Tôi đã đỗ vào Đại học Bắc Đại, nhưng mẹ lại ép tôi học trường Cao Đẳng hạng 2 trong thành phố.
Sau này, một chiếc xe tải đã cướp đi m.ạng sống của tôi, nhưng mẹ lại cười trong đám tang.
Bà ấy nói: “Tốt lắm, sự tồn tại của cô, cuối cùng cũng không còn là mối đe dọa cho cô ấy nữa!”
Mãi cho đến khi c.h.ế.t, tôi mới hiểu, thực ra tôi là con gái của một tài phiệt, mẹ tôi đã tráo đổi con gái của bà ấy với tôi để đảm bảo cô ấy có một cuộc sống tốt hơn.
1. Tại quán hát karaoke, tiếng ồn ào vang lên vô tận.
Tiếng nhạc vang lên quá to khiến tôi không thể ngủ tiếp, đôi tai gần như tê liệt.
“Hứa Huyên Huyên, cậu đã kiểm tra kết quả tốt nghiệp trung học phổ thông chưa vậy? Điểm số của cậu là bao nhiêu?” Có người đẩy đầu tôi mạnh.
“Học sinh giỏi mà ngủ như heo thế này à?”
“Các cậu đưa tôi ly rượu kia, tôi sẽ đánh thức cậu ta.”
Khi tôi mở mắt, tôi thấy Lục Viện đứng trên cao mặc trang phục như công chúa, ả cầm ly rượu.
Những gương mặt tò mò của bạn bè xung quanh khiến tôi bối rối, tôi tự mình nhéo mình mạnh.
Thật đau quá!
Tôi sống lại rồi sao?
Học sinh giỏi tỉnh rồi đấy, nhưng dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhỉ ? Vậy để tôi giúp cậu nhé,” Lục Viện nói và nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, ánh mắt ả hiện lên toan tính xấu xa.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Viện luôn được cưng chiều như một nàng công chúa, nên ả không cần kiêng nể bất cứ thứ gì.
Nhưng tất cả mọi thứ mà ả có đều là của tôi, mọi thứ đều bị ả trấn lột! Ả là người đã ăn cắp cuộc sống của tôi!
Sau khi qua đời, tôi mới biết rằng mình là con gái của Lục Minh Lãng, là công chúa trong gia đình giàu có nhất thành phố này.
Tôi cũng không ngờ rằng Vương Quế Phân vì muốn con gái của bà ấy có cuộc sống tốt hơn nên đã thay đổi bí mật hai đứa chúng tôi.
Từ đó, cô công chúa nhỏ trong gia đình Lục, chính là tôi, đã trở thành đứa con gái phải sống trong nghèo khó, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc.
Trong lúc mà Lục Viện đang được mọi người quan tâm chăm sóc, thì tôi bị Vương Quế Phân ném lên giường để bà ta làm việc. Tôi đói đến mức phải khóc thét nhưng cũng không ai quan tâm.
Lúc Lục Viện mặc váy công chúa vui đùa ở công viên trò chơi, tôi phải đứng trên ghế bắt đầu học làm việc nhà.
Lúc Lục Viện sở hữu hàng loạt búp bê Barbie, tôi chỉ biết nhặt những con búp bê vải rách nát từ trong đống rác.
Sau này, dù tôi đỗ vào trường cấp ba hàng đầu thành phố với thành tích ưu tú, nhưng lại không có tiền để theo học. Lúc này, Lục Minh Lãng – người giàu nhất thành phố – đã giúp đỡ tôi.
Thật là trùng hợp khi tôi lại chính là bạn cùng lớp với Lục Viện, con gái ruột của Vương Quế Phân, cũng là con gái giả của Lục Minh Lãng.
Tuy nhiên, Lục Viện học kém và phải dùng tiền để vào trường.
Dù tôi học giỏi nhưng gia đình nghèo, còn Lục Viện học kém nhưng lại giàu có, do đó Lục Minh Lãng thường so sánh chúng tôi để thúc đẩy ả ta học hành.
Vì điều này, Lục Viện luôn hận tôi.
Trong suốt ba năm cấp ba, ả ta luôn dẫn đầu những hành động bắt nạt tôi mà không có chút thương tiếc nào.
Nhét sâu vào bình nước, bỏ rắn vào hộc bàn và gắn kẹo cao su vào ghế ngồi, tất cả những việc làm này đều do ả ta thực hiện để hành hạ tôi.
Vì Lục Viện có nguồn hỗ trợ, tôi phải im lặng chịu đựng.
Cuối cùng, cuộc sống đã đền đáp tôi khi tôi đỗ vào trường Bắc Đại với 720 điểm.
Lạ lùng thay, khi biết tôi đã được nhận vào Bắc Đại, Vương Quế Phân không chỉ thể hiện sự tức giận mà còn sử dụng cái chết để ép tôi học tại một trường cao đẳng nào đó trong thành phố, bà ta cứ dựa vào việc rằng không muốn tôi học xa nhà để trình bày lý do.
Từ nhỏ, tôi đã nhận ra Vương Quế Phân chẳng bao giờ quan tâm đến tôi, cho nên tôi quyết định học ở Bắc Đại, và chọn ngành Quản trị kinh doanh, mục tiêu là sau này tốt nghiệp làm việc tại công ty của Lục Minh Lãng.
Lục Minh Lãng đã trân trọng tài năng của tôi và nhận tôi như con nuôi của mình.
Không lâu sau khi xảy ra việc này, tôi đã bị một chiếc xe tải đâm chết.
Tâm hồn tôi rơi vào trạng thái mơ hồ và theo dõi Vương Quế Phân.
Tôi mới biết rằng Vương Quế Phân lo sợ việc tôi và Lục Minh Lãng trở nên gắn kết hơn, sợ bị phát hiện vụ tráo đổi con cái nên ả ta quyết định thuê người để giết tôi.
Sau cái chết của tôi, không lâu sau đó, Vương Quế Phân bắt đầu thân thiết với Lục Viện.
Lục Viện luôn đầy tham vọng, khi biết mình không phải con ruột của Lục Minh Lãng, ả ta đã lập kế hoạch giết từng người trong gia đình Lục.
Từ đó, Lục Viện và Vương Quế Phân cùng nhau thực hiện mưu đồ của mình, đoạt lấy tài sản gia đình Lục.
Tôi đang trong tâm trạng bất ngờ, thì thấy Lục Viện đang cầm một ly rượu sắp đổ lên đầu tôi.
Những người xung quanh đều háo hức chờ xem, không có ai chuẩn bị giúp tôi.
Tôi nở một nụ cười tự tin.
Ai nói thế giới của tuổi trẻ không có lợi ích vật chất?
Do nhà tôi nghèo, trong khi nhà Lục Viện lại giàu có, nên người ta cho rằng việc ả ác hiểm với tôi là điều hiển nhiên.
“Ồ, Lục Viện, ly rượu của cậu cạn rồi, để tôi đổ thêm cho cậu,” tôi nói.
Tay sai của Lục Viện vui vẻ đi tới, “Được, cứ tiếp tục đi.”
Tôi không thèm nhắm mắt, đừng hỏi tại sao.
Ngay khi bọn họ chú ý đến ly rượu, tôi lấy nhanh ly rượu và đổ hết lên đầu của ả.
ả tay sai tên Lâm Thành bắt đầu rú lên, mái tóc, gương mặt trang điểm hoàn mỹ và bộ váy đẹp đẽ, tất cả bị ly rượu hủy hoại.
ả ta bất ngờ trong chốc lát, rồi sau đó nổi da gà vì tức giận, “Hứa Huyên Huyên, mày bị điên à?”
Không, tôi không bị điên!
Tôi chỉ “thức tỉnh” mà thôi!
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không để cho bọn họ ức hiếp tôi nữa.
2.
“ Hứa Huyên Huyên, mày đúng là cái thứ vong ơn bội nghĩa. Ba tao tốt bụng giúp mày đi học, thế mà mày dám làm thế với tao?” Ánh nhìn ác độc của Lục Viện lướt qua tôi,
“Bọn mày,… bắt nó lại cho tao, hôm nay tao sẽ cho mày một bài học.”
Trong quán karaoke, một nhóm bạn học đứng đợi chờ xem trò vui, trong khi nửa kia bắt đầu tập trung quanh tôi, để làm vui lòng Lục Viện.
Tất nhiên, tôi không ngồi yên đợi chết, tôi đẩy bọn họ ra rồi chạy 1 mạch đến phòng vệ sinh, sau đó đóng cửa kín lại, mặc bọn họ la hết bên ngoài.
“Mở cửa, Hứa Huyên Huyên, mày có bản lĩnh đổ rượu lên người bạn tao thì mày cũng phải có bản lĩnh mở cửa ra chứ!”
Triệu Lỵ Lỵ, một tay sai của Lục Viện, dùng tay và chân đấm đá vào cửa.
Tiếc là cửa quá chắc chắn, dù Triệu Lỵ Lỵ đập thế nào thì nó vẫn trụ vững.
Tôi cũng không rảnh rỗi ngồi đợi, mà nhanh chóng nhắn tin cho Vương Quế Phân: “Mẹ ơi, buổi tụ tập kết thúc rồi, mẹ tới đón con nhé.”
“Được, mẹ sẽ đến ngay.”
Tôi cười mỉa mai, đây là lần đầu tiên Vương Quế Phân trả lời tin nhắn của tôi một cách nhanh chóng như thế.
Dĩ nhiên, bà ấy không quan tâm đến tôi, chỉ mong gặp con gái của mình, Lục Viện, thôi.
Ban đầu, tôi không muốn tham gia buổi tụ tập này.
Ngay sau khi tốt nghiệp trung học, tôi đã phải làm thêm để kiếm tiền trang trải học phí đại học và chi phí sinh hoạt, vì Vương Quế Phân nói rằng bà ta sẽ không hỗ trợ tôi tài chính khi tôi lên đại học, như thể bà ta đã từng giúp đỡ tôi trong thời gian học cấp ba.
Hôm qua, khi Vương Quế Phân nghe tin cô con gái yêu của bà cũng tham gia buổi tụ tập, bà ấy khuyên tôi: “Huyên Huyên à, cả ngày làm việc vất vả, chắc con mệt lắm nhỉ. Ngày mai con đi chơi cùng bạn đi, thư giãn một chút. Đợi con chơi xong thì mẹ sẽ đến đón con.”
Lần hiếm hoi Vương Quế Phân quan tâm tôi, vì thế tôi mới đến đây theo lời bà.
Nhưng kết quả thế nào?
Những nỗi đau trong kiếp trước bỗng ùa vào tâm trí tôi.
Khi đám chúng tôi tụ tập, Lục Viện bắt tôi xem điểm tốt nghiệp của mình.
Khi ả ta biết rằng tôi đạt được 720 điểm trong kỳ thi, còn ả ta chỉ có 270 điểm, có lẽ ả nghĩ tới việc Lục Minh Lãng sẽ lại so sánh hai chúng tôi, nên Lục Viện bèn trút hết lên người tôi bằng cách hành hạ tôi cùng với đám tay sai của mình.
Tôi càng khóc lóc cầu xin, thì đám người đó lại càng phấn khích, ra tay mạnh hơn.
Nỗi đau đớn của tôi trở thành sự kích thích của họ.
Cuối cùng, một trong số tay sai của Lục Viện thấy tôi nằm thoi thóp trên mặt đất, nên sợ có thể xảy ra sự cố nghiêm trọng nên khuyên Lục Viện dừng lại.
Tôi vùng vẫy dùng cánh tay đã bị gãy của mình để nắm điện thoại và gọi điện cho Vương Quế Phân cầu cứu.
Tôi nghĩ rằng bà ta sẽ phẫn nộ khi thấy tôi trong tình trạng thê thảm thế này.
Tuy nhiên, Vương Quế Phân bước vào phòng lại hoàn toàn không để ý đến tôi. Thay vào đó, bà ta la mắng tôi không thương tiếc, kêu tôi tại sao lại luôn khiến Lục Viện tức giận, tại sao tôi không biết thông cảm cho cô ấy? Lục Viện là công chúa của Lục gia, tùy hứng một chút là chuyện bình thường, tại sao tôi không bao dung với cô ấy?
Trong mắt bà, lúc nào tôi cũng sai, còn cô con gái cưng cao sang và quý tộc của Vương Quế Phân thì luôn đúng.
Kết quả của cuộc “hành hạ” đó là tôi – nạn nhân – cuối cùng phải thoi thóp, lê gối như một con chó xin lỗi Lục Viện.
Còn Vương Quế Phân thì tặng cho ả ta một sợi dây chuyền đắt tiền, xem như là quà xin lỗi.
Giá trị của sợi dây chuyền đó đủ để trang trải một phần lớn học phí trong mấy năm học của tôi.
Điều này nghĩa là Vương Quế Phân thà để tôi thất học cả đời, chứ không muốn chi ra bất kỳ 1 xu nào cho tôi.
Lục Viện nhận lấy sợi dây và chỉ một câu “Bà hiểu chuyện hơn Hứa Huyên Huyên rồi đấy” cũng đủ để làm Vương Quế Phân cười suốt cả đêm.
Tôi rất tò mò, lần này tôi đã làm Lục Viện tức giận, nhưng điều khác biệt là, lần này ả không thể bắt tôi, liệu lát nữa ả có trút giận lên Vương Quế Phân không nhỉ? Dù sao, hiện tại tôi vẫn còn là con gái của bà ta.
3.
Vương Quế Phân đến rất nhanh chóng, chỉ mất không tới năm phút để bà xuất hiện trong phòng karaoke.
Ngày hôm nay, Vương Quế Phân trông rất gọn gàng với mái tóc búi gọn gàng, còn mặc váy hoa và đeo trang sức khắp người. Việc bà diện đồ hẳn là để chuẩn bị gặp gỡ Lục Viện.
Vương Quế Phân chưa tới nơi đã dừng mắt trên người Lục Viện.
Bà bắt đầu khởi đầu cuộc trò chuyện, “Lục Viện à, cháu đã lớn lên thật đấy nhỉ? Tốt quá.”
Lục Viện bày tỏ sự không hứng thú với Vương Quế Phân, “Bà già, bà là ai vậy? Tôi quen bà à?”
Vương Quế Phân giả vờ cười, “Không biết là bình thường thôi. Cô là mẹ của Hứa Huyên Huyên.”
Lục Viện vẻ mặt không thiện cảm, “Mẹ của con đ* kia à??”
Vương Quế Phân mặt cứng đờ, “Con nhóc đó làm chuyện tồi tệ gì làm cháu tức giận vậy?”
Lúc này Triệu Lỵ Lỵ lên tiếng và không quên kể “chuyện xấu” mà tôi đã làm, thậm chí còn thêm mắm muối vào đó.
Vương Quế Phân nghe càng ngày càng tức giận, hơi thở bắt đầu nặng nề.
Khó khăn lắm mới có dịp gặp Lục Viện, nhưng tôi lại phá hỏng mọi thứ.
Vương Quế Phân mặt lạnh, giọng nói cũng gay gắt hơn, “Con nhỏ đó đang ở đâu? Để cô đi dạy cho nó một bài học.”
Lục Viện không ngờ Vương Quế Phân sẽ phản ứng như vậy, mặt ả tỏ ra kinh ngạc khi người mẹ không chỉ bảo vệ con mình mà còn đứng về phía người khác.
Ả cười thú vị, “Người làm mẹ như bà đúng là biết điều đấy ? Cô con gái chết tiệt của bà đang ở trong phòng vệ sinh kia kìa.”
Vương Quế Phân gật đầu, nổi giận bước đến nơi tôi đang trốn.
Bà ta bắt đầu la mắng, “Hứa Huyên Huyên, mày lăn ra đây cho tao, nhanh xin lỗi Lục Viện đi.”
“Con gái bà làm bẩn váy của bạn tôi, đừng tưởng xin lỗi mà xong chuyện”
Vương Quế Phân cười lấy lòng, “Lục Viện, cháu muốn con nhỏ kia bồi thường thế nào?”
“Bà bảo nó quỳ xuống, liếm sạch đôi giày của bạn tôi.”
Vương Quế Phân không do dự, đồng ý ngay lập tức.
Bà ta tiếp tục gõ cửa, “Hứa Huyên Huyên, mày nghe chưa? Chỉ cần mày quỳ xuống và liếm sạch đôi giày của bạn học kia, Lục Viện sẽ tha thứ cho mày.”
Tôi cười lạnh, có vẻ như điều đó với Vương Quế Phân thật sự dễ dàng.
Và thay vì làm theo, tôi bất ngờ lấy thùng nước bẩn mà người dọn dẹp chưa kịp mang đi đổ từ trên đầu bà ta xuống.
Đống nước bẩn đổ từ trên cao xuống Vương Quế Phân, làm bà ta ngập ngụa cả đầu tóc, váy vóc bám chặt vào thân thể. Mùi hôi đặc trưng của nước bẩn còn kịch liệt hơn khiến bất cứ ai ngửi thấy đều thấy khó chịu, khó mô tả bằng lời.
Vương Quế Phân ngớ người mấy giây, sau đó bà ta sắp bắt đầu mắng chửi. Nhưng bất ngờ, dòng nước bẩn lại chạy vào trong miệng. Mùi vị tanh tưởi ấy làm người ta cảm thấy buồn nôn, Vương Quế Phân không thể kiềm chế mà nôn thốc nôn tháo, hình tượng của bà ta đổ sụp trong mắt cô con gái ruột.
Lục Viện và đám tay sai cũng không thoát khỏi vận đen, vì đứng gần để xem, họ bị dòng nước bẩn văng tới, váy áo ướt đẫm.
Chỉ cần tưởng tượng vi khuẩn trong dòng nước ấy thấm vào da, hoà vào máu, Lục Viện cảm thấy ngứa ngáy từ đỉnh đầu đến chân.
“Hứa Huyên Huyên, mày cứ chờ đó, tao sẽ không bỏ qua mày đâu.”
Lục Viện thét lên và rồi bỏ chạy ra ngoài, có lẽ ả ta đang vội về nhà để tắm rửa và thay đồ.
Tôi đứng trong phòng vệ sinh, khuôn mặt thoải mái và tươi cười.
Lục Viện, mày sai rồi, không phải là mày, mà là tao sẽ không bỏ qua mày.
4.
Khi tôi bước ra khỏi phòng, tôi nhận ra rằng tất cả bạn học đã đi hết, chỉ còn lại một mình Vương Quế Phân.
Vương Quế Phân ngay lập tức bắt đầu mắng mỏ tôi, và thậm chí còn bước tới như muốn tát tôi.
Nhưng không ngờ, trước khi bà ta kịp đạt tới tôi, bà ta đã trượt chân trên nền nhà trơn trượt và ngã thất thểu.
“Ối dồi ôi đau quá..”
Vương Quế Phân nằm trên nền nhà, một chân bị gãy, và bà ta ôm đùi vùng vẫy giữa đống nước bẩn.
“Con nhỏ chết tiệt, mày đứng đó làm gì, đến đây đỡ mẹ dậy nhanh!”
Tôi nhìn Vương Quế Phân một cách lạnh lùng. Sự trơ trẽn và bẩn thỉu của bà ta chỉ làm tôi cảm thấy thêm ghê tởm.
Tôi thản nhiên đi qua bà ta và rời đi.
Vương Quế Phân cảm thấy cơn tức giận bùng phát trong cơ thể, làn da của bà ta đỏ ửng mặt, “Con nhỏ đáng ghét, mày là một thứ thối tha. Tao đã nuôi mày lớn đến bây giờ đây, và mày… mày chờ xem, tao sẽ lột da mày.”