Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DẠO CHƠI TRẦN GIAN Chương 4 DẠO CHƠI TRẦN GIAN

Chương 4 DẠO CHƠI TRẦN GIAN

5:03 chiều – 10/10/2024

Hắn khẽ nhíu mày, gần như không thể nhận ra.

‘Thất Tú Môn đã đồng ý liên hôn rồi.’

Ta gật đầu, ‘Phải, nên ta phải nhanh chóng.

Không tranh được làm chính thê, thì ít ra cũng phải tranh làm bình thê.’

Ta cười chua chát, không phải vì điều ta nói, mà vì số phận đẩy đưa, khiến ta lại phải quay về nơi nguy hiểm vốn ta chẳng thuộc về.

‘Nhưng ngươi không thích hắn.’

Giọng hắn có chút giận dữ, như đang trách móc ta.

Ta bỗng cảm thấy tủi thân,

‘Nhưng ta thích ngài, ngài lại chẳng chịu lấy ta.’

Không biết vì sao, khi nói ra những lời ấy, những uất ức trong lòng dường như tìm được lối thoát.

‘Mỗi ngày ta đều xoa bóp cho ngài, sáng tối mỗi lần một canh giờ, ngài có biết cổ tay ta đau đến mức nào không?

Mỗi lần cầm bát ăn cơm, ta gần như không còn sức mà cầm nổi nữa.’

“Ta chuẩn bị dược liệu cho ngài, để không cho Nhị công tử phát hiện, ta đã vét cạn tài nguyên của Hòa Tông, chưa kể đều là những lúc nửa đêm, ta một mình xuống núi lấy.

Ta còn nấu ăn cho ngài, mỗi lần ngài uống thêm một bát canh, ta đều thấy vui mừng.

Ta cũng không biết vì sao ta lại thích ngài.

Ngài suốt ngày giữ bộ mặt lạnh lùng, còn ghét ta như vậy.

Nhưng chỉ cần ngài cười với ta một lần, ta liền cảm thấy tất cả đều xứng đáng.”

Nước mắt ta rơi lã chã xuống gò má.

‘Ngài luôn muốn đuổi ta đi mà, nên có lẽ khi ta đi rồi, ngài sẽ vui vẻ hơn.”

‘Ta không có…’

Giọng hắn run rẩy.

Ta khịt mũi, ngây ngẩn hỏi, ‘Không có gì cơ?’

‘Không có ghét ngươi.

Không có muốn đuổi ngươi đi.

Ta chỉ… chỉ là…’

Ánh mắt hắn bối rối, không dám nhìn thẳng vào ta.

‘Chỉ là không muốn cưới ta.’

Ta chăm chú nhìn hắn, như muốn nhìn kỹ hơn, vì biết sau này chắc sẽ ít có cơ hội gặp lại.

‘Ngài không ghét ta, nhưng cũng không thích ta.

Vậy ta đến Kim Kiếm Tông để làm gì?

Chúng ta đều biết ta không thể mãi ở bên cạnh ngài như thế này.’

Hắn lại im lặng.

Ta biết, nói thêm cũng vô ích.

Ta lau nước mắt, siết chặt chiếc bọc nhỏ của mình, quay người từng bước từng bước đi về phía cổng viện.

Ngày hôm nay, khi ta bước qua cánh cổng này, ta sẽ lún sâu vào bùn lầy, sẽ cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Mục Xuyên.

‘Ta sẽ cưới nàng.’

Tiếng nói của Mục Xuyên vang lên sau lưng.

Trong sự vội vã, giọng nói còn run rẩy.

Ta dừng chân.

Trái tim đập mạnh, thắt lại.

‘Ta cưới nàng. Sau này ta sẽ bảo vệ nàng.

Hãy tin ta.’

Giọng hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng đã thêm phần kiên định.

Ta quay lại, nhìn thấy hắn từ từ đứng dậy khỏi xe lăn.

‘Nhưng ngài đâu có thích ta.’

Ánh mắt hắn sáng rực.

‘Ta không biết thế nào là thích.

Nhưng ta không muốn nàng gả cho kẻ khác.’

Nói rồi, hắn bước thêm một bước về phía ta.

Đôi chân hắn vẫn chưa hồi phục đủ để có thể bước đi.

Thân hình hắn lảo đảo, dường như sắp ngã, ta lập tức phi thân đến đỡ lấy hắn, hai tay ta luồn dưới cánh tay hắn để hắn tựa vào ta.

Tư thế này trông giống như ta đang ôm lấy hắn.

Cơ thể hắn, như mọi khi, chạm vào ta là lập tức cứng đờ.

Nhưng hắn đã hứa sẽ cưới ta rồi mà.

Nếu không tranh thủ làm chút gì đó, thì coi như cũng quá làm mất thể diện của Hòa Tông rồi.

Ta ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn, đặt cằm lên vai hắn.

Hơi thở của hắn mang hương lan.

‘Ta nguyện ý gả cho ngài.

Cũng nguyện ý cùng ngài sinh con.’

‘Nàng… nàng trước hết đỡ ta ngồi xuống đã.’ Giọng hắn có phần lúng túng.

Ta cũng không dám đùa hắn thêm, liền đỡ hắn ngồi xuống xe lăn, kiểm tra đôi chân của hắn.

‘Ngài yên tâm, ta sẽ không ép ngài sinh con đâu.

Đợi đến khi ngài thực sự chấp nhận ta, chúng ta sẽ tính chuyện đó sau.’ Trong lòng ta ngọt ngào vô cùng.

Về phần con cái thì không cần vội, ta là đệ tử của Hòa Tông, không có nam nhân nào mà ta không thể chinh phục.

Tin tức về việc hai công tử của Kim Kiếm Tông cùng lúc thành thân, khiến cả giới tu tiên chấn động.

Ngày cưới, Mục Xuyên đã có thể bước đi vài bước.

Hắn muốn đứng để tham gia hôn lễ, nhưng ta cực lực ngăn cản.

Vì sợ Nhị công tử biết độc của hắn đã giải, sẽ tiếp tục bày mưu hãm hại hắn.

Hơn nữa, đôi chân tàn tật của hắn sẽ khiến Nhị công tử mất cảnh giác, không lo ta có thai trước và gây hại cho ta.

Đêm động phòng hoa chúc mục Xuyên vén khăn voan của ta lên, cả người hắn bỗng trở nên đỏ ửng.

Sau khi mọi người rời đi, hắn như bị gai trên giường châm chích.

Lập tức đứng bật dậy.

‘Được rồi, ngài đừng căng thẳng nữa.

Chúng ta cứ nằm xuống, không làm gì cả.’

“Hôm nay nàng mệt sao?”

“Ta chỉ là có chút lạnh thôi, dựa vào chàng một chút có được không?

Cái gối này cứng quá, ngài có thể cho ta mượn cánh tay được không?

Ta không đảm bảo sẽ không làm bậy đâu mà.”

Dưới sự dỗ dành từng bước của ta, cuối cùng, ta đã gối đầu lên cánh tay của Mục Xuyên, ôm lấy eo hắn và vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Còn những chuyện khác, chậm rãi không cần vội.

Từ khi thành thân với Mục Xuyên, chúng ta ngày càng hòa hợp.

Tâm tư của ta cũng dần chuyển sang việc trả thù Nhị công tử.

Dạo gần đây, ta đã tạo cơ hội kết thân với Tiểu Tư – người hầu bên cạnh Nhị công tử.

Mẫu thân của hắn mắc bệnh nặng, muốn xin Nhị công tử một viên thượng đẳng đan dược nhưng Kim Mục Dương lại từ chối.

Hắn lấy lý do mệnh phàm nhân hèn mọn, không xứng đáng dùng đan dược tốt như vậy.

Những chuyện này kiếp trước ta đã từng trải qua, vậy nên ta đã lợi dụng sơ hở, không chỉ cứu sống mẫu thân của hắn, còn bắt mạch và bốc thuốc cho lão nhân gia.

Ta tặng không ít đồ vật, Tiểu Viên đối với ta cảm kích vô cùng, xem như ta đã có được một tai mắt bên cạnh Kim Mục Dương.

Hôm ấy, Tiểu Viên lén lút gửi tin nhắn, muốn gặp ta, chờ khi Mục Xuyên đã ngủ say, ta nhẹ nhàng trèo xuống giường.

Có vẻ Nhị phu nhân và Nhị công tử cãi nhau vì Nhị công tử thường xuyên ở trong phòng luyện công.

Chuyện này ta cũng đã đoán được từ trước, Nhị công tử để che mắt người ngoài, ban đầu còn ở bên tân phu nhân vài ngày.

Chính vì vậy, ta mới không lo lắng rằng hắn sẽ gấp gáp hại Nhị phu nhân.

Người trong phòng luyện công kia, hẳn là kiếm sĩ của công tử.

Thường ngày người đó rất ít khi xuất hiện, phòng luyện công là nơi cấm địa của công tử, nên ta cũng hiếm khi gặp hắn.

Kiếm sĩ là người được các đại tông môn mời về, chuyên để luyện tập cùng con cháu của họ.

“Ngươi hãy theo dõi hắn thật kỹ, nếu ngày nào hắn theo Nhị công tử ra ngoài.

Hoặc một mình vào viện của Nhị phu nhân.

Ngươi phải lập tức báo cho ta biết.”

Tiểu Viên vừa rời đi, không xa chỗ ta đứng, bỗng có tiếng động vang lên khiến ta lập tức căng thẳng.

‘Phượng Cửu, nàng nửa đêm lén lút ra ngoài, là để gặp gỡ nam nhân khác sao?’

Ta biết mình đuối lý, lặng lẽ kéo tay áo Mục Xuyên, cẩn thận theo hắn trở về phòng.

Cho đến khi nằm lại giường, hắn vẫn không nói với ta một lời nào.

Cũng được thôi, ngay cả cánh tay cũng không chịu cho ta gối khiến ta xoay qua xoay lại, không tài nào ngủ được.

Hắn thì gương mặt bình thản, đôi mắt nhắm nghiền, không hỏi ta, cũng chẳng nghe ta nói.

Cơn giận trong lòng ta trào lên, ta ngẩng đầu, há miệng cắn nhẹ vào vành tai hắn.

Mục Xuyên cả người khẽ run lên.

‘Này thì giả vờ ngủ.’

Ta buông tai hắn ra, thở nhẹ lên cổ hắn, hơi thở thoảng hương lan.

‘Chàng rõ ràng biết ta đang làm việc chính sự.

Vậy mà còn giận ta.’

Nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, ta kéo cánh tay hắn, rồi vùi mình vào lồng ngực hắn.

‘Ta không muốn nàng liên lụy vào chuyện này.’

Giọng hắn khàn đi, pha chút nghẹn ngào.

‘Chàng chưa từng hỏi ta, vì sao ta lại một lòng đối phó với Nhị đệ của chàng.’

Hắn im lặng một lát.

‘Ta tự có lí do của mình.

Hắn đã hại chàng phải ngồi xe lăn nhiều năm, thù của chàng để ta báo.

Còn thù của ta, ta hận hắn đến tận xương tủy.

Kiếp này dù có phải đánh đổi mạng sống,

ta cũng nhất định phải trả thù.’

Ta tựa đầu vào ngực hắn.

Giọng hắn trở nên trầm đục, ‘Được.’

Ta cứ tưởng mình nghe lầm.

Mục Xuyên rõ ràng biết Kim Mục Dương đã hại hắn, vậy mà vẫn không nỡ làm tổn thương đệ đệ của mình.