1.
Tôi và Chu Thì Bạch dạo gần đây đã cãi nhau rất kịch liệt, và hôm nay chúng tôi đã hoàn toàn chia tay.
Anh ta cho rằng tôi không hiểu được sự vất vả của anh ta trong công việc, và tôi cũng cảm thấy anh ta không thể thông cảm với sự cực nhọc của tôi khi chăm sóc nuôi dưỡng con nhỏ.
Chúng tôi vốn dĩ chính là hào môn liên hôn căn bản không có nền tảng tình cảm gì.
Nếu đã như vậy, tôi sẽ phá hỏng nó!
Tôi vội vàng tìm trên mạng một bản thỏa thuận ly hôn, sau khi in ra, ký tên, ném tới trước mặt Chu Thì Bạch, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ký tên.”
Chu Thì Bạch cũng đang trong cơn tức giận, anh ta không đọc kỹ nội dung của bản mẫu và vội vàng ký tên.
Tôi cất phần của mình đi và nói với anh ta: “Hẹn gặp anh ở Cục Dân chính vào lúc chín giờ sáng ngày mai!”
Chu Thì Bạch trả lời lại tôi bằng một cái khịt mũi lạnh lùng đầy ngạo mạn.
Đồ ngốc.
Anh ta vẫn không biết rằng trong bản thỏa thuận đã ghi rõ con gái thuộc về tôi.
Cái khác tôi có thể không quan tâm đến, nhưng thịt rơi từ trên người tôi xuống phải thuộc về tôi!
Vả lại, con gái của chúng tôi thực sự rất dễ thương và xinh đẹp.
Lần trước tôi và con bé đi trên đường, còn có người hỏi tôi có ý định bồi dưỡng con bé trở thành minh tinh không.
Tôi và Chu Thì Bạch đều là nô lệ của con gái, bình thường trong tất cả các cuộc cãi vã xảy ra thường ngày của chúng tôi dù khốc liệt đến đâu, chỉ cần con bé xuất hiện, hai chúng tôi ngay lập tức có thể nắm tay nhau trở thành cha mẹ kiểu mẫu.
Nếu anh ta biết tôi đã lén lút động tay động chân vào trong bản thỏa thuận, sợ là ngay cả vào lúc nửa đêm anh ta cũng sẽ nhào tới và bóp chế.t tôi.
Đó là lý do tại sao tôi cố tình chọn lúc anh ta đang trong cơn tức giận để tìm anh ta ký tên.
Mọi việc đều thuận lợi.
Hoàn hảo.
2.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy vào lúc sáu giờ, sau đó theo bản năng sờ vào bên người mình, nhưng tôi không cảm thấy có một chút hơi ấm nào.
“Bé con?”
Cũng không có ai đáp lại.
Tôi sững người một lúc, ngay sau đó giống như một con cá chép nhảy dựng lên.
Trên giường đã không còn có bóng dáng của con bé đâu.
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, tôi đầu tóc rối bù nhếch nhác liền lao về phía phòng Chu Thì Bạch.
Căn phòng trống rỗng không có một bóng người.
Tôi mở tủ quần áo ra nhìn và nhận ra chiếc vali đã biến mất!
Được lắm cái tên gia hỏa này!
Cái tên ngốc này không lẽ nhân lúc tôi đang ngủ đã lén lút mang theo con gái bỏ trốn rồi sao?
Tôi lập tức quay về phòng của mình và lấy điện thoại di động gọi cho Chu Thì Bạch.
Anh ta vẫn còn có nhân tính nên đã nhận máy: “Có chuyện gì sao, bà Chu?”
Mặc dù anh ấy hành động rất kỳ lạ, nhưng lúc này tôi cũng không dám quá tự phụ, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh dẫn bé con ra ngoài ăn sáng à?”
Chu Thì Bạch mỉa mai cười nhẹ một tiếng, “Tống Viên, cô nghĩ người khác ngu xuẩn, nhưng thực chất cô mới là người ngu ngốc không có từ nào có thể diễn tả được .”
Tôi:”……”
“Hiện tại bé con quả thật ở bên cạnh tôi, nhưng tôi không mang bé con ra ngoài ăn sáng, tôi muốn mang con bé xuất ngoại, muốn con bé tránh xa người phụ nữ chanh chua giống như cô, Tống Viên, tạm biệt.”
“Cmn!” Tôi lập tức hỏi thăm mẹ anh ta, sau đó nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, ” Anh có tin tôi báo cảnh sát ngay bây giờ không? Nói anh bắt cóc trẻ con!”
Chu Thì Bạch: ” Cô báo cảnh sát đi, xem là cảnh sát đến nhanh hơn hay là máy bay cất cánh nhanh hơn.”
Tôi cũng cười lạnh: ” Anh cho rằng cảnh sát không liên lạc được với sân bay sao? Bọn họ có thể ngăn cản chuyến bay cất cánh!”
“Chậc chậc…”
Âm thanh đó khiến tôi nhận ra có gì đó không ổn.
Một giây sau, trong ống nghe truyền đến giọng nói chậm rãi đầy nam tính của Chu Thì Bạch: “ Cô quên rồi sao, nhà chúng ta có phi cơ riêng.”
Tôi:”……”
Bây giờ tôi chỉ có thể hỏi thăm 18 đời tổ tông của nhà họ Chu!
3.
Chu Thì bạch mang theo con gái bỏ trốn rồi.
Sau khi chúng tôi ký vào đơn ly hôn xong, vẫn còn chưa nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta đã từ bỏ một tài sản khổng lồ chỉ đem theo con gái và bỏ trốn!
Hành động độc đáo mới mẻ này hoàn toàn làm tôi sững sờ, và tôi phải mất rất lâu mới lấy lại sự tỉnh táo.
Tôi đã liên lạc với trợ lý của anh ta.
Trợ lý Vương nói với tôi: ” Phu nhân, tôi rất xin lỗi, tôi không biết hành tung của tổng giác đốc Chu, ngay cả khi tôi biết, tôi cũng không thể nói cho cô được.”
Tôi:”……”
“Hơn nữa, tổng giám đốc Chu đã nhờ chủ tịch hội đồng quản trị trở lại phụ trách tổng thể tình hình của công ty, xin cô đừng lo lắng công ty sẽ phá sản, ảnh hưởng đến việc mua sắm của cô.”
Tôi:”……”
” Tổng giám đốc Chu nói, nếu như cô thật sự nhàn dỗi không có việc gì làm, có thể đến công ty trải nghiệm cuộc sống của ngài ấy.”
Tôi:”……”
“Chi phí sinh hoạt sẽ được trả vào thẻ của cô đúng hạn, ngoài ra tổng giám đốc Chu cũng để lại cho cô một tấm thẻ, cô có thể sử dụng nó tùy thích.”
Cơn tức giận của tôi đã lên đến đỉnh đầu, sau đó từng chữ từ trong kẽ răng của tôi được phun ra ngoài: ” Trợ lý Vương, anh có biết tên gọi khác của lạc đà alpaca là gì không?”
Không đợi đối phương trả lời, tôi đã trực tiếp ném ra câu trả lời: “Nó gọi là cmn!”
Trợ lý Vương: “……”
4.
Tôi và Chu Thì Bạch không có sự hiểu biết ngầm về những vấn đề khác, nhưng chúng tôi có một sự hiểu biết ngầm đầy đủ về một điều – kết hôn hay là ly hôn, con gái phải thuộc về tôi.
Đó là bảo bối của tôi! Là niềm vui niềm tự hào của tôi và tôi không bao giờ muốn đánh mất con bé, ai gặp cũng yêu!
Vì vậy, tên cẩn nam nhân đó muốn cướp bé con của tôi, đó là điều tuyệt đối không thể!
Tôi muốn anh ta phải chế.t!
Sau khi thảo luận với người bạn thân nhất của mình, chúng tôi nhanh chóng vạch ra một loạt kế hoạch lớn để giành lại con bé!
Giữa hai lựa chọn lừa Chu Thì Bạch trở về Trung Quốc và kinh động đến phụ mẫu hai bên, tôi không chút do dự chọn cái thứ nhất.
Cô bạn thân khó hiểu hỏi: “ Bây giờ anh ấy chắc chắn sẽ cực kỳ cảnh giác với cậu, không dễ bị lừa đâu?”.
Tôi thở dài, “Như vậy còn tốt hơn là kinh động đến phụ mẫu.”
Bởi vì nếu tôi kinh động đến phụ mẫu của cả hai bên, đến lúc đó người sẽ bị mắng té tát không chỉ là Chu Thì Bạch, mà còn có tôi nữa.
Gia đình hào môn liên hôn đều là vì lợi nhuận, chúng tôi một câu báo trước cũng chưa nói, nói ly hôn liền ly hôn, nhất định sẽ bị oanh tạc.
Cô bạn thân nhìn tôi không nói nên lời, ngay cả khóe miệng cũng giật giật.
5.
Sau khi về đến nhà, tôi gọi điện cho Chu Thì Bạch, gọi cái tên đã lâu không gọi: “Chồng ơi~”
Sau này Chu Thì Bạch nói, khi đó anh ấy nghe thấy hai từ này, da đầu anh ta đã tê dại đi.
Trước đây, lúc tôi vui vẻ, tôi đã từng gọi anh rất nhiều lần như vậy.
Nhưng sau này tôi không còn gọi như vậy nữa.
Ban đầu, chúng tôi đồng ý ly hôn sau hai năm kết hôn, nhưng vì một tai nạn ngoài ý muốn, chúng tôi có một cô con gái và cuộc hôn nhân này chưa từng ly hôn thành công.
Chúng tôi đã thuê một cô để chăm sóc con gái của chúng tôi khi nó còn nhỏ, nhưng cô đó thực sự đã nhân lúc chúng tôi không có ở nhà lại có thể ngược đãi trẻ nhỏ.
Sau đó, chúng tôi không dám mời bảo mẫu chăm sóc trẻ con nữa, đều là một mình tôi chăm sóc con bé.
Thời gian chăm sóc càng lâu, tình cảm càng sâu đậm.
Đó là lý do tại sao tôi rất tức giận khi Chu Thì Bạch lén lút mang theo con gái bỏ trốn.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kìm lại ý định muốn chửi ầm lên, tôi lại tiếp tục nũng nịu nói: “ Chồng yêu ơi~, khi nào thì anh mang bé con về?”
“Hừ…” Chu Thì Bạch hừ mũi cười lạnh một tiếng, “Tống Viên, cô lại muốn giở trò gì?”
” Em không có giở trò gì cả, em chỉ là nhớ anh và bé con.”
“Cô nói nhớ con bé thì tôi tin, còn nói cô nhớ tôi ấy à? Lời này bản thân cô có tin điều này không?”
” Em thực sự nhớ anh mà.”
Chu Thì Bạch: “Ói——buồn nôn.”
“Mẹ kiếp! Cô cho tôi mặt mũi phải không?”
Lúc đầu tôi muốn nói chuyện tử tế, nhưng nếu anh ta khăng khăng như tôi mắc nợ anh ta như vậy, tôi sẽ chiều theo ý anh ta!
“Hạn trong vòng 24 giờ không mang bé con trở về, nếu không, tôi sẽ đem ảnh chụp lần trước đưa cho giới truyền thông, hai người các người sẽ mất cả chì lẫn chài!”
Chu Thì Bạch: “…….”
6.
Tôi có trong tay một số bức ảnh của Chu Thì Bạch và mối tình đầu của anh ta Trình Đình Đình đi vào khách sạn bị chụp được.
Khi đó tôi không biết người gửi cho tôi những tấm ảnh đó là ai.
Sau đó, tôi tiện tay gửi những tấm ảnh đó cho Chu Thì Bạch.
Ý định ban đầu là để anh ta đi tìm giới truyền thông để mua lại nó, nhưng kết quả anh ta lại giống như một bệnh nhân tâm thần, liên tục giải thích.
Cái gì mà anh ta gặp mối tình đầu vì nhu cầu công việc, đi đến khách sạn vì một tài liệu bị bỏ quên trong phòng.
Chuyện nhảm nhỉ này tôi chỉ nghe qua loa một chút, và tôi tin rằng nó hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng sau đó mấy bức ảnh này đã trở thành chỗ dựa của tôi đối với anh ta.
Mỗi khi có bất đồng, tôi liền nói muốn công bố những bức ảnh, sau đó Chu Thì Bạch sẽ thỏa hiệp.
Mánh khóe này thực sự hiệu quả, ngày hôm sau khi tôi thức dậy, Chu Thì Bạch đã ngồi trước giường tôi.
Râu ria xồm xàm và quầng thâm dưới mí mắt, nào có giống dáng vẻ của thiếu gia nhà hào môn đâu ? Mà giống như một kẻ ăn mày.
Anh ta nghiến răng hỏi tôi: “Cuộc hôn nhân này, em không ly không được sao?”
“Nếu không thì sao? Cứ tiếp tục có ích lợi gì?”
“Hiện tại anh đã biết em chăm sóc bé con rất vất vả cực nhọc, sau này anh sẽ dành nhiều thời gian hơn trong tương lai để gánh vác một phần với em.”
Anh ta nói rất chân thành khiến tôi phải ngạc nhiên.
Sau đó, tôi lập tức hiểu ra có lẽ là bởi vì anh ta đã chăm sóc bé con một mình trong hai ngày này, cuối cùng cũng thấu hiểu được sự vất vả của tôi.
Còn nỗi vất cả của anh ta-
Trước khi kết hôn, tôi từng có kinh nghiệm làm việc nên trong lòng cũng hiểu rõ.
Nhưng tôi kiên quyết đòi ly hôn, hoàn toàn không phải vì tôi và Chu Thế Bạch không thể hiểu nhau.
Còn bởi vì…
Điện thoại di động của Chu Thì Bạch đột nhiên vang lên vào lúc này.
Anh ta lấy nó ra khỏi túi trước mặt tôi, và tôi nhìn thoáng qua dòng ghi chú trên màn hình: “Đình Đình.”
Mà biệt hiệu anh ta đặt cho tôi là: ” Tống Viên.”
7.
Tôi biết người mà Chu Thì Bạch luôn tâm tâm niệm niệm là Trình Đình Đình, cô ấy là thanh mai trúc mã của anh ta, cũng là người phụ nữ mà anh ấy yêu nhất.
Nếu không phải bố mẹ Chu Thì Bạch lấy gậy đánh uyên ương, bắt ép anh ta phải kết hôn với tôi.
Có lẽ lúc này anh và Trình Đình Đình đã kết hôn từ lâu, con cái đầy nhà rồi.
Mà tôi vào nửa tháng trước, tôi đã nhận được tin Trình Đình Đình sắp quay về Trung Quốc.
Thay vì đợi Chu Thì Bạch vì người phụ nữ khác lừa dối tôi, tại sao tôi không vứt bỏ anh ta trước!
Trong lúc tôi đang ngẩn ra, Chu Thì Bạch đã trả lời xong cuộc gọi của Trình Đình Đình.
Sau đó, anh ta nói với tôi: “Bây giờ anh phải đi đến sân bay một chuyến, chuyện ly hôn chúng ta nói sau nhé.”
Tôi cười lạnh châm biếm anh ta một cái: “Anh đi đi, chuyện này so với mối tình, mối tình đầu của anh vẫn quan trọng hơn.”
Chu Thì Bạch quay đầu sang và nhìn chằm chằm vào tôi: “Đừng nói nhảm, anh đến đó là vì công việc.”
“Đây chính là chính sự đó.”
Chu Thì Bạch: “…”
Trước khi ra ngoài, anh ta tắm nước nóng, thay quần áo và cạo râu lần nữa.
Có thể thấy anh ta rất nóng lòng đi gặp lại mối tình đầu nhưng cũng muốn gặp mặt với hình ảnh đẹp nhất.
Tôi đứng bên cạnh nhìn đến phát cười, không thể không nhận xét về trang phục của anh ta.
“Cà vạt này không hợp, đổi cái màu xanh đi.”
Chu Thì Bạch cau mày và nhìn tôi trong gương, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay cà vạt dựa theo lời tôi nói.
Có lẽ là do trong lòng quá lo lắng, chiếc cà vạt đó thắt rồi lại thắt, suýt chút nữa đã thành nút thắt.
“Tống Viên—,” anh ta quay sang gọi tôi, “mau giúp anh thắt cà vạt.”
Tôi không muốn giúp anh ta, nhưng tôi vẫn giúp anh ta thắt cà vạt.
Vì vậy, lúc tôi thắt cà vạt cho anh ấy, tôi cố ý hỏi một câu: “Nếu như Đình Đình của anh biết tôi thắt chiếc cà vạt này cho anh, cô ấy có để bụng không?”
Chu Thì Bạch: “Cái gì mà Đình Đình của anh, Đình Đình của em, em có thể nói những lời dễ nghe được không?”
“Có thể.”
Sau khi tôi giúp anh ta thắt cà vạt xong, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và hỏi từng chữ: ” Nếu như tôi bảo anh đừng đi đón cô ấy, anh có nghe không?”
8.
Chu Thì Bạch: “ Không nghe.”
Anh ta trả lời rất rứt khoát, không chút do dự.
Cũng phải, người trong lòng anh ta đã về, làm sao có thể vì lời nói của tôi mà không không đi đón nữa?
Tôi là người biết mình biết ta như vậy, lại có thể hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy, quả thật là tự tìm đường chế.t mà!
“ vậy anh đi đi, tôi đi nhà cũ xem bé con.”
Chu Thì Bạch có lẽ sợ tôi học theo anh ta, cũng đem theo con bé cao chạy xa bay cho nên đã để con bé ở chỗ ông bà.
Như vậy cũng tốt, tôi đi đón con bé thuận tiện nói chuyện chúng tôi sẽ ly hôn cho bố mẹ anh ấy biết.
Chu Thì Bạch hoàn toàn không biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, trước khi đi còn nhướng mày ngạo mạn với tôi.
Tôi trả lại anh ta bằng một ánh mắt khinh thường.
Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe dưới lầu hoàn toàn biến mất, tôi mới chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía xa xăm.
Lao đến chỗ người trong lòng, tâm trạng nhất định rất xúc động đi.
Đối với Chu Thì Bạch mà nói, gió trên đường đều có thể coi như là ngọt ngào.
Nhưng sự ngọt ngào này không nên kéo dài quá lâu.
Sau khi tôi nói với bố mẹ anh ấy chuyện chúng tôi sẽ ly hôn, mẹ ấy lập tức gọi điện thoại cho anh ấy:
“ Con đang ở đâu?”
Chu Thì Bạch: “ Con đang ở sân bay.”
Mẹ anh ấy: “ Anh bây giờ lập tức quay về nhà cho tôi!”
“ Có chuyền gì sao mẹ?” Chu Thì Bạch căng thẳng hỏi, “ Tống Viên mang theo bé con bỏ trốn rồi sao?”
“ Con bé nói bọn con sắp ly hôn, con cũng đồng ý rồi.”
“ Con lúc nào đồng ý với cô ấy chứ.”
“ Anh đã ký lên đơn ly hôn rồi!”
Chu Thì Bạch: “……”