Ta đã uống thuốc tránh thai suốt ba năm trời, cuối cùng cũng đợi được Hoàng hậu sinh hạ trưởng tử.
Hoàng thượng đã phong trưởng tử Đoan Khải làm Thái tử.
Vào ngày Hoàng hậu nhận được tin trưởng tử được phong Thái tử, nàng ta đã nhận được ân thưởng của Hoàng thượng: một chén rượu độc.
Ngày hôm đó, nàng ta vận y phục lộng lẫy, nhan sắc kiều diễm, mơ tưởng mình sẽ được nhận thêm ân sủng, nào ngờ đợi nàng ta là chén rượu độc.
Ta đứng ở cửa cung, nhìn nàng ta cắn răng xé rách y phục, gào lên: “Ngươi sớm đã biết đúng không! Tống Dung, ngươi là con tiện nhân!”
Ta cười nhẹ: “Hoàng hậu nương nương đang nói gì vậy? Thần thiếp không hiểu. Thần thiếp chỉ biết rằng trời cao có mắt, mọi chuyện đều là quả báo mà thôi.”
01
Trong cả hậu cung, chỉ có mình ta biết Hoàng thượng từng ban một đạo mật chỉ, trong đó chỉ có bốn chữ: “Tử quý mẫu tử.”
Đạo mật chỉ này không ai biết ngoài Hoàng thượng.
Còn vì sao ta biết?
Bởi vì ở kiếp trước, chính ta đã sinh hạ trưởng tử và uống chén rượu độc ấy.
Không ngờ rằng ta lại trọng sinh vào đêm trước ngày được sủng ái.
Lúc này, ta chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé, vừa được tuyển vào cung.
Kiếp trước ta đau khổ mưu tính, nghĩ rằng nhận được ân sủng của Hoàng thượng sẽ giúp ta hưởng một đời vinh hoa phú quý, nhưng không ngờ rằng Hoàng thượng lại bạc tình vô nghĩa, trong lòng chỉ có giang sơn xã tắc.
Chúng ta, những nữ nhân, chỉ là công cụ của người mà thôi.
Nếu kiếp này ta trọng sinh sớm hơn, nhất định sẽ không vào chốn hổ lang này.
“Tống mỹ nhân, không biết người cần những dược liệu này để làm gì? Có vài vị đại hàn, nếu không dùng đúng cách…”
Ta bừng tỉnh, nhét một ít bạc vào tay ngự y, rồi tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay: “Ta vừa mới nhập cung, mong đại nhân đừng chê bai.
“Ta chỉ là cảm thấy trong người không khoẻ, trước khi nhập cung thường xuyên uống loại thuốc này. Hơn nữa, trong thang thuốc còn có những vị thuốc bổ trợ, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Kiếp trước, loại thang thuốc này ta đã xem qua không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là, khi đó thang thuốc còn độc hơn, một liều thuốc là đủ để dập tắt giấc mơ sinh con đẻ cái.
Dù ta không muốn sinh con, nhưng cũng không muốn làm tổn hại đến thân thể mình.
Vì vậy, ta đã điều chỉnh thang thuốc cho ôn hòa hơn, nhưng cứ mỗi bảy ngày lại phải uống một lần.
Điều quan trọng nhất là, cho dù ai đến điều tra, thang thuốc này cũng không có gì đáng lo ngại.
Ngày mai, Hoàng thượng sẽ lật bài tử của ta, hôm nay thuốc này ta nhất định phải uống.
“Mỹ nhân, thuốc đã sắc xong.”
Bão Cầm là nha hoàn theo ta từ nhỏ, tuy có phần chậm chạp nhưng lại ít nói.
Ngay cả khi nàng ấy không hiểu tại sao ta đột nhiên uống thuốc, nàng ấy cũng không hỏi nhiều. Nàng ấy chỉ làm tròn bổn phận của mình.
Uống xong thuốc, lòng ta mới cảm thấy yên ổn hơn nhiều.
Kiếp trước, đứa con mà ta vui mừng khôn xiết khi sinh ra, cuối cùng lại trở thành bùa đoạt mạng của ta.
Giờ đây, phúc khí này, hãy để lại cho người khác đi.
Ta tựa vào ghế, chậm rãi hồi tưởng lại mọi chuyện ở kiếp trước.
Muốn sống an ổn ở hậu cung, vừa phải được sủng ái, lại không thể độc sủng. Nếu ta cố tình lạnh nhạt Hoàng thượng để tránh sinh con, chỉ vài ngày nữa thôi, nơi ta ở sẽ chẳng khác nào lãnh cung.
Nghĩ lại, kiếp trước vì tranh giành sủng ái mà ta đã gây thù chuốc oán không ít, những người vốn thuần lương không hiểu mưu kế, cuối cùng đều bị ta hại mất nửa mạng.
Có lẽ, kiếp này trọng sinh, chính là để ta chuộc lại tội lỗi.
02
Sáng sớm hôm sau, ta đi thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu, nghe xong lời giáo huấn, ta rẽ vào cung của Vương tài nhân.
Kiếp trước, nếu không phải vì muội ấy vô tình ngã xuống Nguyệt Dao trì, ta cũng không đến nỗi mất bình tĩnh và không còn giữ được chừng mực.
“Tỷ tỷ, tỷ đã tới rồi!”
Vương Hy Trừng và ta vốn là bạn tâm giao, vừa thấy ta đã nhào tới.
“Nếu không phải sáng nay dậy muộn, nhất định muội đã đến thăm tỷ từ sớm rồi.”
Muội ấy thậm chí còn chưa búi tóc, mái tóc đen dài mượt mà buông xuống vai, muội ấy cũng không để ý, chỉ ôm lấy tay ta mà lay qua lay lại.
Cũng phải, năm nay muội ấy mới 16 tuổi, đúng là độ tuổi ham chơi thích ngủ nướng.
Nếu không phải ta đã sống thêm một đời, có lẽ giờ này cũng đang nằm dài trên giường, đếm hoa cửa sổ.
“Trừng nhi, ngày mai muội đến chỗ tỷ tại Nhụy Họa Hiên, tỷ có làm chút canh thuốc, chúng ta cùng uống nhé.”
“Bát thuốc gì vậy?”
“Muội đừng hỏi nhiều, tỷ tất nhiên sẽ không hại chúng ta. Uống là được rồi.”
“Được thôi.”
Nhìn muội ấy ngoan ngoãn gật đầu, tâm trạng ta cũng trở nên nhẹ nhõm hơn phần nào.
Kiếp này, chỉ mong có thể bảo vệ muội ấy lâu hơn, để nàng không phải chết oan uổng như kiếp trước.
Trở về Nhụy Họa Hiên, ta bắt đầu trang điểm tỉ mỉ. Sở thích của người ta đã thuộc lòng: thích màu phấn hồng nhạt, thích vòng eo mềm mại và đôi môi đỏ mọng.
Đêm đến, ta lại một lần nữa gặp người.
“Ngẩng đầu lên.”
Ta rụt rè, từ tốn ngẩng đầu lên. Hắn vẫn như trước, tuấn tú nhưng toát lên vẻ uy nghiêm không thể chối cãi của một đế vương.
Ngày đó, chính dáng vẻ này đã làm ta mê mẩn, mất cả lý trí.
“Ngươi đúng là biết nghe lời.” Người nắm tay ta, kéo ta cùng ngồi xuống, “Có điều gì không quen không?”
“Sáng nay đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, người cũng hỏi thiếp vậy. Thiếp thân phận nhỏ bé, làm sao dám mong gì khác, chỉ hy vọng Hoàng thượng thương xót.”
Người như hắn, đế vương tôn quý, vốn rất thích nâng đỡ kẻ yếu: “Trẫm tất nhiên sẽ thương xót.”
Vân vấn hoa nhan kim bộ dao, phượng nhung trướng ấm…
03
Từ khi được sủng ái, ân thưởng liên tiếp như tuyết rơi đến Nhụy Họa Hiên.
Có của Hoàng thượng, có của Hoàng hậu, và còn của Thục phi nữa.
Thục phi…
Ta tuyệt đối không thể quên nàng ta.
Ta sai người may mấy bộ y phục từ gấm lụa Thục phi ban tặng, ngày ngày đều mặc.
Hoàng thượng cứ cách mấy ngày lại đến Nhụy Họa Hiên của ta, người đã sớm chọn ta, muốn ta sinh cho người một hoàng tử.
Dù sao, phụ thân ta chỉ là một Huyện thừa, ta có chết cũng không quan trọng.
Không giống các phi tần khác, ngày sau nếu bị ban chết, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến lòng trung thành của các đại thần.
“Hôm nay, gấm này thật đẹp, càng làm ngươi thêm duyên dáng.”
Đây chính là lời ta đang chờ đợi.
“Đây là Thục phi tỷ tỷ đặc biệt chọn cho thiếp.” Ta khen ngợi, “Thục phi tỷ tỷ mấy hôm nay không khỏe, nhưng vẫn cố chọn cho thiếp gấm này.”
“Thục phi bị làm sao?”
Quả nhiên, Hoàng thượng tiếp lời hỏi.
“Nghe nói là bệnh cũ, mấy hôm trời âm u thế này là lại không thoải mái.”
“Ừm.” Hoàng thượng thoáng động sắc, “Nếu vậy, trẫm sẽ đến thăm.”
Bệnh cũ của Thục phi kiếp trước ta cũng mãi sau mới biết, hóa ra là do khi Hoàng thượng còn là Thái tử, nghịch ngợm bị phạt quỳ trong mưa, Thục phi đã quỳ cùng, từ đó để lại bệnh.
Cũng vì thế mà dù Thục phi có kiêu căng, ngạo mạn, Hoàng thượng cũng chưa từng thực sự trách phạt nàng ta.
Dù giờ không còn được sủng ái, nhưng trong lòng Hoàng thượng vẫn dành cho nàng ta một phần tình cảm.
Thục phi à Thục phi, ta hy vọng ngươi sẽ được sủng ái và mang thai, sinh ra hoàng tử.
Ngươi nhất định phải tranh giành được!
04
Từ khi khuyên Hoàng thượng đến thăm Thục phi, ta tự nhiên trở thành một phần của phe Thục phi trong hậu cung.
Thục phi và Hoàng hậu từ trước đến nay không hòa thuận, Hoàng hậu rộng lượng, không so đo nhiều với nàng ta.
Thục phi lại nắm quyền quản lý lục cung, nên số phi tần ủng hộ nàng ta cũng không ít, ngược lại làm cho Hoàng hậu có vẻ yếu thế hơn.
“Tỷ tỷ, từ khi nào mà tỷ lại thân với Thục phi như vậy?” Vương Hy Trừng chạy đến Nhụy Họa Hiên của ta, môi bĩu ra, gương mặt đầy khó chịu, “Muội còn chưa được gặp Hoàng thượng nữa!”
“Hóa ra là ghen tị rồi.” Ta cười, chọc vào trán mịn màng của muội ấy.
“Trừng nhi, tỷ có một kế hoạch rất hay, vô cùng phù hợp với muội.”
Mấy ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, Vương Hy Trừng tuy ham chơi, nhưng vốn nhát gan, tuyệt đối sẽ không sơ ý ngã xuống nước.
Kiếp trước, ta chỉ lo tranh sủng hại người, đâu có suy nghĩ thấu đáo như bây giờ.
Nay, làm sao để bảo vệ muội ấy khỏi tai họa mới là điều khiến ta bận lòng.
“Vài ngày nữa, hoa sen ở Nguyệt Dao Trì sẽ nở rộ, khi ấy muội hóa thân thành tiên nữ sen nổi lên từ mặt nước, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng chỉ một ánh nhìn đã nhớ mãi không quên.”
“Nhưng mà muội không biết bơi!” Vương Hy Trừng nghe xong kế hoạch của ta, ánh mắt sáng lên nhưng ngay sau đó lại ỉu xìu.
“Vẫn còn thời gian mà, muội cứ học là được thôi, hơn nữa muội từ nhỏ đã giỏi múa, đến lúc ấy nhất định sẽ có một màn vũ điệu khiến người xem kinh ngạc.”
Ta đã suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra được kế sách này.
Học bơi chỉ là một phần nhỏ, nếu không ai biết nàng biết bơi, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vì vậy, quan trọng nhất là phải để mọi người đều biết nàng giỏi bơi lội.
Như thế, sẽ không ai dám lợi dụng điều này để hại nàng nữa.