Ta đã làm ngoại thất cho Vương gia năm năm, uống suốt năm năm thuốc tránh thai.
Cho đến một ngày, hắn đưa cho ta một đống ngân phiếu và vàng bạc, bảo ta rời khỏi phủ.
Dù là hoa khôi lầu xanh, cũng không kiếm nổi số ngân lượng lớn như vậy trong năm năm, ta đúng là may mắn, vì thế ta làm theo ý hắn…
Cuốn gói rồi lặng lẽ rời đi.
Ngày hắn đại hôn, đội ngũ rước tân nương đi ngang qua cửa phủ ta.
Hắn cưỡi ngựa cao to, mặc hỷ phục rực rỡ, phong thái hiên ngang, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía ta…
Lúc ta bước vào phủ Tam Vương gia, ta vừa tròn tuổi cài trâm.
Năm đó, Tam Vương gia Thẩm Dịch đã chuộc ta từ tay bọn buôn người.
Ta quỳ trong tuyết lắng nghe Thẩm Dịch bên trong phủ hứa hẹn với lão thái phi:
“Hà Thanh chỉ là ngoại thất mà con chọn, con hứa với người, khi con chán nàng hoặc lúc cần lấy thê tử, nhất định sẽ cho nàng chút bạc rồi đuổi đi.”
Nhưng ta không oán hận, vì ngoài việc không thể mang thai, những ngày tháng ở vương phủ của ta đều an nhàn, tự tại.
Bên cạnh Thẩm Dịch không có người nữ nhân nào khác, hắn đối xử với ta vô cùng dịu dàng, cho ta ăn mặc tốt nhất.
Lão thái phi dù không thích ta, nhưng Thẩm Dịch đã hứa sẽ không cho ta danh phận, cũng không để ta có thai, nên dù hắn cưng chiều ta thế nào thì ta cũng như một món đồ chơi, lão thái phi vẫn có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Ta vốn dĩ sống qua ngày, không lo nghĩ về tương lai, vì dù thế nào mọi thứ cũng không do ta quyết định.
Năm năm trôi qua trong an nhàn khiến ta gần như quên mất những lời hắn từng nói.
Cho đến khi hoàng thượng tứ hôn, chuyện hôn nhân đại sự của hắn không thể trì hoãn được nữa.
Vị hôn thê của hắn là nhi nữ của đại thần họ Kiều, Kiều Bạch Uyên.
Ngày thành thân sắp đến, Thẩm Dịch đưa cho ta một đống ngân phiếu và vàng bạc, rồi bảo ta rời đi.
Dù là hoa khôi lầu xanh, năm năm hầu hạ nam nhân cũng không kiếm được nhiều ngân lượng như vậy, ta thật sự quá may mắn.
Ta biết ơn mà từ biệt Thẩm Dịch.
Ngay trước cửa phủ Tam Vương gia, ta gặp Kiều Bạch Uyên.
Rõ ràng nàng ta biết đến sự tồn tại của ta, trực giác của một người nữ nhân khiến ta cảm nhận được sự thù địch trong mắt nàng.
Sự thù địch này khiến lòng ta không thoải mái, dù sao ta cũng sắp đi rồi, cuối cùng trút ra hết những bất mãn còn nén lại trong lòng.
Ta giả vờ phóng đãng nói với Kiều Bạch Uyên:
“Ai da, thật tội nghiệp nàng, sắp phải gả cho một người nam nhân chỉ có vẻ ngoài mà không dùng được gì.
Ta đã chịu đựng năm năm mới thoát được, nàng lại phải chịu khổ cả đời, có lẽ sau này nàng sẽ không biết mùi vị thỏa mãn là gì đâu.”
“Ngươi là nữ nhân, những lời như vậy mà dám nói ra giữa ban ngày ban mặt, thật là không biết xấu hổ.”
Ta che miệng cười nhẹ:
“Tỷ tỷ đây chỉ nói vài lời thật lòng với ngươi thôi, sao lại nổi giận chứ.
Được rồi, coi như ta chưa nói gì.”
Chế giễu Kiều Bạch Uyên vài câu khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau đó ta ung dung bước lên xe ngựa rời đi.
Khi màn xe vừa buông xuống, nụ cười trên mặt ta biến mất, nước mắt lập tức tràn ra trên khuôn mặt.
Năm năm, Thẩm Dịch, ngươi thật sự nói cắt đứt là cắt đứt.
Ta đã mua một ngôi phủ lớn ở thành Lạc An, thu nhận những cô nương vô gia cư, dạy họ biết chữ và cách kiếm sống.
Chữ của ta, chính là Thẩm Dịch nắm tay ta, từng nét từng nét mà dạy.
Mỗi lần trải giấy mực ra, lòng ta lại nhói đau.
Ngày hắn thành thân, đoàn rước tân nương đi ngang qua cửa phủ ta, ta đứng trên gác, qua khung cửa sổ nửa khép nửa mở nhìn thấy hắn trong hỷ phục, phong thái hiên ngang.
Không phải là không đau, cũng không phải là không có oán hận, nhưng, cưỡng cầu thì có thể được gì?
Gào thét, có thể giữ được hắn ở bên ta không?
Ta biết rõ là không thể, chi bằng nắm lấy những gì ta có thể có.
Ví như ngân lượng, ví như tự do, ví như tôn nghiêm.
Ta không níu kéo, không phải vì ta cố tỏ ra phóng khoáng, mà là vì muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Nghe nói, ngày hôm sau của ngày thành hôn, Thẩm Dịch đã đi đến biên cương để giữ thành.
Trong số những cô nương mà ta thu nhận, có một người từng bị kẻ xấu hãm hại và mang thai.
Nàng khó sinh, sau khi sinh ra một bé trai thì mất máu mà qua đời.
Ta đặt tên cho đứa trẻ đáng thương ấy là Tư Dịch.
Tư Dịch vừa chào đời đã có bảy người mẫu thân, tất cả các cô nương trong phủ đều là mẫu thân của nó.
Nó đặc biệt thân thiết với ta, ta là đại nương của nó.
Năm nó năm tuổi, khi đang chơi bên ngoài, va chạm với một đứa trẻ khác, phụ thân đứa trẻ đó đã tát nó một cái.
Ta liền cầm lấy gậy, lao ra ngoài.
“Ai dám bắt nạt nhi tử của Hà Thanh ta!”
Nhưng khi nhìn thấy đó là nô bộc của phủ Tam Vương gia, chân ta khựng lại.
Ta không muốn dính dáng đến người của phủ Tam Vương gia.
Ta kìm nén cơn giận, xoay người định trở về nhà, nhưng gã nô bộc đó lại chặn đường ta.
“Ô kìa, chẳng phải là Hà Thanh sao?
Gặp người quen cũ mà không chào hỏi một tiếng à?”
Trong phủ có rất nhiều nô bộc, trí nhớ của ta khá tốt, hầu hết ai ta gặp đều nhớ mặt, nhưng không có tâm trí để tìm hiểu tên của bọn họ, nên ta không biết tên của gã này.
Ta cố nén cơn giận trong lòng:
“Thứ cho tiểu nữ mắt kém, không nhận ra đại ca là ai, mong đại ca thứ lỗi.”
Sự nhường nhịn của ta chỉ làm gã nô bộc thêm lấn tới, hắn không hề che giấu ánh mắt dâm đãng khi nhìn ta, khiến ta cảm thấy ghê tởm.
“Hà Thanh cô nương không nhớ ta, nhưng ta thì vẫn mê mẩn dung nhan tuyệt sắc của cô nương.
Ta canh đêm trong phủ, mỗi lần nghe tiếng nàng trên giường với Vương gia, cả người ta nóng bừng.
Vương gia không cần nàng nữa, hay là nàng theo ta đi?
Ta cũng chẳng kém gì Vương gia…”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay định ôm eo ta, ta liền phản tay tát hắn một cái.
Sắc mặt hắn lạnh băng, lao về phía ta.
Tiểu Tư Dịch cầm gậy đánh vào lưng hắn, nhưng sức trẻ con quá nhỏ, chỉ làm hắn hơi đau một chút, gã không để ý đến Tư Dịch, vẫn lao tới siết lấy cổ ta, kéo ta về phía con hẻm phía sau.
Tư Dịch khóc òa:
“Mẫu thân ơi, thả mẫu thân ta ra! Ngươi là kẻ xấu!”
Các tỷ muội trong phủ chạy ra, thấy tình hình liền vớ lấy vũ khí mà đánh gã nô bộc.
Gã nô bộc dù giỏi võ nhưng cũng không thể địch lại đám đông, bị tỷ muội ta đánh cho đến mức ôm đầu mà chạy trốn.
Ta kinh hãi, được các tỷ muội dìu vào trong phủ và khóa chặt cổng lại.
Ta lấy ngân lượng ra, bảo các tỷ muội thuê vài người trông coi phủ, để đề phòng gã nô bộc quay lại.
Nhưng từ ngày gặp gã nô bộc ấy, cuộc sống yên bình của chúng ta đã bị phá vỡ.