Huynh ấy cúi đầu, giọng có chút trầm lắng: “Ta biết muội nói đến nhà họ Tống, nhưng chúng ta hiện giờ chưa thể động đến họ. Nhà họ Tống ở Tuyên Thành làm nhiều việc ác, nhưng bao năm nay không ai có thể động đến họ vì họ có người thân trong triều đình. Ta đã điều tra, chùa Bạch Yên chính là nơi họ dùng để kiếm tiền cho triều đình. A Dao, nghe lời ta, nhà họ Tống không phải là thứ chúng ta có thể động đến.”
“Không.” Ta lắc đầu, “Ta chỉ cần Tống Khinh Khinh thôi. Đại ca, nếu huynh có thể mang Tống Khinh Khinh đến trước mặt ta, để ta tự xử lý, ta sẽ theo huynh rời đi, đi đến chân trời góc bể, không bao giờ trở về nữa.”
Nghe câu cuối cùng, mắt huynh ấy sáng lên nhưng vẫn có chút do dự.
“Tống Khinh Khinh là con gái của Tống Thái Thú, nếu cô ta xảy ra chuyện…”
“Đại ca, với bản lĩnh của huynh, muốn âm thầm đưa một người ra khỏi nhà họ Tống không phải là việc khó.”
Huynh ấy suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Có phải chỉ khi xử lý xong Tống Khinh Khinh, muội mới có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ?”
Ta mỉm cười rạng rỡ với huynh ấy: “Đương nhiên, A Dao chưa bao giờ lừa huynh mà.”
Thấy nụ cười của ta, huynh ấy ngẩn ngơ một lúc, sau đó gật đầu: “Được, muội chờ ta trở về.”
Nói xong, Sở Khanh Trần rời đi.
13
Đến tận đêm hôm sau, huynh ấy quay lại với một bao tải trên vai.
Trong bao tải chứa Tống Khinh Khinh đã bị đánh thuốc mê.
Ta dùng dây trói cô ta như cái bánh chưng, nhét đầy vải vào miệng cô ta, sau đó suốt đêm đưa cô ta đến một cái hang chó ở sau núi.
Ta để Chi Chỉ canh gác ở cửa hang, mỗi ngày một bát thuốc, ngoài thuốc ra, không cho cô ta ăn bất cứ thứ gì.
Thiên kim nhà họ Tống mất tích, cả Tuyên Thành náo loạn.
Quan phủ mang theo người lùng sục khắp Tuyên Thành không bỏ sót một góc nào, chỉ thiếu nước đào ba thước đất lên mà thôi. Thậm chí, phủ nhà họ Sở cũng bị kiểm tra bảy tám lần.
Tuyên Thành tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, muốn giấu một người thật ra không khó.
Quan phủ tìm kiếm mấy ngày liền, nhưng đều không thu được gì.
Cho đến khi từ núi Thanh Loan truyền đến tin tức chùa Bạch Yên bị tàn sát.
Tống Thái Thú mang người bao vây nhà họ Sở chặt như nêm cối.
Ông ta nói hôm xảy ra sự việc, có người tận mắt thấy Sở Khanh Trần dẫn người lên núi Thanh Loan.
Chùa vốn dĩ không trong sạch, xảy ra chuyện cũng không ai dám báo quan.
Tống Thái Thú nghi ngờ ái nữ mất tích có liên quan đến nhà họ Sở, nhưng vì không có chứng cứ, đành lấy lý do chùa Bạch Yên bị tàn sát để bắt giữ phụ tủ nhà họ Sở.
Trương chủ mẫu trẻ tuổi mà Sở Thiên Bách cưới về sau thấy cảnh này, liền đêm hôm lấy trộm vàng bạc châu báu, cùng quản gia trẻ trong phủ bỏ trốn. Trước khi bỏ trốn, không quên mang theo cặp song sinh của họ.
Sở Thiên Bách đang bị giam trong ngục nghe tin này, tức giận đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
Là ta đã bỏ ra số tiền lớn, mang theo đại phu, vào ngục thăm ông ta.
Ta nói với Sở Thiên Bách rằng ta muốn vào kinh cáo trạng.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
“Tống Thái Thú bao năm qua ở Tuyên Thành làm bao việc ác, chùa Bạch Yên vốn dĩ là nơi hắn ta lập nên để kiếm tiền, trong đó hại không biết bao nhiêu thiếu nữ vô tội. Đại ca cũng vì trừ hại cho dân, con tin rằng Hoàng thượng sẽ trả lại công lý cho nhà họ Sở.
“Chỉ là, bây giờ con cần chứng cứ về những việc làm gian ác của Tống Thái Thú ở Tuyên Thành trong những năm qua. Phụ thân, người ở Tuyên Thành bao năm, có nắm giữ bằng chứng nào về ông ta không?”
Sở Thiên Bách chỉ do dự một chút, liền giao cho ta chìa khóa thư phòng của ông ta.
“Dao Dao, phía sau tủ sách trong thư phòng có một cánh cửa bí mật, mở cánh cửa đó ra, bên trong có một tủ đề chữ ‘Tống’, ở đó có đủ chứng cứ để diệt cửu tộc nhà họ Tống.”
Ta gật đầu nhận lấy chìa khóa: “Vâng.”
Sở Thiên Bách lại không yên tâm dặn dò: “Dao Dao nhớ kỹ, ngoài tủ đó ra, không được động vào bất kỳ thứ gì khác.”
“Phụ thân yên tâm, nhi tử biết rồi.”
Ta cầm chìa khóa rời khỏi ngục.
Phòng thư của Sở Thiên Bách luôn là cấm địa của cả phủ Sở, bình thường ngoài ông ta ra, không ai được đến gần, kể cả hai chủ mẫu và Sở Khanh Trần.
Bởi vì trong đó chứa tất cả mọi thứ liên quan đến nhà họ Sở, tiền bạc, sổ sách, thư từ qua lại giữa bàn hữu…
14
Ta cùng Chi Chỉ lục lọi cả một ngày một đêm, cuối cùng cũng tìm được chứng cứ Sở Thiên Bách cấu kết với bọn cướp, tàn sát cả nhà ta, còn cướp đi toàn bộ số bạc.
Sau đó, ta dặn dò Chi Chỉ canh giữ kỹ Tống Khinh Khinh, một mình cải trang thành nam nhân, bước lên con đường vào kinh.
Tuyên Thành cách kinh thành không xa, nhưng ta chỉ là nữ nhi yếu đuối, không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi xe, mất trọn bảy ngày mới đến nơi, may mắn là trên đường không xảy ra chuyện gì.
Vào kinh, ta trực tiếp đến Đại Lý Tự, đánh lên trống kêu oan.
Ta đem tất cả những chuyện Tống Thái Thú lộng quyền ở Tuyên Thành, xây dựng chùa như kỹ viện, bức hại bách tính ra nói hết. Đồng thời, ta cũng trình ra các chứng cứ tội phạm mà Sở Thiên Bách đã thu thập được.
Những năm qua, bề ngoài Sở Thiên Bách và Tống Thái Thú tỏ vẻ thân thiết, hai nhà còn đính hôn với nhau. Nhưng thực tế, ông ta đã âm thầm điều tra rất nhiều chuyện xấu của Tống Thái Thú, để đề phòng một ngày nào đó hai nhà trở mặt.
Chu Tự Thừa nghe lời trình bày của ta, rất coi trọng chuyện này, lập tức dẫn ta vào cung gặp Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe xong rất tức giận, lập tức chỉ định Chu Tự Thừa làm Khâm sai đại thần, cùng ta trở lại Tuyên Châu điều tra.
Chu Tự Thừa vừa đến Tuyên Châu liền đến Tống gia.
Còn ta thì đi đến hang chó sau núi. Lúc này, đã qua hai tháng kể từ khi Tống Khinh Khinh uống thuốc, đúng lúc con rắn nhỏ của ta có thể phát huy tác dụng.
Chi Chỉ thấy ta trở về, thở phào nhẹ nhõm: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về. Tống tiểu thư như phát điên, luôn miệng mắng chửi tỷ, mắng quá khó nghe, muội không nhịn được, cắt lưỡi cô ta rồi.”
Ta ngẩn ra một chút, định nói gì đó, nhưng lại thấy có lưỡi hay không cũng không khác gì.
Ta bước vào hang, nhìn thấy Tống Khinh Khinh nằm co ro trên mặt đất.
Cô ta giống như con chó rúc vào trong hang, toàn thân bị trói chặt bởi dây thừng, miệng bị nhét đầy vải. Thấy ta bước vào, cô ta lập tức kích động, vùng vẫy bò về phía ta.
Nhưng đáng tiếc, cơ thể bị dây thừng trói chặt, dù có cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển được chút nào, chỉ có thể phát ra tiếng “ư ử” đầy đau đớn từ miệng.
Ta đến trước mặt cô ta, tốt bụng tháo mảnh vải trong miệng ra.
Ngay lập tức, cô ta phun một bãi nước bọt vào mặt ta, miệng không ngừng phát ra những âm thanh “oăng oẳng, ư ử…”.
Có vẻ lại đang chửi ta.
Nhưng không sao, dù sao ta cũng không hiểu.
Ta rút con rắn nhỏ từ trong tay áo ra, từ tốn nói: “Tống Khinh Khinh, ta tự nhận chưa từng làm gì sai với cô. Mỗi lần cô đến nhà họ Sở, ta đều tiếp đãi cô một cách lễ độ. Đúng là trước đây ta có thích Sở Khanh Trần, nhưng ta biết thân phận của mình, từ đầu đã quyết định giữ kín chuyện này trong lòng. Là cô, đã cố tình vạch trần tình cảm của ta trước mọi người, khiến ta mất danh dự, rồi cố ý để phụ thân cô dụ dỗ phụ thân ta gửi ta vào chùa Bạch Yên.”
“Tất cả những đau khổ ta phải chịu đựng trong đời, một nửa là do cô ban tặng. Cô nói xem, ta nên trả ơn cô thế nào đây?”
Miệng cô ta vẫn phát ra những âm thanh “oăng oẳng”.
Ta không hiểu, nhưng từ ánh mắt của cô ta, ta đoán được sự hận thù dành cho ta.
Ba năm trước, nếu không phải vì Sở Khanh Trần liên tục từ chối sự tỏ tình của cô ta, còn rõ ràng thiên vị ta, thì làm sao cô ta lại để mắt đến ta?
Mọi thứ, đều là nhân quả báo ứng mà thôi.
Bây giờ, đến lượt cô ta nhận báo ứng rồi.
Ta bảo Chi Chỉ tháo dây trói trên người cô ta, chỉ để lại dây trói ở tay áo và cổ chân, sau đó đứng trước mặt cô ta, thả con rắn vào trong áo của cô ta.
Lúc đầu, miệng cô ta vẫn phát ra những tiếng chửi rủa “oăng oẳng”.
Rồi dần chuyển thành tiếng khóc nức nở “ư ử”.
Cuối cùng, cô ta ngất đi.
Rất nhanh lại bị đau mà tỉnh dậy, nhìn ta bằng ánh mắt không còn sắc bén, bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Cô ta đang cầu xin sự tha thứ.
Cô ta hối hận rồi.
Ta nhìn thấu hết biểu cảm của cô ta, nhưng trong lòng không có chút gợn sóng nào.
Một nén nhang sau.
Con rắn nhỏ từ cổ áo của cô ta bò ra, cuộn tròn trong lòng bàn tay ta, thỏa mãn mà ngủ.
Ta nghĩ, đây chắc là lần cuối cùng nó làm hại người khác, sau này chỉ còn chức năng giải độc cho ta mà thôi.
Tống Khinh Khinh thì ngất xỉu.
Ta đưa cô ta đến thanh lâu lớn nhất ngoài thành Tuyên, nhờ má mụ ở đó chăm sóc cô ta thật tốt.
Mặc dù cô ta không thể nói, nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp, hiện giờ đã trúng phải độc dược, trong việc hầu hạ đàn ông ắt hẳn sẽ có một kỹ năng đặc biệt.