Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại DU HÀNH 1 CHUYẾN KHÔNG ĐÁNG GIÁ Chương 4 DU HÀNH 1 CHUYẾN KHÔNG ĐÁNG GIÁ

Chương 4 DU HÀNH 1 CHUYẾN KHÔNG ĐÁNG GIÁ

7:45 chiều – 16/01/2025

Mà chỉ là muốn làm lớn chuyện, để Tống Vân Vi quay đầu lại, ghen tuông mà thôi.

Nhưng Tống Vân Vi không ghen, cũng chẳng quay đầu, chỉ hờ hững đáp lại y một câu: “Đừng để cảm xúc lấn át lý trí.”

Họ đều biết.

Biết Lục Hằng làm vậy là vì điều gì, biết mọi điều tốt đẹp y dành cho ta đều là vì một người khác.

Chỉ có ta không biết.

Chỉ có ta còn ngây ngốc lau vết thương trên mặt y, do Lục lão gia tức giận mà ném đồ trúng.

Chân thành nói với y:

“Lục Hằng, chỉ cần chàng không phụ ta, ta nhất định sẽ mãi mãi không rời xa chàng.”

Ta không nhận ra, khi ấy Lục Hằng khựng lại một chút, trong mắt thoáng hiện sự phức tạp, rồi rất nhanh trở về dáng vẻ thường ngày, mỉm cười nói:

“Sao ta lại phụ Miểu Miểu được?”

Ngược lại, y còn thản nhiên trách cứ ta:

“Ta vì Miểu Miểu mà chịu bao khổ sở, Miểu Miểu không an ủi ta thì thôi, làm sao lại nghi ngờ ta?”

Khiến ta ngược lại còn áy náy trong lòng một hồi.

Nào ngờ, ngay sau đó, khi nghe tri kỷ của y khuyên đừng giả vờ hóa thật, y chỉ nhàn nhạt cười:

“Giả thì vẫn là giả, chỉ là một kẻ thế thân. Chẳng qua gương mặt ấy quá giống với Vân Vi.

“Tiếc rằng, Vân Vi chẳng bao giờ nói với ta những lời như vậy. Dùng nàng thay thế đôi chút, cũng không phải không được.”

Người khác trêu chọc y:

“Không sợ nàng biết rồi bỏ đi sao?”

Y đắc ý:

“Nàng đã mất trí nhớ, trong kinh thành này chỉ tin tưởng mỗi ta. Rời khỏi ta, nàng có thể đi đâu?

“Ta cho nàng cơm ăn áo mặc, lại cho danh phận, chỉ bảo nàng làm một thế thân mà thôi. Nếu nàng biết mà không cảm kích, làm sao có tư cách nổi giận với ta?”

Lục Hằng biết. Biết ta cô độc không nơi nương tựa, biết ta đã chẳng còn nhà để về.

Nhưng y vẫn nhẫn tâm chèn ép ta.

Vậy giờ đây, dáng vẻ hối hận khôn nguôi, đáng thương tội nghiệp này, y là muốn diễn cho ai xem?

Ta đứng bên, lạnh lùng quan sát.

16

Nhìn y vừa say vừa lẩm bẩm, nhìn y không ngừng nói ra những lời hối hận.

Y nói, sau khi ta biến mất, y mới nhận ra rằng, ta đã sớm đi vào lòng y.

Y nói, trước kia y bị che mắt, đến cả người mình thật sự yêu là ai cũng chẳng rõ.

Y nói, những kẻ từng khinh nhục ta, nói xấu ta, y đều đã trả thù thay ta.

Y nói, chỉ cần ta trở về, chúng ta sẽ lại như thuở ban đầu, mãi mãi bên nhau, có được không?

Ta không hề do dự: “Không được.”

Ta là một người lạc quan, cũng là một đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ.

Vì vậy, ta có tự tôn, và sợ gây phiền hà cho người khác.

Khi trước, ở bên Lục Hằng, Lục lão gia và Lục phu nhân không ngừng dùng lời lẽ cay nghiệt, nói ta là kẻ hám lợi, tham gia thế của y.

Nha hoàn, tiểu tư thì chế nhạo ta bắt chước dáng vẻ của kẻ khác.

Bằng hữu của y bề ngoài tỏ ra tôn kính, sau lưng lại bịa chuyện về ta.

Vì y, ta nhẫn nhịn không làm ầm ĩ.

Nhưng những ủy khuất ấy là thật.

Ta không phủ nhận rằng, tuổi trẻ bồng bột, ta từng lầm lỡ vì mối tình thoáng qua.

Quả đắng ta tự gieo, ta cũng đã nuốt trọn.

“Lục Hằng dựa vào đâu mà có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Muốn quay về như trước kia?

Nằm mơ đi!

Nhìn y một lần ta còn cảm thấy bẩn mắt!”

May thay, có người tốt xuất hiện.

Không thể chịu nổi cảnh con trai mình suy sụp như vậy, Lục lão gia và Lục phu nhân cuối cùng cũng xông vào tiểu viện, giật lấy miếng ngọc bội mà y nắm chặt trong tay, ném đi xa.

Hồn phách ta cũng thuận theo ngọc bội, dừng lại dưới bậc thềm của tiểu viện.

Ta nhìn thấy Lục lão phu nhân, người từng khắc nghiệt với ta, nay khóc lóc đến nước mắt lưng tròng:

“Con ơi! Con của ta! Cái tên Tô Miểu Miểu kia thật sự muốn lấy mạng con!

“Con quên nàng ta đi được không? Chẳng phải con luôn yêu thích Vân Vi sao?

“Đừng để yêu nghiệt kia mê hoặc nữa! Ta đã nói rồi, nàng chỉ là một yêu hồ, chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”

Đổi lại là tiếng phản bác điên cuồng của Lục Hằng:

“Câm miệng!

“Nàng không phải! Nàng không phải! Ngọc bội, trả ngọc bội lại cho ta! Mau trả lại cho ta!

“Đại sư đã nói rồi, chỉ trong mấy ngày này thôi, Miểu Miểu sẽ trở lại!”

Nhưng vì say rượu, y vừa định chạy ra ngoài đã ngã nhào xuống đất, không thể đứng lên.

Lục lão gia giận dữ không chịu nổi, kéo theo Lục lão phu nhân rời đi.

Lục Hằng lại mở mắt, thấy trước mặt là tà váy xanh lam.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt y bừng sáng: “Miểu Miểu! Cuối cùng nàng cũng trở về rồi!”

Khóe miệng Tống Vân Vi, người đang cầm bát canh giải rượu, khẽ cứng đờ, cất lời: “Phu quân.”

Cả hai người đều bất động trong giây lát.

Lục Hằng là người đầu tiên hồi thần, đưa tay đẩy mạnh Tống Vân Vi:

“Nàng đi đi!”

Bát canh giải rượu rơi xuống đất, bát sứ vỡ tan, mảnh vỡ bắn lên khiến Tống Vân Vi trở nên nhếch nhác.

Tống Vân Vi là ai?

Nàng là thiên kim nhà họ Tống, từ trước đến nay luôn là đóa hoa cao lãnh, tự nhiên mang theo kiêu ngạo của riêng mình.

Bị đối xử như vậy, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống:

“Lục Hằng, chàng đừng quá đáng.”

Nếu là trước kia, thấy nàng như vậy, Lục Hằng hẳn đã bất chấp tất cả để dỗ dành xin lỗi, chỉ sợ nàng không vui dù chỉ một chút.

Nhưng giờ đây, y hoàn toàn thờ ơ, cười khẩy:

“Quá đáng thì sao? Tống Vân Vi, nàng giờ diễn trò này cho ai xem?

“Nàng đã là chủ mẫu, phong quang vô hạn, đạt được điều nàng muốn. Phu quân là ai, với nàng căn bản chẳng khác biệt. Bộ dáng này, nàng còn diễn cho ai nữa?”

Giọng điệu này, ngay cả ta cũng phải kinh ngạc.

Phải biết rằng, người trước mặt là Tống Vân Vi.

Lục Hằng từng vì muốn nàng ghen mà “cam chịu ủy khuất” thành thân với ta.

Giờ lại không chút bận tâm, thẳng thừng châm chọc nàng.

Quả nhiên, sắc mặt Tống Vân Vi trở nên khó coi hơn.

“Thiếp không hiểu chàng đang nói gì.”

“Nói gì? Lẽ nào ta nói không đúng sao? Nàng căn bản không thích ta! Nàng đối tốt với ta chẳng qua vì ta là phu quân của nàng!

“Thứ nàng muốn chỉ là thể diện và danh phận!

“Ai cho nàng điều đó, nàng liền gả cho người ấy! Chuyện này chẳng liên quan gì đến ta, Lục Hằng!

“Tống Vân Vi, ta chưa từng nghĩ nàng lại giả dối như vậy!

“Nếu là Miểu Miểu…”

Nhắc đến ta, trong mắt Lục Hằng thoáng hiện vẻ hối hận:

“Miểu Miểu tuyệt đối không như vậy… Nàng nếu không thích, nhất định sẽ không giả vờ thân thiết. Vì thế, ngày trước nàng đối tốt với ta, là thật lòng thích ta…”

“Lục Hằng!”

Tống Vân Vi không nhịn được nữa, lớn tiếng:

“Nàng đã sớm mất tích, ba năm qua vẫn không tìm được, nếu không có gì bất ngờ, giờ đây e rằng đã thành nắm xương khô rồi!”

“Ngươi nói bậy! Câm miệng!”

Phản ứng của Lục Hằng cực kỳ kịch liệt, tức giận chỉ vào Tống Vân Vi, dường như ngay lúc này, sau ba năm, bọn họ cuối cùng cũng lật mặt nhau:

“Ngươi nghĩ ta không biết sao? Năm đó chính là ngươi dùng lời lẽ cay nghiệt làm tổn thương Miểu Miểu, nói ra sự thật khiến nàng đau lòng! Ngươi… ngươi…”

Dường như y nhận ra điều gì, bỗng nhiên hét lên:

“Ta phải vì Miểu Miểu mà đòi lại công bằng, báo thù! Tất cả đều là lỗi của ngươi! Chính ngươi khiến Miểu Miểu không trở về, ngươi cũng đừng mong sống yên ổn!”

Ba năm qua, bạch nguyệt quang trong mắt y giờ đây hóa thành một hạt cơm trắng.

Y vậy mà lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn đối với nàng.

Tống Vân Vi dứt khoát không giả vờ nữa, cười lạnh:

“Vì ta sao?

“Lục Hằng, chẳng lẽ là ta lừa gạt nàng, chiếm lấy tình cảm của nàng, lại giáng nàng từ vợ xuống làm thiếp sao? Hay là ta đẩy nàng vào cái viện hẻo lánh này? Hay chính ta đứng nhìn người khác khinh rẻ nàng mà mặc kệ?

“Rõ ràng tổn thương nàng, lừa dối nàng đều là ngươi! Tại sao cuối cùng tội danh lại đổ lên đầu ta? Chẳng lẽ là ta ép ngươi làm những việc ấy sao?

“Ta đích thực trước mặt nàng vạch trần sự thật, nói đôi lời chua cay, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi! Ta đã nói với ngươi từ trước, ta không làm thiếp! Là ngươi tự mình nhẫn tâm giáng vợ làm thiếp! Cái này liên quan gì đến ta?

“Ngươi muốn vì nàng báo thù? Vậy kẻ đáng bị trừng trị nhất, chẳng phải chính là ngươi sao?

“Ta, Tống Vân Vi, cả đời kiêu hãnh, làm sao lại gả cho một kẻ vô dụng như ngươi!”

Lục Hằng: “…”

Y há miệng định nói gì đó.

Nhưng cuối cùng lại á khẩu không lời.

Quả thực, Tống Vân Vi vì lòng hư vinh mà dùng lời lẽ chua cay với ta, nhưng người giáng ta từ chính thê xuống làm thiếp là y, người để mặc ta bị khinh nhục cũng là y, cuối cùng lừa gạt ta cũng chính là y.

Từ đầu đến cuối, y luôn là kẻ chủ mưu.