Lý Tư muốn mua một bộ bàn học trẻ em cho cháu gái nhỏ của cô ấy, còn tôi thì đi dạo quanh.
vừa Rẽ qua một góc, một tiếng nói quen thuộc vang lên
“A Ngộ, em không muốn thay, bộ đồ này phối với dép lê không đẹp…”
Bỗng nhiên tôi thấy Mạnh Vân Khê, còn đứng trước mặt cô ấy là chồng của tôi – Trần Ngộ.
Trần Ngộ nói rằng anh ta phải làm thêm để tiếp khách hàng.
nhưng bây giờ tôi lại thấy anh ta cầm trong tay một đôi dép lê, không quan tâm Mạnh Vân Khê đang nũng nịu nói không muốn, anh cúi xuống, cởi đôi giày cao gót của cô ấy.
“Mang thai không nên đi giày cao gót quá lâu.”
Mạnh Vân Khê miệng nói không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Trần Ngộ giúp cô thay giày cao gót, khuôn mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.
“A Ngộ, sau này anh nhất định sẽ là một người cha tốt.”
Trần Ngộ không biết đang nghĩ gì, dừng lại một chút, khóe miệng nở một nụ cười, “Ừ.”
Trong lòng tôi nhói lên.
Câu nói này, tôi từng nói với Trần Ngộ.
Khi anh quyết định muốn có con với tôi, tôi từng lảm nhảm nói về việc trang trí một phòng trẻ em như thế nào.
Trần Ngộ đã bất đắc dĩ nhéo má tôi, “Em mô tả với nhà thiết kế kiểu này, mười người có chín người bị em làm cho phát điên.”
Nhưng vài ngày sau, anh đưa cho tôi bản vẽ thiết kế, ghép những ý tưởng vụn vặt, rời rạc của tôi thành một thế giới trẻ thơ.
Tôi xem mà mắt đỏ hoe, lòng như chứa đầy bông gòn, căng tràn.
Tôi nghiêm túc khen anh, “Trần Ngộ, sau này anh nhất định sẽ là một người cha tốt.”
Khi đó anh không trả lời.
Bây giờ, người nói sẽ anh là một người cha tốt, lại là Mạnh Vân Khê.
Tôi nghĩ tôi nên đi thì hơn, nếu vạch trần ở đây, có lẽ người bẽ mặt sẽ là tôi, chứ không phải là Mạnh Vân Khê.
Nhưng Mạnh Vân Khê đã nhìn thấy tôi.
“Tiểu Nhiễm?!” Mắt cô ấy sáng lên, như thấy bạn thân lâu năm, rồi nhanh chóng đi về phía tôi.
Và trong khoảnh khắc đó, tôi thấy Trần Ngộ đỡ cô ấy, miệng nói chậm thôi, sợ cô ấy ngã.
Đúng vâyj, Người bẽ mặt thực sự là tôi.
Mạnh Vân Khê cứ nắm tay tôi trò chuyện ôn lại kỷ niệm.
Tôi giận, giận Trần Ngộ nói dối tôi, nhưng lại có thể đối diện với tôi một cách bình thản như vậy.
Tôi cố gắng tìm kiếm một khoảnh khắc hối lỗi hay hoảng loạn của anh ấy, Chỉ cần không làm cho tôi lúc này trở nên vô giá trị. Nhưng đáng tiếc là không có.
Tôi rút tay ra.
Tôi không dùng lực nhiều, chỉ đơn thuần là muốn rút tay khỏi tay Mạnh Vân Khê.
Nhưng cơ thể cô ấy lập tức nghiêng mạnh, mặc dù là đang đi dép lê
Ngay lập tức Trần Ngộ ôm chặt cô ấy.
Anh ấy nhíu mày nhìn tôi, “Ôn Nhiễm, Tiểu Khê đang mang thai đấy.”
Lỗi của ai anh ấy chẳng lẽ không thấy sao?
Sống Mũi của tôi cay xè.
Tôi nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cố gắng hết sức, cố gắng hết sức, nhịn không khóc.
Tôi nghĩ, ít nhất không thể sẽ trông quá bẽ mặt.
Tôi cười nhạt, “Là lỗi của tôi, xin lỗi cô nhé.”
“Như vậy được chưa? Trần Ngộ.”
Nhớ lại, khi làm công việc đầu tiên, tôi từng bị đồng nghiệp bắt nạt.
Khi đó đang chuẩn bị mở thầu, nhưng trước hai ngày mới phát hiện ra hồ sơ thầu có vấn đề.
Làm lại là điều chắc chắn, nhưng nhân viên cũ để đùn đẩy trách nhiệm, nhất trí đổ lỗi cho tôi.
Tôi luôn khẳng định đây không phải lỗi của tôi.
Nhưng từ lãnh đạo đến nhân viên không ai tin, cuối cùng tôi vẫn là người phải chịu trách nhiệm.
Khi đó cảm thấy tức giận và ấm ức, nhưng tính tôi cứng đầu, trước mặt họ tôi không rơi một giọt nước mắt.
Là khi gặp mặt, Trần Ngộ thấy tôi không ổn, hỏi tôi một câu “Sao vậy?”
Nếu không ai hỏi, có lẽ chuyện này tôi có thể giấu cả đời.
Nhưng Trần Ngộ hỏi một câu, nước mắt tôi liền tuôn rơi.
Tôi sụt sùi, nói không đầu không đuôi về chuyện hồ sơ thầu.
Trần Ngộ kiên nhẫn nghe, cuối cùng lau nước mắt cho tôi, “Đừng khóc nữa, ở bên anh sẽ không để em chịu thiệt thòi.”
Sau đó công ty đó bị phanh phui chuyện trốn thuế, công ty quy mô nhỏ, bị kiểm tra là sập luôn.
Tôi nghe tin ngớ người, mới biết đó là việc làm của Trần Ngộ và công ty luật của anh ấy.
Nhớ lại chuyện cũ, nước mắt cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi xuống.
Không phải cảm thấy tình cảnh hiện tại khó coi đến mức nào.
Tôi chỉ không hiểu, tại sao con người có thể nói một đằng làm một nẻo dễ dàng như vậy?
Khi đó anh ấy nói sẽ không để tôi chịu thiệt thòi.
Bây giờ thì sao?
Tôi tin vào tình cảm chân thành, nhưng tình cảm chân thành lại thay đổi trong chớp mắt.
Thấy tôi khóc, mắt Trần Ngộ cuối cùng cũng xuất hiện hoảng loạn.
Anh ấy buông tay Mạnh Vân Khê ra, muốn tiến tới kéo tôi, “Tiểu Nhiễm, anh vừa rồi—”
Tôi lùi lại một bước, giấu tay ra sau lưng.
Cự tuyệt mạnh mẽ.
“Đừng chạm vào em .” Tôi nói.
Tay Trần Ngộ cứng đờ trong không trung.
Mạnh Vân Khê nhìn tôi một cái, thuận thế đẩy tay anh ấy xuống.
“Tiểu Nhiễm, bây giờ chị là khách hàng của A Ngộ, nhờ anh ấy giúp tôi vụ ly hôn. Vừa hay tôi chuyển nhà mới, cần mua nội thất, nên nhờ anh ấy giúp.”
“Nếu em không vui, cảm thấy không phù hợp, thì chị với A Ngộ hôm nay dừng ở đây.”
“A Ngộ, em tự bắt xe về, anh đưa Tiểu Nhiễm về nhà. Giải thích rõ với cô ấy, đừng nổi nóng.”
Mạnh Vân Khê nói xong quay người đi dứt khoát.
Cô ấy thật thông minh.
Kẻ yếu đuối hiểu chuyện, khiến người ta thương xót.
Người dây dưa không buông mới là kẻ vô lý.
Về đến nhà, Trần Ngộ đưa điện thoại cho tôi,
“Vân Khê chỉ là khách hàng của anh, anh còn chưa kết bạn với cô ấy trên WeChat, anh và cô ấy thật sự không có gì.”
Tôi đã mệt rồi.
Không còn bất cứ mong muốn nào để xem điện thoại của anh ấy.
Tôi không làm loạn, cũng không nổi giận, chỉ là không để ý đến anh ấy.
Nhưng người nổi giận lại là anh ấy.
Tôi lạnh nhạt với anh ấy cả buổi tối, anh ấy không chịu nổi, nghiến răng kéo tôi ra khỏi chăn.
“Ôn Nhiễm, em định làm loạn đến bao giờ?”
“Hôm nay sợ em tức giận, Vân Khê đã đi thẳng về rồi, cô ấy là phụ nữ mang thai còn nhường em. Em nói cho anh biết, rốt cuộc anh phải làm thế nào, em mới hài lòng?”
Tôi toàn thân nóng rực, đầu choáng váng dữ dội. Nhưng bây giờ tôi vẫn muốn cười.
Giờ người không hiểu chuyện lại thành tôi.
Mạnh Vân Khê là phụ nữ mang thai, vậy còn tôi thì sao?
Phiếu khám thai của tôi vẫn đặt rõ ràng trên tủ đầu giường.
Vì lý do nghề nghiệp, Trần Ngộ bình thường đều rất rõ những thay đổi nhỏ nhặt trong nhà.
vì dụ như Tôi tiện tay vứt bỏ một cành hoa héo, anh ấy đều phát hiện, rồi ngày hôm sau sẽ mang một bó hoa mới về, thay hết toàn bộ hoa trong bình.
Bây giờ, tờ giấy khám thai đặt ngay trước mắt anh ấy, mà anh ấy lại không hề nhìn thấy.
Tôi thực sự có thể tự mình nói với anh ấy, “Trần Ngộ, em mang thai rồi.”
Sau đó thì sao?
Xem anh ấy có quay lại không, có từ bỏ Mạnh Vân Khê không?
Tôi có thể xem như, sự đặc biệt của Mạnh Vân Khê không tồn tại sao?
Bây giờ, tôi có mang thai hay không, đã không còn quan trọng nữa rồi.