Ta nhặt được một vị thư sinh về làm phu quân ở rể. Hắn dung mạo khôi ngô tuấn tú, chỉ có điều thân thể yếu ớt.
Ngày ngày mong mỏi đêm tân hôn, ta liền đe dọa hắn: “Uống xong bát thuốc này mà vẫn không khá hơn, ta sẽ bỏ ngươi đấy!”
Thư sinh lúc đó sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trông có vẻ vô cùng lo sợ sẽ bị ta ruồng bỏ.
“Ngoan nào, g i ế. t xong lợn, ta sẽ về bầu bạn với ngươi.” Ta khẽ đặt một nụ hôn lên mặt hắn, trấn an đôi phần.
Nào ngờ hắn lại càng ho dữ dội hơn, ôi chao, phu quân của ta, điểm gì cũng tốt, chỉ có điều sức khỏe… thật khiến người ta phiền lòng.
01
Chuyện ta bị Lương Bồi Chi từ hôn làm náo động khắp thành, người người đều cười nhạo, nói con gái của một đồ tể như ta lại vọng tưởng gả cho một vị tiến sĩ, quả thật không biết tự lượng sức mình.
Ta vung đao chém lên thớt, cười lạnh một tiếng: “Không có Lương Bồi Chi, ta vẫn có thể tìm được một thư sinh dung mạo khôi ngô. Để ta xem, hắn Lương Bồi Chi không có ta, có thể đi xa được đến đâu!”
Lương Bồi Chi vốn là một thư sinh thuê trọ trong sân nhà ta, có một mẫu thân goá bụa tảo tần nuôi hắn học hành.
Cha ta ngẫm nghĩ, chi bằng cho họ thuê sân nhà với giá rẻ, lại thường xuyên giúp đỡ cuộc sống của họ, chẳng bằng định hôn sự cho đôi bên?
Khi ấy, Lương Bồi Chi chỉ là một thư sinh nghèo túng, nho nhã, lễ độ, trông như một người quân tử.
Hắn ta cầm bạc của cha ta đưa, quay đầu vào thành học tại học viện danh tiếng nhất.
Nếu không có bạc nhà ta, Lương Bồi Chi lấy đâu ra tiền mà đọc sách, lấy đâu ra tiền mà vào kinh ứng thí?
Nay đã đề danh bảng vàng, hắn ta lại dám ruồng bỏ ta.
Chẳng một lời giải thích, chỉ để lại một tờ từ hôn thư.
Ta nào có để tâm đến từ hôn thư sao? Danh tiếng với ta nhẹ tựa lông hồng!
Điều ta để tâm là, nay hắn Lương Bồi Chi đã công thành danh toại, sao không trả lại cả vốn lẫn lời số bạc năm xưa?
Bạc với ta nặng tựa Thái Sơn, là từng đồng từng cắc ta kiếm được từ mỗi lần mổ lợn!
Ta thu xếp hành lý, quyết chí tiến kinh. Nợ bạc không trả, há có thiên lý?
Cha ta mài đao, ánh mắt xếch nhìn ta: “Lần này, nếu con không mang về một thư sinh khôi ngô, nhà chúng ta thật sự mất hết mặt mũi.”
Từ khi ta buông lời đanh thép, cả thành Thanh Châu đều chờ đợi xem ta thực hiện lời hứa.
Thực tâm mà nói, nay lòng ta cũng có đôi chút nao núng.
Nhưng lời đã buông ra, sao có thể rút lại?
Ta đập tay lên ngực mà nói: “Cha! Người cứ yên tâm, con nhất định sẽ bắt về một thư sinh kinh thành làm chồng ở rể cho người. Người cũ đi rồi, người mới sẽ đến, không có Lương Bồi Chi, ắt sẽ có người tốt hơn hắn!”
“Năng lực của con, cha đương nhiên tin tưởng.” Cha ta đưa cho ta một cái túi gấm, lại đưa thêm nhiều ngân phiếu, chậm rãi nói: “Túi gấm này, khi nào thực sự đường cùng, mới được mở ra.”
Ta chỉ nhìn thấy số ngân phiếu, ngạc nhiên nói: “Cha, người đưa hết gia sản cho con sao?”
“Kinh thành phú quý dễ làm người hoa mắt, con có bạc thì mới có khí thế. Cứ tiêu xài tự nhiên, đừng để người ta coi thường.” Cha ta vỗ vai, cài cho ta một con dao ngắn bên thắt lưng, không nói thêm gì.
Ta có lòng muốn mời cha cùng đi, nhưng rốt cuộc lại chẳng mở lời.
Năm ta ba tuổi, nương mất nơi kinh thành vì bệnh. Cha thức đêm vào kinh, trở về sau một đêm đã bạc tóc, mở cửa hàng thịt heo này nuôi ta khôn lớn. Kinh thành với cha là chốn đau lòng, người sẽ không trở lại nơi ấy nữa.
02
Nay thời thế có đôi chút hỗn loạn, bên ngoài thành Thanh Châu đều là sơn tặc.
Nhưng họ vốn chỉ cướp của người giàu giúp người nghèo, chưa bao giờ làm hại dân thường, ta chẳng chút sợ hãi.
Ta cưỡi ngựa đi qua địa bàn của Đại Đao Trại, thấy Quang Đầu Lưu dẫn một đám người vây quanh một chiếc xe ngựa.
Dưới gầm xe ngựa là một thư sinh đang đứng, từ xa ta chỉ nhìn thấy một thân bạch y.
Ta “tsk” một tiếng, dám mặc áo trắng ra đường xa, không phải là đầu óc có vấn đề thì cũng là tự thấy mình quá khôi ngô rồi.
Ta suy nghĩ một chút, thúc ngựa đến gần xem thử, lập tức ngây người!
Thư sinh này! Quả thực là… thật là… đẹp đến phát hờn!
Đôi môi này, ánh mắt này, gương mặt này.
Đúng là ứng với câu thơ… câu gì ấy nhỉ, thôi kệ! Không quan trọng!
Đẹp! Thật sự đẹp quá đi!
Ta che mặt lại, làm tín hiệu ngầm.
Ta: “Quang Đầu! Ta muốn cướp sắc!”
Quang Đầu nhìn ta vẻ nghiêm túc: “Cái gì? Ngươi muốn cướp sắc của ta sao?”
Ta vỗ lên miệng, thổi lại tín hiệu: “Để ta làm anh hùng cứu mỹ nhân!”
Ta thường đến trại chơi, nên đã sớm học được hết những tín hiệu ngầm của họ.
Quang Đầu nhận được tín hiệu, nâng cao đao cười xảo quyệt: “Thư sinh! Hôm nay ngươi có kêu rách cả cổ họng cũng không ai đến cứu ngươi đâu!”
Thư sinh dựa vào khung xe, che miệng ho khẽ vài tiếng, yếu ớt nói: “Bạc đã đưa hết cho ngươi rồi, xin để ta một con đường sống.”
Ta lập tức xông ra, khí thế hùng dũng quát lớn: “Giữa ban ngày ban mặt, dám hành hung người sao!”
Thư sinh thấy ta, mắt sáng lên, vội vàng cầu xin: “Cô nương, cứu ta!”
Ta suy nghĩ một chút, rồi cảnh giác hỏi: “Ngươi sau này có định thi đỗ công danh không? Nhà có thê thiếp gì không?”
Thư sinh nghe ta hỏi, ngây người hồi lâu mới đáp: “Vẫn chưa thành gia thất, thân thể nếu cho phép, tự nhiên cũng muốn thi đỗ công danh.”
Ta liền chắp tay nói: “Cáo từ! Không cứu nổi!”
Dù sao thì Quang Đầu và mọi người cũng sẽ để lại ít bạc lộ phí cho thư sinh này, cỗ xe ngựa của hắn cũng đáng giá kha khá.
Ta vừa quay đầu đi, thì nghe thấy thư sinh phía sau gào lên: “Cô nương đừng đi! Ta không thi công danh nữa! Nguyện lấy thân báo đáp!”
Hiểu ý lắm!
“Này! Ban ngày ban mặt dám cướp của sao!” Ta thúc ngựa tới, kéo mạnh thư sinh lên ngựa rồi phóng đi!
Ta nghe thấy tiếng tín hiệu ngầm của Quang Đầu vang lên: “Tối nay động phòng ngay nhé! Đừng để vịt luộc rồi còn bay mất!”
Quang Đầu Lưu, cuối cùng ngươi cũng thông minh được một lần!
Ta cảm nhận được thư sinh ngồi sau ho khan dữ dội, thân mình run rẩy theo nhịp ngựa.
Ta nắm lấy tay thư sinh, kéo vòng qua eo ta: “Người một nhà cả, đừng khách sáo!”
Nếu không thư sinh mà rơi xuống, bị ngựa dẫm nát đầu, cảnh đó sẽ thật không hay.
Ta chạy một mạch, tìm đến một quán trọ nghỉ chân.
Vừa xuống ngựa, thư sinh đã phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất xỉu.
Gì vậy! Cái thân yếu ớt thế này, có nổi đêm động phòng với ta không đây?
Ta từng nghe lỏm Lý nương tử ở tiệm quan tài kể về đêm động phòng, bà khiến trượng phu kêu không ngớt.
03
Ta tìm một lang trung đến xem bệnh cho thư sinh, lang trung bắt mạch xong, thở dài không ngừng.
“Làm sao? Hắn sắp chết rồi sao?” Ta vội vàng hỏi.
Lang trung vuốt râu nói: “Sống còn khổ hơn chết, bệnh này dù có nhà cửa đầy bạc cũng không chịu nổi đâu.”
Ông lại giải thích kỹ, bệnh của thư sinh này chỉ cần dùng dược liệu quý mà dưỡng thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Chỉ là một thang thuốc đã tốn tới năm mươi lượng bạc, tuyệt nhiên không phải nhà bình thường nào cũng kham nổi.
Ta vừa nghe đến năm mươi lượng bạc, lập tức chắp tay nói: “Ta với hắn vốn là bèo nước gặp nhau, đành cáo từ tại đây!”
Ta thu dọn hành lý định rời đi, nhưng thư sinh lại nắm lấy vạt áo ta.
Tóc của thư sinh rối bời, vì cơn sốt chưa lui, trên gương mặt hiện lên sắc đỏ khác thường, dung mạo ấy lại mang theo chút yêu mị.
Ta nhìn thấy cảnh đó, động tác liền hơi ngừng lại.
Thư sinh hé mở đôi mắt, hơi thở như sợi chỉ, nói: “Nếu cô nương cứu ta, đêm nay có thể động phòng.”
Ta hít một hơi, cảm thấy không bước nổi nữa.
Lang trung đảo mắt, hỏi: “Cô nương, có muốn cứu người không?”
Ta nghiêm trang nói: “Ta với hắn tuy chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng đã là người giang hồ, trọng nghĩa khí. Một mạng người, sao có thể không cứu! Lang trung, cứ kê thuốc, ta tuyệt đối không tiếc tiền bạc.”
“Cô nương quả là cao nghĩa!” Lang trung lập tức kê đơn thuốc, tất bật giúp ta sắc thuốc.
Hai bát thuốc đổ vào, người cuối cùng cũng được cứu.
Thư sinh tựa vào đầu giường, đôi mắt long lanh nhìn ta, dường như muốn nói gì lại thôi.
“Yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Ta nhét cho hắn một viên kẹo mơ, cười tươi nói: “Tối nay ta đã mời cả quán trọ dự tiệc, họ sẽ chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta, bảo đảm đêm nay có thể động phòng.”
Thư sinh ho kịch liệt, ta lập tức ghé qua, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, dịu dàng nói: “Yên tâm, đêm nay ta sẽ nhẹ nhàng, không khiến ngươi khó chịu đâu.”
Ai ngờ thư sinh càng ho dữ hơn, nước mắt rơi xuống khóe mắt.
Hắn nói: “Ta và cô nương gặp nhau chưa bao lâu, vẫn chưa biết tên cô nương, cũng chưa gặp qua lệnh tôn lệnh đường.”
“Ta là Thôi Thanh Châu, sinh trưởng ở thành Thanh Châu, tuổi vừa mười tám. Nhà ta làm nghề đồ tể, có chút gia sản.” Ta nắm tay hắn, nói với giọng đầy tình cảm, “Yên tâm, ta có bản lĩnh giết lợn, đi đến đâu cũng nuôi được ngươi, đảm bảo cho ngươi một cuộc sống tốt.”
Thấy hắn vẫn không mảy may động lòng, ta lại nói thêm vài lời ngọt ngào: “Lang quân, tuy ngươi sức khỏe không tốt, nhưng ta không chê bai ngươi. Bất kể xảy ra chuyện gì, ta, Thôi Thanh Châu, sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi.”
Thư sinh khẽ cười: “Sẽ không bao giờ bỏ rơi ta sao? Cô nương biết đâu thân này sống được bao lâu. Đến khi gia sản cạn kiệt, e rằng người đầu tiên chán ghét ta là cô nương, sẽ hối hận vì lời hôm nay.”
“Nói nhảm gì nhiều thế!” Ta chê hắn nói nhiều, kéo hắn vào trong chăn, “Ta đi mua hai bộ hỉ phục, thành thân cũng không thể để ngươi quá sơ sài được. Ngươi cứ ngủ đi, đợi ta quay lại.”
Ta tìm đến thị trấn gần đó mua hai bộ hỉ phục, nhưng khi trở về lại thấy quán trọ cháy rực!
Lửa cháy sáng rực nửa bầu trời, bên trong quán trọ có ba phe đang giao đấu, chết chóc khắp nơi!
Gã tiểu nhị khi trưa còn bưng trà rót nước cho ta, giờ mặt mày hung tợn, cầm dao chém một người.
Lại có một kẻ áo đen xông tới, đâm một nhát xuyên qua bụng tiểu nhị.