Hoàng thượng suốt một tháng liên tục chọn thẻ bài của Trân tần, các phi tần trong cung đều không ngồi yên.
Trừ ta, hoàng hậu này.
Chẳng mấy chốc, Trân tần có thai.
Hoàng thượng báo cho ta tin vui này, nhìn ta với ánh mắt dịu dàng và đầy hối hận:
“Ta nghĩ, nếu Trân tần sinh con trai, sẽ đem đến cho nàng nuôi dưỡng.”
“Đến lúc đó, giữ con, bỏ mẹ, cũng để tránh hậu họa.”
Ta rưng rưng cảm tạ, như thể rất cảm động.
Ta biết, đây là chiêu trò quen thuộc của hắn ta.
Khi được nâng niu, hắn luôn khiến các nữ nhân cảm thấy như mình là người hạnh phúc nhất trên thế giannày.
Nhìn vào khuôn mặt dịu dàng đa tình của hắn, không bao giờ đoán được trong lòng hắn muốn đối phương sống hay chết.
Chiêu trò này, hắn đã dùng trên nhiều nữ nhân, bao gồm cả ta.
Những kẻ không biết điều, đều đã chết.
1
“Chính thê phải có đức độ bao dung.”
Mẹ ta luôn tự mình làm gương và dạy ta như vậy.
Cha ta đón những thê thiếp chính thức vào phủ, tổng cộng khoảng mười mấy người – không phải là nhiều. Ký ức sâu đậm nhất thời thơ ấu của ta là trong đại sảnh của mẹ, các di nương đến thỉnh an mẹ, ồn ào, tấp nập và ẩn chứa sự đối đầu ngầm.
Lúc nhỏ chỉ thấy vui, lớn lên mới thấy được những suy nghĩ thực sự ẩn sau lời nói của các di nương.
Có những di nương không được sủng ái muốn lấy lòng mẹ ta để tìm kiếm sự bảo vệ, có những di nương được sủng ái muốn thách thức vị trí của mẹ ta, có những di nương muốn kiếm thêm tiền quyền cho bản thân, có những di nương không hòa thuận với di nương khác, muốn nhờ mẹ ta phân xử…
Những di nương xinh đẹp này thay phiên nhau xuất hiện, chỉ có mẹ ta vẫn mãi mãi vững vàng, cao cao tại thượng, luôn dung dị, ôn hòa và lịch thiệp.
Số lần cha ta nghỉ lại ở viện của mẹ không nhiều, nhưng ông đến rất thường xuyên.
Khi ta ba tuổi, có một di nương rất được cha sủng ái, tiểu viện của bà ta tràn đầy hoa lá và rất náo nhiệt, làm cho chính viện trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó !
Nhưng trong chính viện của mẹ, không ai để ý đến điều đó, đám người hầu khi nhắc đến di nương đó cũng chỉ hờ hững nói một câu: “Chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.”
Sau đó, di nương này tự phụ vì được sủng ái, dám nói xấu mẹ trước mặt cha ta, chưa kịp đến tai mẹ ta, cha ta đã cho người bán bà ta ra khỏi phủ.
Cha ta là người cẩn trọng, ông thi đậu tiến sĩ trong kỳ thi năm Thiên Hữu thứ ba với chỉ 13 người trúng tuyển, sau đó vào Hàn Lâm Viện làm Biên Tu, chỉ năm năm sau đã thăng đến chức Thị Lang Bộ Binh. Ông thuận lợi trên quan trường nhờ tính cẩn trọng này.
Chuyện “sủng thiếp diệt thê” dù chỉ có một manh mối nhỏ cũng không thể xảy ra trong gia đình ta, nếu không thì những đối thủ chính trị của cha chỉ cần dâng tấu chương tố cáo ông cũng đủ thành một đống lớn.
Huống hồ, mẹ ta còn là tiểu thư con nhà chính của An Quốc Công Hầu, năm đó gả cho cha ta cũng coi như là gả thấp, nên bất kể cha có bao nhiêu thê thiếp, người mà cha tôn trọng chỉ có mình mẹ.
Bàn bạc công việc, chủ trì gia yến, chiêu đãi khách khứa, giao tiếp với các phu nhân, quản lý chuyện hậu viện, tất cả đều do mẹ ta đảm nhiệm.
Ta còn có một đệ đệ, sau này mọi quyền thừa kế trong phủ đều thuộc về đệ đệ ta.
Với sự giáo dục và ảnh hưởng như vậy, ta nghĩ mình sau này cũng sẽ làm rất tốt.
Ít nhất là đã từng làm rất tốt.
Nhưng gần đây ta ngày càng khó xử lý.
Vì không giống như hậu viện nhỏ bé, năm đó ta gả cho Thái tử Đông Cung của Đại Ấp, trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Hậu cung— khó quản lý hơn hậu viện rất nhiều.
2
Liên Kiều đến báo với ta rằng Thục phi đến thỉnh an.
Dạo này sức khỏe ta không tốt, đã miễn lễ thỉnh an của sáu cung, chỉ muốn được yên tĩnh.
Chỉ có Thục phi là ngày nào cũng muốn đến thỉnh an ta, chắc cũng vì rảnh rỗi.
Ta thở dài, cho cô ấy vào, Thục phi cũng là người lâu năm trong cung, từ khi Hoàng thượng còn là Thái tử Đông Cung cô ấy đã vào phủ, giờ cũng là một phi tần của một cung, nhưng cách hành xử vẫn thẳng thắn, miệng lưỡi rất cay nghiệt, vì vậy quan hệ với các phi tần khác không tốt.
Chỉ có với ta cô ấy mới nói chuyện được vài câu.
Sau khi thỉnh an xong, cô ấy không nhịn được mà phàn nàn: “Hoàng hậu nương nương, ta biết người đang bệnh, nhưng người cũng nên quản lý, từ khi Trân tần vào cung, cô ta cứ như một con hồ ly mê hoặc, Hoàng thượng đã lật thẻ bài của cô ta liên tục suốt một tháng rồi.”
Cô ấy vặn chặt chiếc khăn tay trong tay, vẻ mặt căm phẫn: “Hồ ly mê hoặc chủ, thật nên kéo ra đánh cho mười mấy roi để cô ta nhớ đời.”
Những lời này Thục phi ngày nào cũng lải nhải bên tai ta, Hoàng thượng lật thẻ bài của Trân tần bao lâu, cô ấy ở trước mặt ta lải nhải bấy nhiêu lần về những điều xấu của Trân tần.
Cô ấy chắc đã quên, năm xưa khi cô ấy mới vào Đông Cung, cũng từng được sủng ái một thời gian, lúc đó cô ấy tự phụ vì được sủng ái, sáng sớm cố ý đến thỉnh an muộn, rồi che miệng bằng khăn tay, mặt mày e thẹn nói: “Thái tử phi tha thứ, chỉ vì thiếp thân hầu hạ Thái tử quá mệt mỏi, nhất thời không để ý nên dậy trễ.”
Ta không thèm ngẩng đầu, bảo cô ấy quỳ ngoài cửa một canh giờ, để cô ấy nhớ lâu và biết lễ nghi, sau đó cô ấy còn đối đầu với ta một thời gian.
Rồi sau này có người mới vào phủ, cô ấy dần mất sủng ái, có lần ta bàn xong chuyện với Lý Dực trong thư phòng, đi ra ngoài thấy cô ấy cầm bát cháo đứng ở hành lang chờ, trời đã khuya và lạnh, không biết cô ấy đã chờ bao lâu, gấu váy ướt đẫm mà cô ấy không hay biết, ta thở dài, nói với cô ấy: “Thái tử đi chỗ Triệu Bảo Lâm rồi, cô về đi, đêm lạnh lắm.”
Lúc đó mắt cô ấy đỏ hoe, Thục phi xuất thân từ gia đình võ quan, từ nhỏ đã không có quy củ, vào phủ Thái tử cũng luôn thô lỗ, nhưng được cái thẳng thắn, ngay ngày đầu tiên vào phủ đã dám trèo cây cứu một con mèo nhỏ không dám xuống, lúc đó bị Lý Dực bắt gặp, thấy rất thú vị.
Lý Dực đêm đó ngủ lại ở viện của cô ấy, còn ta, với tư cách là Thái tử phi, vẫn phải phái một ma ma đến dạy cô ấy lễ nghi – chẳng hạn như không được trèo cây, Thái tử lương đệ suốt ngày trèo cây, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa.
Nhưng Thục phi lúc đó lại tưởng rằng ta cố ý gây khó dễ cho cô ấy, vì vậy mỗi lần gặp ta không tỏ thái độ mỉa mai thì cũng cau có đối đầu.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó !
Đó là lần đầu tiên ta thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt yếu đuối, bối rối như vậy, cô ấy mất hồn hỏi ta: “Tại sao hắn lại đi chỗ Triệu Bảo Lâm? Hắn không phải đã nói sẽ đến gặp ta sao?”
Ta thở dài, thực ra Lý Dực không phải người mê nữ sắc, trước khi ta gả cho hắn, bên cạnh hắn thậm chí không có một người thiếp phòng nào, sau khi ta gả cho hắn, những người được Hoàng thượng ban thưởng, Hoàng hậu tặng, và những thiếp được nạp vào phủ, tổng cộng cũng có năm sáu người – đối với một Thái tử mà nói, thực sự không nhiều.
Hắn lại bận rộn công vụ, không thể ngày nào cũng ở hậu viện, dù có đến hậu viện cũng không thể thiên vị, hôm nay ở chỗ này một đêm, ngày mai ở chỗ kia một đêm, nếu có người nào hợp ý hắn, dù được sủng ái một chút cũng không quá đáng.
Ta nhìn Thục phi đứng như khúc gỗ ở đó, thở dài, cuối cùng cũng không nói lời trách móc gì, những chuyện này phải tự mình trải qua mới hiểu được, người khác nói cũng vô ích.
Giống như ta ngày xưa.
3
Lời của Thục phi ta không để tâm, cô ấy thực ra chỉ miệng lưỡi không buông tha người khác mà thôi.
Lý Dực không phải là người ham mê nữ sắc, hơn nữa hiện tại chính trị trong sạch, hắn biết dùng người tài, cũng không vì sủng ái Trân tần mà làm ra những việc trái với quy định tổ tiên.
Còn chuyện Thục phi nói hắn ở lại cung của một phi tần suốt một tháng, ta càng coi thường.
Cô ấy không hiểu Lý Dực, nếu Lý Dực thực sự yêu thương một người, hắn sẽ không để người đó trở thành mục tiêu của cả hậu cung như vậy.
Hơn nữa ta cũng lười vì chuyện này mà dâng sớ can gián khiến hắn khó chịu, tuy nói đó nên là trách nhiệm của một “hiền hậu” – nhưng quân vương luôn đứng trước, hoàng hậu đứng sau, ta không cần phải làm việc khiến mình không thoải mái trước mặt hắn.
Huống hồ, nếu có thể, ta không bao giờ muốn gặp lại hắn ta nữa – nhưng điều đó rõ ràng là không thể, ta chỉ có thể cố gắng gặp càng ít càng tốt.
Nhưng chỉ vài ngày sau khi Thục phi đến phàn nàn với ta, đã xảy ra một chuyện.