Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DIÊU NƯƠNG Chương 1 DIÊU NƯƠNG

Chương 1 DIÊU NƯƠNG

2:08 chiều – 20/08/2024

Tạ gia từng là một phủ đệ huy hoàng thời thịnh vượng. Nay trong phút chốc sụp đổ, Tạ đại nhân bị người khác vu oan mà bị hạ lệnh xử trảm.

Tạ công tử do quá phẫn uất mà lâm bệnh, kéo dài hơi tàn mà sống lay lắt, chắc cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Ta được gả vào nhà họ Tạ để xung hỷ cho chàng.

Tạ Chiêu không hề yêu thích hay có chút cảm tình nào với ta, tất cả chỉ là kế hoãn binh tạm thời.

Về sau, nhờ có ta ở bên chăm sóc, đem hắn từ địa ngục tăm tối đó vực dậy, Tạ Chiêu lật lại vụ án oan năm xưa thành công và trả thù được kẻ thù của mình.

Tạ công tử trở thành tân Tạ đại nhân, nhà họ Tạ khôi phục lại sự hưng thịnh xưa kia, hoàng đế còn ban hôn cho Tạ Chiêu với người thanh mai trúc mã ngày xưa của chàng. Còn ta, giờ đây sẽ bị chàng bỏ rơi, ta không còn xứng đáng với Tạ Chiêu nữa.

Vào ngày ban hôn, ta viết xong tờ hưu thư, mang theo vài món hành lý ít ỏi trở về quê nhà.

Ba năm sau, khi ta đang bế đứa bé trên tay, trò chuyện với người “cha mới” sắp vào cửa của nó thì bất ngờ gặp lại Tạ Chiêu. Chàng nhìn vào đứa trẻ trong vòng tay ta, đôi mắt chàng đỏ hoe.

“ Nàng dám để con ta gọi kẻ khác là cha!”

1

Khi ta được gả cho Tạ Chiêu, không có bất kỳ nghi lễ nào được tổ chức, càng không có tam mai lục sính, kiệu lớn tám người nâng, hay là thập lí hồng trang sính lễ dài dằng dặc trong miệng người hay nói. Ta chỉ mang theo một gói nhỏ chứa vài món đồ, bước vào ngôi nhà hoang tàn đổ nát ấy. Bước vào cái gia đình đầy sóng gió, tưởng chừng như sẽ bị cuốn trôi bất cứ lúc nào.

Đêm đó, mẹ chồng ta thắp hai ngọn nến đỏ, ta một mình bái thiên địa cao đường, coi như lễ thành hôn đã xong.

Mắt của mẹ chồng đã khóc đến mức hóa mù, không còn phong thái uy nghi của vị cáo mệnh phu nhân như lúc trước. Bà tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, mò mẫm đưa cho ta đeo vào.

“Dao nương, xin lỗi con, để con phải chịu thiệt thòi. Giờ đây nhà họ Tạ chẳng còn gì, cái vòng này mong con đừng chê… từ giờ con chính là con dâu của nhà họ Tạ rồi.”

Dù là chiếc vòng mà mẹ chồng bảo “đừng chê”, đối với ta, cũng là lần đầu tiên trong đời được thấy qua đồ tốt như vậy. Nếu không phải nhà họ Tạ suy vong, ta vốn chẳng có cơ hội được gả vào đây.

2

Khi ta gặp Tạ Chiêu, chàng đang cố gắng gượng dậy. Ta vội vàng bước tới muốn đỡ chàng, nhưng chàng lại hung hăng hất tay ta ra, không ngờ cơ thể yếu ớt ấy lại có sức mạnh lớn đến vậy. Suýt chút nữa đẩy ngã ta.

Chàng chống người, cúi gập bên giường, hơi thở gấp gáp khiến gương mặt tái nhợt của chàng ửng lên một màu đỏ bất thường. Hoặc có thể nói, cả người chàng đều không bình thường.

Đặc biệt là đôi mắt ấy, làm ta nhớ đến con cáo mà ông lão hàng xóm đã giải cứu khi ta còn nhỏ. Con cáo đó đã vùng vẫy cả đêm trong bẫy. Mặc dù cơ thể đầy máu me, nhưng vẫn còn nhe răng gầm gừ. Đó là tiếng kêu cuối cùng của loài thú hoang.

Nhưng sự oán hận ấy lại lặng đi khi nghe thấy giọng nói của mẹ chồng.

“Chiêu nhi, từ nay về sau, nàng ấy chính là thê tử của con.”

Tạ Chiêu siết chặt nắm tay: “Nàng ấy không phải thê tử của con, con và nàng ấy chưa từng bái đường…”

Mẹ chồng thở dài, đôi mắt mờ đục ngấn lệ, cây gậy chạm đất phát ra những tiếng “cộc cộc”: “Ai mới là thê tử của con? Con vẫn còn nghĩ đến tiểu thư nhà họ Lưu sao?”

Đó là lần đầu tiên ta nghe đến tên tiểu thư họ Lưu. Cũng là lần đầu tiên ta biết rằng Tạ Chiêu còn có một người thanh mai trúc mã trong lòng. Nếu nhà họ Tạ không gặp biến cố, có lẽ hai người đã đính hôn rồi.

“Cho dù là ai cũng không thể là nàng ấy!”

Chàng chỉ vào ta.

Quả thật ta không xứng với chàng, chàng là một công tử phong nhã, còn ta chỉ là một cô nương lớn lên từ thôn quê.

Ta cúi đầu nhìn lại mình, thậm chí ta còn không có lấy một bộ y phục mới, chiếc váy trên người ta mặc vẫn là chiếc váy đỏ thẫm mà thím ta đã thay ra không mặc nữa. Đã giặt đến mức có chút bạc màu. Da ta cũng ngăm đen, đôi tay chai sạn và đầy vết sẹo từ những năm tháng làm việc nặng nhọc.

3

Tạ Chiêu nổi một trận thịnh nộ, rồi đột nhiên im lặng. Mẹ chồng lo lắng vô cùng, mò mẫm bước tới, ta đỡ bà: “Phu quân không sao đâu, chỉ là mệt thôi, người hãy nghỉ ngơi đi.”

Mẹ chồng đi rồi. Trong phòng chỉ còn lại ta và chàng. Tạ Chiêu nhắm mắt, rõ ràng vẫn chưa chấp nhận được việc mình đã cưới một người thê tử thô kệch không chút dịu dàng hay phong thái đoan trang này vào cửa.

Chàng và ta thỏa thuận ba điều: “Thứ nhất, không được gọi ta là phu quân; thứ hai, không được chung chăn chung gối với ta; thứ ba, khi ta khỏe lại, chúng ta sẽ hòa ly!”

Ta chậm rãi sắp xếp hành lý, nói là hành lý, thực ra chỉ có một bộ quần áo thay đổi mà thôi. Trong tủ quần áo có mấy bộ y phục còn lại của Tạ Chiêu, ta nhìn qua rồi đẩy chúng sang một bên, đặt quần áo của mình vào.

Tạ Chiêu tức giận: “Đây là tủ quần áo của ta!”

“Của chàng hay của ta, không cần phân biệt.”

Ta lại lấy ra một chiếc chăn, trải lên giường.

“Phu quân, chàng muốn nằm bên ngoài hay bên trong? Nếu bên trong thì nhích vào một chút.”

“Ngươi đã vi phạm thỏa thuận rồi!”

Chàng trừng mắt nhìn ta, trong mắt không còn vẻ quyết liệt như lúc trước, mà là sự quyết tâm muốn đôi co với ta.

Ta bước qua người chàng, nằm vào chăn. Dù nhà họ Tạ đã suy tàn, nhưng chiếc giường này vẫn thoải mái hơn nhiều so với nằm trên rơm.

Ta trở mình, lẩm bẩm một câu: “Ta đâu có đồng ý.”

4

Sáng hôm sau ta dậy rất sớm.

Nhà họ Tạ chẳng còn gì để ăn, ta nấu một nồi cháo, phát hiện trong góc vườn có hai cây hẹ dại, ta hái xuống, rửa sạch, cho thêm chút muối và nước tương, coi như là món ăn kèm với cháo. Khi ta ăn đến bát thứ ba, mẹ chồng cuối cùng không nhịn được nữa.

“Đêm qua ta nghe Chiêu nhi ho cả đêm…”

“Do con chọc giận chàng.”

Không chỉ vậy, đêm qua chàng dường như còn khóc, sáng nay ta thấy gối của chàng ướt. Chưa kịp để mẹ chồng nói gì, Tạ Chiêu đã lớn tiếng.

Không ngờ hôm qua bị ta chọc giận đến ho cả đêm, sáng nay lại không ăn sáng, nhưng giọng chàng vẫn mạnh mẽ như vậy.

Mẹ chồng hốt hoảng, bà mù lòa không nhìn thấy gì, chỉ có thể hỏi ta: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta uống ngụm cháo cuối cùng: “Không sao, chỉ là ta đã ném cái túi thơm của chàng đi.”

Đêm qua, ta bị tiếng ho làm tỉnh giấc, nhìn thấy chàng cầm túi thơm mà rơi nước mắt, chắc hẳn đó là vật mà Lưu tiểu thư đã tặng chàng.

Mẹ chồng lo lắng, hai tay bà mò mẫm khắp bàn: “Sao con lại có thể ném nó đi? Đó là niềm an ủi của Chiêu nhi! Nó giữ lại một chút sinh khí cho Chiêu nhi!”

“Thứ có thể giữ được mạng sống con người không bao giờ là một cái túi thơm nào cả.”

Khi ta quay lại phòng, Tạ Chiêu đang khóc thảm thiết.

“Cha ta bị oan mà chết, nhà họ Tạ bị suy vong, ta suốt ngày nằm trên giường bệnh, ngươi nói xem, tại sao ngươi lại phải đối xử với ta như vậy?”

Chàng không còn dáng vẻ của một công tử phong nhã, mà hoàn toàn mất kiểm soát chỉ để trút bỏ nỗi đau trong lòng. Có lẽ chàng đã kìm nén quá lâu rồi.

Ta kiềm chế lại ham muốn muốn bước tới an ủi chàng, giữ vẻ mặt vô cảm mà nói: “Ngươi làm thế thì có ích gì? Khóc là việc vô dụng nhất, nếu có ích, thì lúc cha ta chết ta đã khóc đến chết luôn cho rồi.”

Trước khi rời đi, ta lại nói: “Nếu ngươi muốn lấy lại cái túi thơm đó, thì tự mình đứng dậy mà lấy.”

Ta nói với chàng rằng ta đã treo cái túi thơm lên trên cái cây lớn trong sân. Mẹ chồng mù lòa, ta cũng không định giúp chàng, chỉ có chàng tự mình mới lấy lại được.

Tạ Chiêu tự giam mình trong phòng suốt một ngày một đêm, đến ngày hôm sau, chàng thử bước xuống giường, nhưng lại ngã lăn xuống đất. Mẹ chồng hỏi có chuyện gì, ta chỉ đáp rằng có con mèo hoang nhảy xuống tường định ăn vụng.

Mẹ chồng tin tưởng không chút nghi ngờ, còn tức giận mắng mấy câu: “Con mèo hoang chết tiệt, giờ nhà ta đã sa sút đến thế này rồi mà nó còn định đến trộm đồ. Lần sau mà đến ta sẽ đánh chết nó!”

Tạ Chiêu giữ lại sự bực dọc trong lòng, mỗi ngày đều ngã đến bảy tám lần, sau đó lại tự mình bò lên giường, cơ thể chàng đầy những vết bầm tím. Khi ta cầm thuốc mỡ đến bôi cho chàng, chàng chỉ cắn răng, quay đầu đi.

“Thật ra…”

Ta cố ý mở đầu câu chuyện, dù chàng không đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía ta.

Ta khẽ cười thầm: “Thật ra, ngươi bị bầm tím như vậy nhìn cũng đẹp.”

Tạ Chiêu cuối cùng cũng quay đầu lại: “Ngươi có phải là người không? Làm sao lại nói là đẹp?”

“Đúng là đẹp, ít nhất cũng có chút sắc đỏ, có sắc đỏ thì còn tốt hơn là chỉ có màu tái nhợt. Ngươi không biết đâu, ở làng ta, mỗi khi đông đến tuyết phủ kín núi, khắp nơi đều trắng xóa, thường có người chết vì rét và đói.”

“Người chết thì giống như tuyết, trắng toát. Xanh tím, tức là còn sống, tuyết rồi cũng sẽ tan.”

Tạ Chiêu im lặng không nói gì thêm.