Ở trong vương phủ, ta luôn để ý đến Kiều Bạch Uyên.
Ta cố tình tỏ ra kiêu ngạo vì được sủng ái, nhiều lần đụng chạm, đối đầu với nàng, nhưng bề ngoài nàng lại tỏ ra rất bao dung.
Ta mong muốn chọc giận nàng, để nàng sớm ra tay với ta, hòng bắt được điểm yếu.
Thậm chí, ta cố tình một mình rời khỏi vương phủ, tạo cơ hội để nàng ra tay.
Ta biết rõ ám vệ của Thẩm Dịch vẫn bảo vệ ta, nên ta không sợ nàng hành động.
Thế nhưng, nàng lại có thể nhẫn nhịn rất giỏi, không hề có bất kỳ động thái nào.
Thẩm Dịch cũng cử người điều tra về cái chết của Tiểu Tư Dịch, nhưng vì tên ác nô đã bị bịt miệng từ lâu, nên kết quả cũng giống như ta từng điều tra trước đây, đều rơi vào ngõ cụt.
Hôm đó, khi ta từ ngoài phố trở về, nghe thấy tiếng Kiều Bạch Uyên trong phòng của Thẩm Dịch, giọng nàng lẫn tiếng khóc:
“Vương gia, đêm tân hôn ngài nói ngài có bệnh kín, không thể động phòng.
Sau khi từ chiến trường trở về, ngài lại nói mình bị thương, không tiện chung giường.
Nhưng rồi ngài lại đi tìm Hà Thanh.
Chúng ta mới là phu thê mà, thiếp đâu có ngăn cản ngài nạp thiếp, nhưng vương gia ngài cũng phải chia sẻ một chút tình cảm cho thiếp chứ!”
Cái gì?
Đến giờ Thẩm Dịch và Kiều Bạch Uyên vẫn chưa hề viên phòng sao?
Năm năm trước, khi rời khỏi vương phủ, ta đã đồn thổi rằng Thẩm Dịch không thể làm chuyện ấy, thế mà đêm tân hôn hắn lại dùng đúng cái cớ đó để lừa gạt Kiều Bạch Uyên.
Trong lòng ta ngọt ngào, nhưng niềm vui ấy lại dựa trên nỗi đau khổ của một người nữ nhân khác, khiến ta cảm thấy nhạt nhẽo.
Ta không muốn gặp Kiều Bạch Uyên lúc này, vừa định quay người rời đi thì nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Thẩm Dịch: “Chúng ta hòa ly đi.”
Chuyện hòa ly là không thể xảy ra, Kiều Bạch Uyên không đồng ý.
Nàng không còn tìm Thẩm Dịch nữa, suốt ngày ở trong viện của mình, ăn chay niệm Phật.
Ta và Thẩm Dịch dường như trở lại những ngày tháng năm năm trước, khi bên cạnh hắn chỉ có mình ta.
Không, còn thân mật hơn cả khi đó.
Hậu quả của việc quá thân mật chính là ta đã có thai.
Năm năm trước, vì uống quá nhiều thuốc tránh thai, đại phu từng nói rằng ta khó có thể có con.
Ta hỏi đại phu: “Ngài chẳng phải nói ta không thể mang thai sao?”
Đại phu đáp: “Có lẽ vì những năm gần đây nàng không uống thuốc tránh thai nữa, cơ thể đã điều dưỡng tốt.
Nhưng nàng vẫn phải vô cùng cẩn thận, cơ thể của nàng không như người nữ nhân bình thường, mạch tượng không ổn định, dễ sảy thai.”
Ta khám đại phu bên ngoài vương phủ.
Vì ta không tin người trong vương phủ.
Ta chưa nói cho Thẩm Dịch biết tin này, vừa lúc Thẩm Dịch cùng hoàng thượng đi săn, ít nhất cũng phải ba đến năm ngày mới trở về.
Lão thái phi gọi ta và Kiều Bạch Uyên đến Thái miếu cầu phúc.
Bà có ý muốn vương phủ hòa thuận giữa chính thất và thiếp, nên đã sắp xếp để ta và Kiều Bạch Uyên ngồi cùng xe ngựa.
Sự xóc nảy của xe khiến ta cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, mùi phấn son đậm đặc trên người Kiều Bạch Uyên làm ta càng thấy khó chịu.
Ta cầm khăn che miệng, cố nén nôn khan.
Kiều Bạch Uyên nhìn ta với ánh mắt dò xét: “Muội sao vậy?”
Ánh mắt ta thoáng lo lắng, “Không, không có gì, có lẽ là do ăn phải đồ không hợp.”
Kiều Bạch Uyên rõ ràng không tin, nàng nói:
“Về vương phủ để ngự y khám cho kỹ, vương gia không có ở đây, bản cung đương nhiên phải chăm sóc muội.”
Ta vờ như bối rối, “Không, không cần đâu.”
Nàng càng nghi ngờ hơn, liếc nhìn ta từ đầu đến chân, nhưng không nói gì thêm.
Ta cố ý bảo tỳ nữ thân cận chôn bã thuốc an thai ở hậu viện, ngày hôm sau ta quay lại kiểm tra, quả nhiên có dấu hiệu đất bị đào lên.
Ta cười lạnh, cá đã cắn câu rồi.
Chắc chắn nàng ta sẽ ra tay trước khi Thẩm Dịch trở về, đây là cơ hội duy nhất của nàng, cũng là cơ hội duy nhất của ta.
Ta đến thăm các tỷ muội, mang đến cho họ những vật dụng để qua mùa đông.
Thực ra các tỷ muội giờ đã có thể tự lực cánh sinh, ta chỉ muốn họ sống thoải mái hơn chút thôi.
“Kiếm được người thích hợp thì lấy phu quân đi,” ta khuyên một tỷ muội.
Nàng vừa thêu thùa vừa đáp: “Không, ở cùng các tỷ muội thế này vui lắm rồi, nam nhân thì có gì tốt?”
Ta khẽ cười nhạt, đúng vậy, nam nhân thì có gì tốt?
Rời khỏi các tỷ muội, ta đi thăm Tiểu Tư Dịch. Hai thị vệ âm thầm theo sau ta.
Vừa bước vào rừng, những mũi tên từ bốn phía bay tới, hai thị vệ lập tức che chắn cho ta ở giữa.
Họ không chỉ là cao thủ hạng nhất mà còn là những tử sĩ trung thành, vừa vung kiếm đánh bật những mũi tên vừa bảo vệ ta hết sức, dù đã bị trúng tên nhưng vẫn không dừng tay.
Chỉ một lát sau, trong rừng vang lên những tiếng rên rỉ, người của ta đã giết hết những kẻ tấn công do Kiều Bạch Uyên phái đến.
Ta nghiêm giọng ra lệnh: “Giữ lại vài kẻ sống.”
Ta mang theo những nhân chứng trở về vương phủ, và trước mặt lão thái phi, ta chỉ đích danh Kiều Bạch Uyên đã phái người ám sát ta.
Thẩm Dịch ngồi ở vị trí cao, lắng nghe lời ta thuật lại, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Kiều Bạch Uyên run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp méo mó đến đáng sợ.
Nàng lao về phía ta, nhưng ta đã chuẩn bị sẵn, rút dao găm từ trong tay áo đâm thẳng vào tim nàng.
Ngay cả lão thái phi, người đã trải qua bao sóng gió, cũng không kiềm được tiếng thét kinh hãi.
Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Dịch lập tức chạy đến bên cạnh ta, bảo vệ ta trong vòng tay của hắn.
Kiều Bạch Uyên miệng phun máu tươi, nhìn Thẩm Dịch, cười điên dại:
“Nếu có kiếp sau… ta thà rằng… ngày xuân mười sáu năm trước… không gặp ngươi…”
Kiều Bạch Uyên đã chết, ta cuối cùng đã báo thù cho Tiểu Tư Dịch.
Những ngày tháng tính toán, bôn ba khiến ta động thai, ta ngất đi trong vòng tay Thẩm Dịch.
Khi tỉnh lại, Thẩm Dịch đang ngồi bên cạnh, mắt hắn đỏ ngầu, ban đầu là sự vui mừng, nhưng rồi ánh mắt ấy dần tắt lịm, trở nên lạnh lùng đến thấu xương, giọng hắn như ngấm vào băng:
“Vì trả thù cho một đứa trẻ không hề có quan hệ máu mủ với nàng, mà nàng lấy cả đứa con của chúng ta ra làm mồi nhử.
Hà Thanh, trong mắt nàng, ta rốt cuộc là gì?”
Môi ta khô khốc, ngay cả giọng nói cũng như bị nghẹn lại trong cổ họng:
“Ngươi biết hết rồi sao?”
“Trước đây ta quá tin nàng nên không điều tra thân thế của Tiểu Tư Dịch.
Giờ ta không tin nàng nữa, muốn tra gì, tất nhiên đều có thể tìm ra.”
Không còn tin ta nữa…
Hắn đứng dậy, gọi ngự y vào chăm sóc cho ta, rồi quay lưng bỏ đi, không hề ngoảnh lại nhìn ta lần nào.
Ta nhắm mắt, nước mắt lăn dài ướt đẫm hai bên thái dương.
Kiều Bạch Uyên chết trong vương phủ, dù nàng là người ra tay trước, nhưng phụ thân nàng có quyền có thế, gây sức ép lên Thẩm Dịch, trách móc hắn nuông chiều thiếp mà hại thê tử, mới khiến Kiều Bạch Uyên phạm sai lầm.
Dù nàng có tội, cũng nên để hoàng thượng xử lý, dung túng cho thiếp sát hại chính thê là coi thường quốc pháp.
Thẩm Dịch vốn đã khó khăn trên triều đình, giờ lại càng thêm gian nan.
Lá thư hưu là do lão thái phi đưa cho ta, chính tay Thẩm Dịch viết.
Cũng như năm năm trước, ta lại rời khỏi vương phủ một mình, chỉ khác là lần này trong bụng ta có một đứa trẻ.
Ta trở về nhà, đón các tỷ muội về sống cùng.
Hắn đã rất lâu không đến thăm ta.
Ngày ta sinh nở, cơn đau chuyển dạ khiến ta rên rỉ không ngừng, mồ hôi ướt đẫm, ta mơ màng nhìn thấy ngoài cửa có một bóng dáng cao lớn đứng lặng lẽ.