Ta, một công chúa vô tài vô dụng, có một tỷ tỷ nữ hoàng xuyên không.
Dưới sự bao dung của tỷ ấy, ta không phải thành thân mà có thể chạy đến biên cương nuôi ngựa.
Còn tỷ ấy lại chọn gánh lấy trách nhiệm, ở lại triều đình.
Từ đó, tỷ ấy lao khổ, còn ta vui chơi, chúng ta đều có một tương lai tốt đẹp.
Cho đến một ngày, tỷ ấy đột nhiên mất tích, mọi người đều cho rằng thời đại của tỷ đã chấm dứt.
Nhưng khi ta, công chúa vô dụng bị người đời coi khinh, tức tốc quay về kinh thành, để lộ sức mạnh ta đã giấu kín bao năm…
Nếu tỷ ấy không còn, làm sao ta an lòng sống kiếp vô dụng?
1
“Thưa công chúa, việc này chẳng khác nào tạo phản.”
Lúc gần vào kinh, tiểu tướng bên cạnh ta, Nhiễm Mục, nhắc nhở.
Ta đáp: “Bổn cung là công chúa, không phải vương gia, chẳng có lệnh cấm không được vào kinh.”
Hắn nói: “Nhưng chúng ta mang quân, mà lại là tư binh.”
Ta đáp: “Ngươi an tâm, việc này bổn cung đã có cách.”
Nhiễm Mục hỏi ta cách nào?
Ta nói: “Ngươi đợi lát nữa sẽ rõ.”
Ta giữ bí mật đến tận lúc chúng ta đến dưới cổng thành.
Tướng quân giữ thành đổ mồ hôi nhìn ta: “Công chúa, ngài đây là…”
Ta đáp: “Ồ, tất cả đều là sủng quân của bổn cung.”
Nhiễm Mục: “…”
Tướng quân giữ thành nhìn năm ngàn kỵ binh sau lưng ta, im lặng.
2
Ta bảo hắn đi bẩm báo.
“Cứ nói bản cung thỉnh chỉ, dẫn năm ngàn sủng quân vào kinh.”
Hắn đáp: “Không thể…”
Ta cười nhạt nhìn hắn: “Khắp thiên hạ này chỉ có Trấn Quốc trưởng công chúa mới quản được bổn cung. Nếu không được, hãy để tỷ ấy đến nói.”
Tướng quân đáp: “Trưởng công chúa thân thể bất an. Công chúa chi bằng tháo giáp xuống ngựa, theo mạt tướng vào thành.”
Ta đáp: “Khiêng tỷ ấy tới, không gặp Trấn Quốc trưởng công chúa, bổn cung quyết không xuống ngựa.”
Tướng quân mồ hôi lạnh rời đi, trước khi đi còn lệnh đóng cửa thành.
Nhiễm Mục nói: “Lời này đến quỷ cũng chẳng tin.”
Ta ngẩng lên nhìn tường thành.
“Chuẩn bị khai chiến thôi.”
Nhiễm Mục lại nói: “Công chúa nên suy xét kỹ, một khi khai chiến, sẽ không còn đường lui.”
Ta đáp không sao cả.
“Đến lúc đó, ngươi sẽ gánh hậu quả thay ta.”
Nhiễm Mục: “…Thật là xui xẻo tám đời khi theo công chúa.”
3
Ta, Thẩm Thanh Ninh, vốn là Nhị công chúa Vạn An của hoàng triều, là nhị tỷ của quốc quân.
Nhưng cũng không phải luôn luôn cao quý.
Mười năm trước, khi ta mới mười bốn, loạn quân tấn công vào kinh thành.
Chính khi ấy, Thẩm Thanh Bích xuyên đến thân xác đại tỷ ta, bởi vì tỷ ấy mới đến, nên ta chỉ cần một cái liếc đã nhìn ra sơ hở.
Loạn quân cướp bóc trên đường phố, nhục mạ phụ nữ, không phân biệt già trẻ, gặp ai cũng giết.
Thẩm Thanh Bích ngay lập tức nhận ra đây là cuộc tàn sát cả thành.
Trên đường trốn chạy, chúng ta từng đi ngang qua một ngọn núi, mỗi một hang động đều chật kín người.
Chật đến nỗi không thể chèn thêm một cây kim.
Thẩm Thanh Bích nói tỷ ấy trước kia là “cảnh sát,” ta không biết đó là gì.
Nhưng ta cảm nhận được, tỷ ấy không giống những nữ nhân thời đại này, chữ “trách nhiệm” đã khắc sâu vào xương cốt của tỷ ấy.
Sau khi được hộ tống thoát khỏi thành, tỷ ấy vẫn kiên quyết phản công.
Cuối cùng, sau nhiều lần thập tử nhất sinh, loạn quân mới được bình định.
Từ đó, tỷ ấy ở lại kinh thành, phò trợ hoàng đệ lên ngôi, tái thiết kinh đô.
So với công lao hiển hách của tỷ ấy, ta – một nhị công chúa vô học vô tài – tựa như một kẻ thừa của hoàng gia.
Năm ấy ta mười sáu, triều đình sốt ruột muốn gả ta đi.
Duy chỉ có tỷ ấy nói: “Vội gì chứ? Tiểu nhị mới mười sáu tuổi, còn nhỏ lắm, cứ việc đi chơi.”
Chính tỷ ấy đã một mình chống lại ý kiến của bá quan, cho phép ta đến phong địa.
Dưới sự dung túng của tỷ ấy, những năm này ta chỉ ở phong địa rong ruổi, vui chơi.
Tỷ ấy mở ra trước mắt ta một thế giới mới, khiến tám năm nay, mỗi ngày của ta đều tràn đầy hân hoan.
Cho đến nửa tháng trước, ta nhận được thư của tỷ ấy …
Tỷ ấy nói rằng sắp thành thân, người tỷ ấy chọn làm phò mã là công tử của Trì Trụ Quốc.
Vậy nên ta hăm hở thu xếp hành lý, chuẩn bị hồi kinh để dự hôn lễ.
Không ngờ người còn chưa đến nơi, đã nghe nói hôn sự bị hủy, trưởng công chúa mất tích.
4
Ngay lúc này, thành lâu đã đầy ắp người, cung tên sẵn sàng. Cổng thành mở rộng, tướng quân dẫn quân xuất hiện.
Nhiễm Mục nói: “Công chúa, thuộc hạ nhắc nhở ngài một câu cuối cùng, sáng suốt giữ mình mới là thượng sách.”
Câu này vốn là câu mà ta thường treo bên miệng.
Chính ta cũng từng dùng câu này để dỗ hắn – hậu duệ thần tướng – ở lại phong địa giúp ta trông ngựa.
Nhưng giờ đây…
Ta nhớ lại những lời Thẩm Thanh Bích từng nói khi mới đến.
Tỷ ấy bảo: “Mắt thấy sinh linh đồ thán, nếu không có sức thì thôi, nhưng đã có binh trong tay, thì nhất định phải một trận chiến.”
Hiện tại sinh tử của Thẩm Thanh Bích không rõ, nhưng ta có binh trong tay, vậy tất nhiên, cũng phải đánh một trận.
Nhiễm Mục căng thẳng nhìn ta, đợi ta quyết định.
Ta đáp: “Dù Thẩm Thanh Bích sống hay chết, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy.”
Nhiễm Mục thất vọng than: “Ta thật là bị công chúa lừa cho lú lẫn…”
5
Ta chưa từng hạ lệnh công phá cổng thành.
Vì không cho ta dẫn “sủng quân” vào kinh, ta bèn quay đầu lại.
Phòng thủ gần kinh thành nhất là doanh trại Kinh Tây, quân số hai vạn, chủ yếu là xe trận và bộ binh.
Còn lần này, đội quân ta mang theo toàn là kỵ binh tinh nhuệ.
Ta hạ lệnh tiến hành tập kích bất ngờ vào doanh trại Kinh Tây trong đêm.
Năm ngàn đối đầu hai vạn, chỉ qua một đêm.
Bình minh đến.
Nhiễm Mục gọi ta đang ngủ trong trướng tỉnh dậy.
“Công chúa, doanh Kinh Tây đã phá.”
6
Doanh Kinh Tây mất đi toàn bộ khả năng chiến đấu chỉ sau một đêm.
Ta ngồi trong đại trướng nguyên bản của doanh Kinh Tây, xoa mặt rồi uống một chén trà nóng.
Nhìn chủ tướng doanh Kinh Tây bị trói chặt, quỳ gối trong trướng, ta mỉm cười.
“Trời lạnh thật đấy, Giang tướng quân, ngươi có thấy thế không?”
Hắn ta trợn mắt nhìn ta, rồi lại ngó sang Nhiễm Mục bên cạnh, lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Nhị công chúa, người đang mưu phản!”
Ta điềm nhiên đáp: “Sao lại gọi là mưu phản? Chính họ không cho ta dẫn sủng quân vào kinh, ta tiếc họ, nên đành đến đây nhờ ngươi tiếp đãi vậy.”
Hắn ta không tin nổi, quay sang nhìn Nhiễm Mục: “Đây là sủng quân ư?!”
Nhiễm Mục quay mặt đi: “Đời nào lại có cái lợi như thế…”
Ta phớt lờ Nhiễm Mục.
Ta hỏi Giang tướng quân: “Có tin tức gì của đại tỷ ta không?”
Giang Tướng quân đáp: “Mạt tướng ở ngoài thành, không rõ.”
Ta nheo mắt lại: “Có vẻ như Giang tướng quân đã quên rồi. Quên ai là người từng giúp ngươi giải oan, cứu mạng và cho ngươi tương lai.”
Mặt Giang tướng quân lộ vẻ bối rối.
“Nhị công chúa, mạt tướng chỉ là kẻ tiểu nhân chẳng nói nên lời!”
Con người là như thế đó.
Kẻ thiếu đạo đức nào dễ gì bị đạo đức trói buộc?
Hắn ta luôn có thể trong chớp mắt viện ra muôn vàn lý do biện hộ.
Ta liếc nhìn Nhiễm Mục.
Nhiễm Mục bước lên: “Công chúa, kẻ này vô ơn bội nghĩa, nên giết.”
Hắn ta liền ngoan ngoãn.
7
Giang Tướng quân kể ta nghe một câu chuyện hoang đường.
Hắn ta bảo những năm gần đây trưởng công chúa dần dần suy yếu.
Thật ra đó không phải là suy yếu, mà chỉ vì kinh thành lụi tàn dần dần phục hồi, nên tỷ ấy mới lơi lỏng.
Xem kìa, đúng là cái tính ngây thơ của nữ nhân xuyên không.
Gần đây, tỷ ấy để mắt đến đạu công tử của Trì Trụ Quốc, Trì Uyên, nhưng không ngờ quận chúa Gia Thục, cháu của Thái hậu, từ lâu đã có tình cảm với Trì Uyên.
Hai người bọn họ trong cung nổi lên tranh chấp, quận chúa Gia Thục đã đẩy Thẩm Thanh Bích xuống nước…
“Trời đông lạnh giá, trưởng công chúa bị bệnh, gần đây luôn nghỉ dưỡng, đóng cửa từ chối khách khứa…”
Nghe câu chuyện lố bịch này, ta sững người trong chốc lát.
Ý là: Thẩm Thanh Bích đi tranh đoạt nam nhân với người khác, mà lại còn không tranh nổi?
Ta tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Giang tướng quân: “Ngươi xem bổn cung giống kẻ ngu ngốc lắm sao?”
Giang Tướng quân điên cuồng lắc đầu.
Ta giận dữ cười lạnh, “Các ngươi cho rằng tỷ ấy không có ai che chở, là có thể tùy ý bịa đặt nhục mạ tỷ ấy ư?!”
Giang Tướng quân: “Mạt tướng không dám, mạt tướng thực sự chỉ nghe nói thế…”
Ta giận đến đập bàn: “Trấn Quốc trưởng công chúa hiện giờ ở đâu?! Các ngươi rốt cuộc đã làm gì tỷ ấy?!”
Nhiễm Mục nhảy dựng lên, lùi lại mấy bước.
“Công chúa, xin đừng kích động!”
Ta nói: “Truyền lệnh, tàn sát…”
Chữ “doanh” còn chưa kịp nói ra.
Thuộc hạ vội vã chạy vào.
“Bẩm trưởng công chúa, Lương vương đã đến.”
Ta nheo mắt.