Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DẠO CHƠI TRẦN GIAN Chương 2 DẠO CHƠI TRẦN GIAN

Chương 2 DẠO CHƠI TRẦN GIAN

4:51 chiều – 10/10/2024

Nhưng may mắn thay, dù việc chữa trị khá phiền phức, thì cũng không phải là không có hy vọng.

Chỉ là dược liệu này khó tìm vô cùng.

Nhưng trước mắt, bắt buộc phải hy sinh điều gì đó, nếu không sẽ không thành công được.

Và thế là ta chỉ có thể lại lợi dụng Hòa Tông một lần nữa.

Chưa kịp đợi Hòa Tông đưa thuốc đến, thì đã có tin Nhị công tử muốn chọn một nữ nhân khác trong Hòa Tông để làm thê.

Ta tức giận, tay bóp chân Mục Xuyên càng mạnh thêm.

Ta không thể để hắn toại nguyện, Hòa Tông của ta là nơi không thể bị tổn thất.

Những năm qua, tài nguyên của tông môn khan hiếm, môn hạ chúng ta tu luyện vô cùng gian nan, nhưng ta ở trong tông môn chưa bao giờ bị bạc đãi, các sư tỷ đều xem ta như em gái ruột mà yêu thương.

Chuyện liên hôn lần này, mọi người cứ ngỡ ta sẽ không đồng ý, nên thậm chí họ đã chuẩn bị tinh thần hy sinh cả tông môn chỉ để bảo vệ ta.

Họ sẵn sàng vì ta mà trả giá, thì ta sao có thể ích kỷ như vậy được?

Vì thế, ta đã dùng cuộc liên hôn này để đổi lấy tài nguyên tu luyện cho tông môn trong 20 năm tới.

Nếu ta có thai, Kim Kiếm Tông sẽ hết lòng trợ giúp Hòa Tông phát triển.

Nhưng không thể để Kim Mục Dương tiếp tục hại các sư tỷ khác, ta phải nghĩ cách ngăn chặn Kim Mục Dương.

Ta dừng tay lại, cố gắng giữ bình tĩnh rồi đứng lên, trong khi ấy, ánh mắt Mục Xuyên lại hiện lên vẻ thích thú trước rắc rối của người khác.

“Ta có một cách, có thể ngăn hắn hại tông môn của ngươi.

Ngươi đi nói với Tông chủ rằng ngươi không có ý với ta, nguyện gả cho Kim Mục Dương.

Hắn tự nhiên sẽ không cưới ai khác.” Thì ra hắn muốn đuổi ta đi.

Trong lòng ta vốn đã bực bội, giờ còn nhìn hắn với vẻ mặt cười cợt như vậy.

Ta giận đến nghiến răng, nâng cằm hắn lên.

“Ta đây đã nhìn trúng chàng rồi.

Ngoài chàng ra, ta không gả cho ai khác.”

Nói rồi, ta nhanh chóng cúi đầu, hôn mạnh vào môi của hắn.

Cảm nhận được, Mục Xuyên toàn thân lại lần nữa cứng đờ.

Nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng đến tận tai, trong lòng ta vô cùng đắc ý.

Ngươi mà đòi đấu với đệ tử Hòa Tông ta sao? Quá non nớt.

Chuyện Kim Mục Dương cưới đệ tử Hòa Tông đã bị ta phá đám.

Vì ta nói với tiện nghi công công rằng, để nối dõi, nên để Thiên Cơ lão nhân gieo quẻ lần nữa, nhằm giúp Kim Mục Dương tìm ra người phù hợp nhất.

Kết quả ba lần gieo quẻ đều không thành, Tông chủ đứng bên cạnh sắc mặt trầm xuống.

Ta chỉ có thể nói Thiên Cơ lão nhân quả là có chút bản lĩnh, không gặp đúng người sao có thể có con nối dõi được.

Có lẽ người định mệnh của Nhị công tử vẫn chưa xuất hiện.

Ta nhìn mồ hôi trên trán của Thiên Cơ lão nhân. trong lòng cũng không khỏi thương cảm.

“Vậy hãy tính cho công tử thêm một lần nữa.”

Coi xem trong thiên hạ ai là nữ nhân mắn đẻ nhất.

“Bản công tử sẽ cưới nàng về.”

Ánh mắt Mục Dương âm trầm.

Nếu không phải vì Thiên Cơ lão nhân có uy vọng trong tiên môn, sợ rằng hắn đã không nhịn được mà ra tay rồi.

Thiên Cơ lão nhân tính ra một nữ nhân trong Thất Tú Môn, thể chất của nàng ta tuy không thể so với thể chất thiên bẩm của ta, nhưng hiện đó đã là người phù hợp nhất rồi.

Kim Tông chủ một mặt phái người đến Thất Tú Môn để cầu hôn.

Một mặt truyền lời ra ngoài.

“Ai trong Đại công tử và Nhị công tử có con trước, người đó sẽ là Thiếu Tông chủ của Kim Kiếm Môn.”

Đại công tử hãy cố gắng lên!

“Thiếu Tông chủ à.

Không định tranh giành một phen sao?

Quay lại đây.”

Ta vừa xoa bóp cho Mục Xuyên vừa nhàn nhã trò chuyện.

“Không có hứng thú.”

“Mục Xuyên. Đôi chân của chàng bị ai hại chàng còn không biết sao?

Giờ đây chàng còn chẳng nuôi chí lớn.

Nếu hắn làm Tông chủ, tính mạng của chàng e rằng cũng khó giữ.”

Mục Xuyên không phối hợp với ta, việc báo thù vì thế càng thêm khó khăn.

Ta bèn tức giận, mạnh tay véo một cái vào chân hắn, Mục Xuyên khẽ rên lên vì đau.

Cả hai chúng ta đều ngẩn ra trong giây lát, sau đó ta liền lập tức đổi người giúp Đại công tử tắm rửa.

Giờ đây, đôi chân của Mục Xuyên mới vừa có cảm giác.

Ta hai tay bưng dược liệu tiến vào căn phòng đầy hơi nước, vì dược liệu có thể làm máu tuần hoàn nhanh hơn, giúp hắn sớm đào thải hết độc tố.

Mục Xuyên trừng mắt.

“Ngươi là có sở thích nhìn lén nam nhân tắm phải không?”

Không biết là do hơi nước hay vì xấu hổ, mà tai của Mục Xuyên đỏ ửng lên như muốn nhỏ máu.

Nhưng quả thật, hình ảnh mỹ nam tắm đúng là rất đã mắt.

“Ngũ quan tuấn tú, cổ thon dài.

Cùng cơ ngực ướt đẫm nước quả thực là rất đẹp.” Ta thành thật.

“Phượng Cửu, ngươi mau ra ngoài.” Mắt Mục Xuyên đỏ rực cả lên.

Ta nghi ngờ rằng nếu không đi, hắn sẽ thực sự nổi giận.

“Thôi, không trêu chọc chàng nữa, ta đến để giúp chàng tắm.

Trong nước có thêm dược liệu đấy.” Ta tiện tay ném chiếc áo choàng trên giá cho hắn.

“Xấu hổ thì che lại chút, chẳng ra dáng nam nhân chút nào cả.” Ta vừa dứt câu, Mục Xuyên cứng đờ tại chỗ.

Hắn cầm áo choàng, mặc cũng không được, mà không mặc cũng không xong.

Ta lần lượt bỏ từng vị dược liệu vào nước, rồi đưa tay thử nhiệt độ nước.

“Chàng còn không mau vào?

Ta đã lấy hết dược liệu trong nhà kho của Hòa Tông để chuẩn bị cho chàng đấy.

Nên chàng phải ngâm thật kỹ.”

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng từ trong họng.

Ta nhìn hắn, thấy bộ dạng hắn như vậy, quả thực rất cố chấp rồi ta bước đến bên hắn, ghé sát vào tai hắn mà thì thầm:

“Đại công tử, những dược liệu này đều giúp thúc đẩy tuần hoàn máu.

Nhưng thực ra có một cách hiệu quả hơn nhiều.

Chúng ta cùng tắm đi, được không?”

 

Hơi thở của ta phả nhẹ lên vành tai hắn, ánh mắt ta trượt xuống, mơ hồ có thể thấy được cơ thể trần trụi của hắn dưới làn nước. Chẳng chờ đến khi hắn nổi giận mắng mỏ, ta đã tự mình chạy trốn trước.

Ra khỏi phòng tắm, ta vỗ vỗ vào mặt mình, tự nhủ cơ thể người này có chút quen thuộc, cảm giác như ta đã từng thấy ở đâu đó rồi. Nhưng ta tự mình gạt đi.

Có lẽ ta đã đùa quá trớn, vì vậy mà hắn khiến ta trở nên bận bịu vô cùng, ta chưa từng bận rộn như thế này trong cả hai kiếp sống trước.

Giờ mỗi ngày đều phải xoa bóp cho Mục Xuyên, tiện thể chiếm chút tiện nghi của hắn, chuẩn bị dược liệu cho hắn ngâm mình.

Ta ra vào như không khí trước mặt hắn, đến khi ta định chà lưng cho hắn thì mới bị hắn đuổi ra.

Hắn dạy ta viết chữ, chơi đàn cho ta nghe.

Ta nấu ăn cho hắn, cùng hắn chơi cờ.

Cuộc sống như vậy tuy bình lặng, nhưng lại là cuộc sống sau hôn nhân mà ta từng ao ước.

Chỉ duy nhất còn thiếu “cuộc sống về đêm” nữa thôi.

Ba tháng trôi qua.

Nhìn ngày Nhị công tử cưới vợ đến gần, còn ta với khúc gỗ bên này vẫn chưa khai ngộ khiến ta thật sự bực tức.

“Ta muốn cùng ngươi thành thân.”

Những ngày qua, Mục Xuyên ngày nào cũng ngâm dược liệu nên cả người hắn lúc nào cũng phảng phất mùi thuốc.

Sức khỏe của hắn cũng ngày một tốt lên, mỗi ngày lại khỏe hơn trước.

Hôm nay ta đặc biệt làm một bàn đầy món ăn, cũng không ít món là dược thiện, rất có lợi cho sức khỏe của Mục Xuyên hiện tại.

Ta làm những điều này không cầu hắn phải có tình cảm với ta, vì thường ngày hắn vẫn luôn lạnh lùng.

Ta cần gì ư?

Chỉ cần hắn có ý với ta là được.

Vậy ta có thể mượn sức của hắn.

Lúc đó, hắn nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn, tựa như đang trầm tư suy nghĩ. Rồi bất chợt, hắn lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bài.

“Ta thật sự không có tình ý với ngươi, nên ta không thể làm việc đó.

Nhưng.

Ngươi đã tiêu tốn rất nhiều dược liệu trên người ta.

Đây là lệnh bài của tư khố ta, ngươi có thể đổi nó lấy lễ vật.

Số lượng do ngươi quyết định.”

Ta nhìn vào gương mặt lạnh lùng, tuấn tú của hắn, trong lòng dâng lên nỗi buồn không thể diễn tả.

Cảm xúc này thật kỳ lạ.