Khi đến Hoàng Phủ, Dạ Trọng Lan dẫn ta đến một góc của biệt phủ, hắn đứng bên ngoài để chúng ta có không gian riêng để nói chuyện.
Khi ta bước vào trong phòng, ta thấy một người đang nằm trên bàn,có vẻ như đã ngủ thiếp đi.
Tiến lại gần vài bước, ta mới thấy được gương mặt của nàng ấy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ chính sau khi xuyên sách tới đây. Nữ nhân nằm trên bàn kia, đôi chân mày nhíu chặt, khác biệt so với vẻ yếu đuối của Hoa Khiết là ta hiện tại.
Nàng ấy có lẽ đã lớn lên ở một thị trấn biên giới, với làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, dù có chút mờ nhạt nhưng vẫn không thể che giấu đi sự kiên cường ẩn sau đôi hàng lông mày.
Hóa ra đây là nữ chính, ta chợt hiểu ra khoảng cách giữa nữ chính và nữ phụ.
Hoa Khiết giống như một đám cỏ khô gầy yếu đáng thương, còn Mộ Dao thì tươi sáng như cây bách rực rỡ.
Một người phụ thuộc vào người khác để tồn tại, còn người kia có thể đứng bên cạnh và sát cánh cùng nam chính.
Nhìn vào khóe miệng hơi mím và cái cau mày của nàng ấy, ta chợt nghĩ… Nếu như nàng c h ế t, có lẽ Hoa gia sẽ không bao giờ bị lật đổ; Sự thật về quá khứ của ta cũng bị chôn vùi; Nếu nàng biến mất, liệu ta có thể hoàn toàn thoát khỏi số phận bị ngàn mũi tên xuyên tim. Dường như chỉ cần Mộ Dao biến mất, mọi mưu lược và lo lắng của ta sẽ không còn cần thiết nữa.
Ta đứng yên nhìn một lúc, sau đó tát mạnh vào mặt chính mình. Liệu có phải khi chuyển đến thân xác nữ phụ, ta cũng đã biến thành kẻ độc ác?
Gia tộc Hoa đã thực hiện nhiều việc ác độc, tại sao ta phải để những người vô tội phải chịu trừng phạt chỉ để tự bảo toàn tính mạng?
Với ý định tự trừng phạt, tôi đánh mạnh vào mặt mình, đau đớn đến mức mỉm cười.
Do việc đánh quá mạnh, gây ra tiếng động đánh thức Mộ Dao.
Nàng ta mở mắt và thấy ta đang nhắm mặt hít thở.
Đôi mắt sáng của nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng ngay lập tức quá lớn: “Hoa… Khiết!”
Giọng điệu của nàng ta thể hiện sự căm phẫn, chắc chắn là đang nảy sinh tình cảm ác độc.
“Ta nghe nói muội đến Hoàng phủ, nên ta đến thăm muội một chút.” Tôi cười nói, cố gắng làm cho bản thân tỏ ra không quá hạnh phúc.
Mộ Dao cười lạnh một tiếng, châm biếm: “Bây giờ tỷ đến để khoe chiến thắng của mình à?”
Hmm… Thật ra trong tiểu thuyết, Hoa Khiết đúng là đến để khoe chiến thắng, nhưng ta không phải vậy.
“Trước kia là vì ta mù mắt, nhầm lẫn rắn và bọ cạp là tỷ muội, khiến cho cả gia đình ta đều bị ảnh hưởng, nhưng Hoa Khiết, ngươi nghe cho kỹ, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiết lộ sự thật đen tối của ngươi, tiết lộ bản chất đạo đức giả dối của Hoa Phủ, nhân nghĩa báo ứng, Hoa Phủ của ngươi không thể tránh khỏi bi kịch.” Mộ Dao giọng điệu lạnh lùng.
Ừ, ta biết nàng ấy có thể tiết lộ sự thật, để mọi người trong Hoa Phủ trả giá cho những hành vi xấu xa, nhưng mục đích của ta đến đây hôm nay không phải để nghe điều này.
Ta không cảm thấy tức giận, nhìn rất thành thực vào nàng ấy và nói: “Ta đảm bảo với muội, gia đình của muội sẽ không bị ảnh hưởng.”
Mộ Dao ngơ ngác một chút, sau đó tự cười nhạo: “Ngươi đang chơi trò gì với ta vậy?Đến giờ ngươi còn định lợi dụng gì ta sao? Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi nói sao?
Ta ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, “Mộ Dao, trên thế giới này có nhiều điều không thể lựa chọn, nhiều điều cũng không thể theo ý mình được, như việc không thể đột ngột lật đổ một cây cỏ lớn, vì vậy ta chỉ có thể từ từ lập kế hoạch. Nếu muội không tin ta, cũng là điều bình thường, nhưng ta hứa, những gì ta nói trong tương lai với muội, sẽ là sự thật.”
“Gia đình ta sẽ bị xử tử sau bảy ngày nữa, ngươi nghĩ ta có thể tin người được sao?”
Tách trà trong tay ta bị nàng ta vung mạnh, vỡ nát trên mặt đất.
Ta thở dài, chuẩn bị nói, nhưng tiếng động từ ngoài cửa đã ngắt lời ta.
“Ta nghe thấy tiếng vỡ…”
Dạ Trọng Lan cau mày đi vào, vẻ mặt hắn thay đổi rõ rệt khi nhìn thấy ta.
“Mặt của nàng…Mộ Dao đánh nàng phải không?”
“ Mặt? Ta sờ vào mặt mình , vội vàng nói: “Không, không, không…”
Dạ Trọng Lan không thèm đợi ta giải thích đã tức giận khiển trách:
“Ta có lòng đưa ngươi vào, ai cho ngươi cả gan dám làm tổn hại đến Hoa Khiết?”
Nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của Mộ Dao dành cho ta, ta thực sự muốn hét lên rằng ta không phải tự đánh mình để vu oan cho nàng ta đâu! Ta không thể hiểu sao nàng ta lại tưởng ta làm vậy.
Trước khi Dạ Trọng Lan định nói gì, ta đã nhanh chóng đặt tay lên miệng hắn.
“Vương gia hiểu lầm rồi, không liên quan gì đến Mộ Dao đâu, đây là ta tự đánh vì… vì vừa rồi có con muỗi đậu lên mặt ta.”
Nhìn ánh mắt đầy hoài nghi của Dạ Trọng Lan, ta nhìn thẳng vào mắt hắn và nói một cách chân thành,
“Vương gia thực sự hiểu lầm Mộ Dao rồi, nàng ấy hoàn toàn không hại đến ta.
Ta cũng là nữ nhân, rất sợ bị bắt oan, cho nên… xin Vương gia hãy tin tưởng nàng ấy đi.”
Nói xong, ta nhanh chóng đi ra, để họ có khoảng thời gian tạo dựng tình cảm cho nhau.
Sau đó không lâu, tin tức lan truyền rằng Hoàng Đế đã xem xét lại thành tích chính trị trước đó của gia đình Mộ Dao, thay đổi án tử hình thành án trục xuất.
Khi nghe tin này, ta vui mừng gần như muốn nhảy lên.
Tốt quá, ta đã thay đổi kết cục cho gia đình Mộ Dao, giờ đây đã không còn nợ máu giữa ta và nàng ấy nữa, vấn đề lớn tiếp theo là… tranh giành một nam nhân.
Điều này dễ dàng, chỉ cần tìm thời điểm thích hợp, ta tự nguyện rút lui, do đó hiện giờ ta chỉ cần tạo ra một kế hoạch để đảm bảo an toàn cho chính mình.
Với tư cách là nhân vật phản diện chính, cuối cùng Hoa Tướng sẽ không có kết cục tốt, cho nên ta phải sắp xếp một tuyến đường thoát hợp lý trong khả năng của mình.
Khi nghĩ đến điều này, ta ngay lập tức chuẩn bị ra ngoài để kiểm tra cửa hàng đồ mỹ nghệ của ta.
Bước tiếp theo để giữ mạng sống của nữ phụ ác độc: tiết kiệm tiền để sẵn sàng bỏ trốn.
Trong một thời gian liền, ta dành thời gian xem xét khoản tiền của các cửa hàng kèm theo tài liệu tài chính.
Sau một thời gian tìm hiểu, ta bất ngờ phát hiện rằng Hoa Khiết thực sự rất giàu có, ngay cả khi rời khỏi Vương Phủ, ta cũng không phải lo lắng về việc kiếm sống.
Vì vậy, điều ta cần làm bây giờ là chuyển thu nhập của các cửa hàng từ hình thức công khai sang bí mật.
Tất nhiên Dạ Trọng Lan rất giàu có, Đối với số tiền nhỏ của ta, hắn hoàn toàn không quan tâm đến một tí nào.
Vì vậy, mỗi tháng ta đều giả trang đến hộ phòng để gửi tiền, đó là niềm vui lớn nhất của ta.
*hộ phòng: ngân hàng
Để tránh bị phát hiện danh tính, ta còn phải giả thành nam nhi, , tại hộ phòng ta tự tạo cho mình biệt danh “Minh Nguyệt Công Tử”.
Nhìn vào số tiền dưới danh nghĩa của Minh Nguyệt Công Tử ngày càng lớn, nói mà không nói quá, ta thậm chí còn cười đến nỗi đêm ngủ cũng cười đến tỉnh giấc..
Sau một tháng nhẹ nhàng như vậy, một ngày ta đang ở trong phòng ăn sáng, thì thấy Dạ Trọng Lan đi cùng Mộ Dao tiến vào.
Trong thời gian này, Mục Dao chắc hẳn đã bận rộn sắp xếp cuộc sống cho gia đình bị trục xuất của mình, vì vậy chúng ta đã không còn gặp nhau nữa.
Bây giờ có lẽ là vấn đề gia đình của nàng ấy đã được sắp xếp ổn thỏa, vì vậy lại đến trước mặt ta tiếp tục kịch bản tình yêu đầy bi kịch.
~~~~~~
Không ngoài dự đoán, Dạ Trọng Lan ngồi xuống bên ta, khéo léo nắm lấy tay ta, nói: “Trong Vương Phủ không có người lười biếng. Hoa Khiết À,, ta đã tặng cho nắng một người hầu.”
Mộ Dao thấy Dạ Trọng Lan nắm lấy tay ta, rõ ràng là mặt trắng bệch.
Thật là… với tất cả những người có mặt ở đây, có vẻ như chúng ta cần thêm một người hầu à?
[Ta đúng là muốn khóc quá đi mất…Ta đã làm gì mà lại gánh chịu tất cả những tình huống cơm chó như này, phải chứng kiến 2 người họ trước mặt ta thể hiện tình cảm sến súa]
Nhưng chưa kết thúc, ta thấy Mộ Dao đỏ mắt, nói từ Dạ Trọng Lan: “Nếu Vương gia không ưa thích ta, chỉ cần để ta đi, sao lại phải xúc phạm ta như thế?”
Dạ Trọng Lan thu hồi bàn tay đang nắm lấy tôi, mạnh dạn nói: “Vương Phủ không phải nơi để nàng nói đến là đến, nói đi là đi.”
Tuy không thể nhìn thấy, nhưng ta cảm thấy diện mạo hiện tại của ta giống như một cụ già đang nhìn 2 đứa cháu yêu nhau vậy, thật sự… khiến người ta không thể chịu nổi.
Nếu đó là Hoa Khiết thực sự, nàng ta có thể không tức giận sao?
Thậm chí ngay cả ta, dù sao cũng chỉ là một người ngoại lai, cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Khi thấy họ tiếp tục thể hiện tình yêu, ta nhanh chóng nói: ” Chỗ ta không cần thêm người hầu, lần trước ta đến phòng Vương gia thấy có vẻ rất trống vắng, vậy thì nên để Mộ Dao phục vụ bên phòng Vương gia đi?”
Cả hai người họ liền im bặt.
Một người cảm thấy đã giữ được đối phương, người kia cảm thấy thế là đủ, không tổn hại đến tự tôn, họ liền cùng nhau rời khỏi.
Trong khi đó, Lý ma ma và Thiên Chỉ cứ như muốn đè nát cái đầu của ta ra hoặc tát cho ta tỉnh ngộ vậy.
“Làm sao vương phi có thể ngốc nghếch như vậy? Mộ Dao ngay từ đầu đã có ý định xấu xa với vương gia, ta còn không thể chịu nổi…”
“Đúng vậy, vương phi, tại sao không tuân theo vương gia, người định để nữ nhân kia trèo lên đầu chúng ta sao?
“Vương phi… “
Truyện được dịch tại page Bơ không cần đường – Vui lòng không reup dưới mọi hình thức !
“Không nghe, không nghe, ta không muốn để Mộ Dao ở trong phòng ta, ngày ngày phải xem hai người họ diễn một vở kịch tình yêu lãng mạn.”
Bất kể Lý ma ma và Thiên Chỉ có cố gắng thuyết phục hoặc dọa dẫm, ta vẫn duy trì một gương mặt bình tĩnh,gần như là vô cảm với họ.
Cuối cùng, họ cũng từ bỏ.
Trong hơn hai tháng này, hằng ngày ta đều tích lũy tiền và nghe những câu chuyện oan trái mà Thiên Chỉ đi nghe ngóng từ các nô tì trong phủ.
Có lẽ phụ nữ đang yêu thường có trí tuệ bằng không, với sự vắng mặt của tôi, tình cảm giữa nam nữ chính mặn nồng hơn bao giờ hết.
Mộ Dao không còn dành tâm huyết để lật đổ Hoa Phủ, ta tạm thời cũng không phải đối mặt với nguy cơ mất mạng.
Ta hi vọng sau này họ có thể nghĩ về ta với nhiều cảm tình hơn, vì sau tất cả, ta đã tạo rất nhiều cơ hội cho họ.
Hiện tại, vấn đề lớn nhất của ta chỉ là phải giải quyết hiểu lầm từ khi ta còn bé và phải nghĩ ra cách để giảm bớt cơn giận của Dạ Trọng Lan khi biết sự thật.
Tuy nhiên hiện tại việc mà ta có thể làm lúc này là để lại nhiều ấn tượng tốt hơn với hắn.
Hồi tưởng lại cốt truyện của cuốn sách, ta đột nhiên nhận ra điều gì đó. Tính thời gian, sau hơn ba tháng nữa, sự việc Hoa Phủ bị xử tội xảy ra, ta có thể tận dụng cơ hội này để làm sáng tỏ quan hệ với Dạ Trọng Lan.
Vì vậy, sau hơn ba tháng, ta sẽ không còn phải giả vờ làm một phu nhân mẫu mực tại Vương Phủ mỗi ngày nữa.
Tuy nhiên, thời gian ta cảm thấy hạnh phúc không được bao lâu, ta lại nghe được tin tức không vui.
“Vương phi, biểu huynh của người ở quán rượu có xảy ra xô xát với người khác.” Lý ma ma nói vội vàng, chạy vào phòng thông báo cho ta.
Huynh ta? Là cái người béo ú đó sao?
“Tại sao lại thế?” Ta nhăn mày hỏi.
“Vừa mới có thông báo từ Hoa Phủ, nói là Nhị ca ở quán rượu… vì mâu thuẫn với một người phụ nữ, vậy nên phiền Vương phi đi xem một cái.” Ta nhấn mạnh một cách không vui.
“Vì sao họ không tìm cha mẹ ta, lại tìm tới nhà chúng ta?” Ta tỏ ra khó chịu.
Lý ma ma vội giải thích, mang theo vẻ mặt khó xử: “Thượng thư và phu nhân hôm qua đã xin nghỉ về gia tộc, một thời gian ngắn không thể trở lại, vì vậy họ mới tìm đến người.”
Lập tức, ta cảm thấy khó chịu. Ta biết ngay mà, dường như nếu không ai quản lý hắn ta, hắn lại tùy hứng như thường lệ, ta chỉ mới được thư giãn một thời gian ngắn, người anh trai quái gở này lại tạo ra rắc rối cho ta.
Trong khi ta đang cố gắng tạo dựng hình ảnh tích cực để sống sót, hắn ta lại gây ra ấn tượng tiêu cực cho bản thân mình.
Tuy nhiên, nếu hắn ta tiếp tục gây rối như vậy, thì mất mặt nhất sẽ là Hoa Phủ – thôi thì cũng do ta mang họ Hoa.
Tới nơi, ta bước xuống xe, ngay lập tức thấy bên ngoài có rất nhiều tới xem trò vui, xem ra chuyện này đã trở nên ầm ĩ rồi.
Trên đường tới đây, một nô tì báo tin đã kể lại cho ta nghe về tình hình sơ bộ, đại khái là tên Hoa Thâm phóng đãng kia mến mộ một vũ nữ ở đây.
Nàng ấy tính tình mạnh mẽ, không chịu nhượng bộ, một số tiền bối trong giang hồ ngứa mắt không chịu nổi nên muốn giúp nàng ta thoát khỏi tình huống khó xử này,
Nhưng đứa con hoang đàng của Hoa Tướng lại không chịu thua, hắn bướng bỉnh không chịu rời đi, khiến sự việc đi vào bế tắc như hiện tại.
Những người tinh mắt nhìn thấy ta bước vào, chủ động nhường đường cho ta.