Uy nghiêm của thiên tử há có ai dám mạo phạm, hoàng đế rất thích nàng, bá tánh khắp thiên hạ ai nấy cũng cho rằng đó là phúc phần của nàng.
Nhưng nàng lại trốn đông nấp tây, rõ ràng đã khiến hoàng đế nổi giận.
Ta mỉm cười.
Ả cung nữ đó đã bán đứng muội muội ta, báo tung tích của nàng, nhờ lẽ đó hoàng đế mới có thể bắt nàng lại, đó là công lớn, nên bây giờ ả đã là Ti Đăng cao quý.
Có lẽ ả ta sớm đã quên mất đứa muội muội ngốc của ta là do ả hại ch//ết.
Ta ăn mặc đơn giản, vô tình chạm mặt ba cung nữ đang đi đến, người ở giữa ăn mặc khác hẳn hai kẻ còn lại, trong mắt của ả ta toát lên vẻ hung hăng kiêu ngạo.
Khi ta đi ngang qua, ta cố tình đánh giá trên dưới cách ăn mặc của ả ta, nhếch môi mỉm cười.
Ả ta quả nhiên cau mày.
“Đứng lại!”
“Cung nữ từ đâu tới, dám vô lễ như vậy? Ngươi do ma ma nào quản lý?”
Ta cười cười nói: “Ta mới vào cung được vài ngày, không có ai quản lý, nếu không có việc gì thì ta xin lui trước.”
Ti Đăng không thể chịu đựng được việc cung nữ có cấp bậc thấp hơn ả mà dám coi thường ả.
“Hai người các ngươi, giữ lấy ả cho ta!”
“Đồ không có giáo dưỡng, ma ma không dạy ngươi cách làm một nô tài ngoan ngoãn, vậy thì để bổn Ti Đăng đây dạy cho ngươi biết thế nào là quy củ!”
Chóp tai ta hơi cử động, dường như ta nghe có tiếng bước chân đi tới.
Ta nhếch môi nhìn Ti Đăng, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Theo như ả ta thấy, đây chắc chắn là một sự khiêu khích đối với uy nghiêm của ả ta.
Ta để mặc cho hai cung nữ kia giữ tay mình.
Ti Đăng bước ta với vẻ mặt lạnh lùng, giơ tay lên, vừa định giáng xuống bạt tai, ả ta đã bị một bóng người mặc y phục màu vàng sáng túm lấy, hất sang một bên.
“Trẫm đang không biết, từ khi nào mà một Ti Đăng ti tiện lại có thể dạy dỗ thần y trẫm cho mời vào hoàng cung?”
Ta nhìn thái giám phía sau hắn ta.
Con rối của ta đã thông báo cho ta về hành tung của hoàng đế.
Sắc mặt Ti Đăng tái nhợt, run rẩy: “Hoàng thượng!”
Ba người bọn họ sợ hãi nhanh chóng quỳ xuống đất xin tha.
Liên tục nói không biết ta là thần y được hoàng đế triệu đến.
Ta cũng cầu xin:
“Hoàng thượng, đừng trách Ti Đăng, chỉ là dân nữ vừa vào cung, không hiểu phép tắc trong cung.”
Hoàng đế xoa đầu ta: “Nàng là người của trẫm, đâu đến lượt một ả nô tỳ thấp kém dạy bảo nàng.”
“Dân nữ đã nhớ, niệm tình lần này là lần đầu tiên Ti Đăng phạm lỗi, xin hoàng thượng tha cho nàng ta đi.”
Thật là một đóa sen trắng nhỏ mạnh mẽ.
Rất thuận mắt với hoàng đế.
Khi nhìn ta, ánh mắt của hoàng đế đã lộ vẻ thích thú tìm tòi hơn đôi chút.
Hắn đã chấp nhận đề nghị của ta.
Ta bước về phía trước, đỡ hai tay Ti Đăng lên.
“Ti Đăng chẳng qua chỉ là muốn dạy dỗ cung nữ, đừng trách nàng ta.”
Ti Đăng vừa thở phào nhẹ nhõm.
Ta hạ giọng xuống để chỉ có hai người bọn ta có thể nghe thấy.
“Thật đáng tiếc, chức vị mà ngươi nhiều năm vất vả mới có được còn không bằng đãi ngộ của ta vừa mới ở trong cung ba ngày?”
“Trương Quý Nhân ch//ết thật oan uổng, dưới đó rất lạnh, lúc nào thì ngươi xuống đó ở cùng nàng?”
Cả khuôn mặt Ti Đăng trở nên trắng bệch.
Kinh ngạc nhìn vào mắt ta.
Ta làm ngơ dường như không thấy.
6.
Khi Nghi Phi vẫn còn trong độ xuân xanh tươi đẹp, Ti Đăng hẳn còn là cung nữ,
Trương Quý Nhân lại có dấu hiệu được sủng ái.
Do đó, Nghi Phi dường như bị mờ nhạt, thậm chí là lạnh nhạt.
Thấy Trương Quý Nhân được thăng lên làm Chiêu Nghi, trắng trợn lấn át luôn nàng ta, Nghi Phi bảo Ti Đăng đẩy Trương Chiêu Nghi xuống hồ, thần không biết qu//ỷ không hay, mọi thứ được giải quyết ổn thỏa.
Nghi Phi tìm cớ muốn gi//ết người duy nhất biết sự tình là Ti Đăng, nhưng muội muội ta đã cứu ả.
Sau đó, muội muội ta cũng qua đời.
Bọn họ tưởng rằng chuyện đó trời biết đất biết chỉ bọn họ biết.
Nhưng xui xẻo thay, hiện tại còn có ta biết.
Đêm nay Ti Đăng nhất định sẽ đến hậu cung để tìm vị nương nương đó.
Ánh sáng ở viện nhỏ chỗ ta ở rất mờ.
Thị nữ bên cạnh ta cũng đã đi nghỉ ngơi.
Ngâm nga một giai điệu không rõ tên, ta chậm rãi trở về phòng.
Đóng cửa lại.
Cơ thể mang theo không khí mát mẻ của đêm hè.
“Sơ Di, chúng ta trở về thôi… được không?”
Phía sau vang lên một giọng nói trầm khàn và hơi cứng nhắc.
Ta cười khẩy: “Không thể quay lại được nữa, lần này ta muốn tất cả bọn họ phải ch//ết.”
Ta chỉ mới gi//ết tên binh lính lúc đầu định ra tay với muội muội ta, giúp Ti Đăng bắt nàng mà thôi.
Muội ta giúp hắn.
Ta gi//ết hắn.
Coi như nợ đã trả xong.
Trên người ta dính một chút m//áu, trên mặt cũng có, trông vô cùng đáng sợ.
Ta quay người trở về phòng, chẳng đoái hoài đến người đó nữa.
Ngồi kế bàn trà, chậm rãi uống trà.
Người đó lặng lẽ mang đến cho ta một chiếc khăn ấm.
Trên mu bàn tay lạnh lẽo là những đường gân đen sẫm.
Hắn vụng về nhưng lại nghiêm túc, cẩn thận lau máu trên người ta.
“Có phải chỉ cần ta giết bọn họ giúp nàng là chúng ta có thể trở về không?”
“Không, ta muốn tự mình trả thù, luyện ra một con rối độc nhất vô nhị trên thế gian này.”
Giọng hắn run rẩy, đồng tử ánh lên sắc đen vô tận:
“Nhưng chế tạo con rối cần phải có m//áu từ tim nàng…”
Ta ngắt lời hắn: “Lúc đầu ta gi//ết ngươi, luy//ện c//hế ngươi thành con rối, nhưng lại làm ra con rối thất bại nhất.”
Một con rối có cảm xúc riêng.
Hắn chẳng những không hận ta, ngược lại còn thích ta.
Mắt hắn nhắm nghiền lại, đầu ngón tay run nhẹ, lau m//áu trên khóe mắt ta.
“Nhưng ta cũng muốn trở thành thanh kiếm của nàng.”
Trong mắt ta đong đầy ý cười: “Chỉ là một con rối thôi, sao có thể dám có hy vọng xa vời với chủ nhân như vậy?”
“Nhưng ta chỉ muốn nàng được bình an.”
Sự bình an của ta chính là thứ vô dụng nhất.
Ta tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Thật ra ta luôn muốn vứt hắn đi.
Nhưng võ công của hắn rất mạnh, lúc sống còn mạnh hơn, nên lần này ta ném hắn đi, hắn sẽ lại lén vào cung.
Chưa đến nửa ngày, hắn đã tìm được ta, theo ta tiến cung.
7.
Đêm đó, đúng như ta mong muốn, Ti Đăng đã đi tìm Nghi Phi.
Ngoài ra, nàng ta còn biết được rằng hoàng đế đối xử với ta rất khác biệt.
Nghi Phi cuối cùng cũng đã cảm nhận được mối nguy.
Ngày hôm sau, nàng ta bèn vội vã đến đây.
Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, trâm vàng trên đầu đang chậm rãi lắc lư, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, chứng tỏ được hoàng đế sủng hạnh vô cùng.
Trên chân nàng ta là đôi giày thổ cẩm thêu mây như ý quý giá nhất trên thế gian, bên trên được trang trí bằng châu ngọc đá quý khiến nàng ta càng kiều diễm hơn.
Một năm trước, muội muội ta đã cứu Nghi Phi.
Khi đó, Nghi Phi vẫn là một cung phi tầm thường.
Nghi Phi thấy muội muội ta luyện thuật điều khiển con rối, bèn quấn lấy nàng nhờ nàng chỉ bảo cho mình.
Nhưng thuật điều khiển con rối vốn đã rất khó học, cần có thiên phú, trong hàng ngàn hàng vạn người cũng chỉ có một người học được.
Nghi Phi mới học hai ngày đã chán chê.
Bèn đề nghị để muội muội ta vào cung cùng nàng ta, dù sao thì muội muội ta cũng rất có năng lực, cho dù sau này muốn rời đi cũng được.
Ngày tiến cung.
Muội muội ta tiến cung cũng đeo mạng che mặt như hiện tại, nhưng mạng che mặt của nàng lại vô tình bị người khác làm rách toạc.
Hoàng đế vừa nhìn thấy nàng thì đã muốn đưa nàng vào hậu cung.
Nhưng nàng nào muốn tuân theo ý hắn.
Nàng chưa từng ngờ đến tất cả những điều này đều là kế hoạch của Nghi Phi.
Thay vì để người ngoài chiếm được long sủng, không bằng để tiểu cô nương có thể dễ dàng xử lý này được sủng ái.
Cũng chính Nghi Phi đã nói với hoàng đế:
“Chỉ là một nghệ nhân điều khiển rối thấp hèn thôi mà, không phải tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều là của hoàng thượng sao!”
Lúc đó nàng ta vẫn còn là một Thường Tại không được sủng ái, càng không thể đứng vững trong hậu cung.
Muội muội ta không muốn tuân theo hoàng đế, nàng ta bèn đề nghị với hắn:
“Từ nhỏ nàng ta đã không yên phận, hoàng thượng chiều nàng ta quá rồi, một nghệ nhân điều khiển rối thấp hèn, chỉ cần c//ắt đ//ứt gân chân gân tay nàng ta, cho dù nàng ta muốn chạy cũng chạy đằng trời.”
Hoàng đế cảm thấy có lý, nên hắn thực sự đã làm như vậy.
Muội muội ta đau đến ch//ết đi sống lại trong tẩm điện chẳng ai màng đến chuyện gọi thái y đến giúp nàng.
Chỉ có Nghi Phi mang thuốc trị vết thương đến.
Bôi lên vết thương của muội muội ta.
Lúc đó nàng ta cũng đi đôi giày đó, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống muội muội ta, mỉm cười kiêu căng giẫm lên tay của nó.
“Nếu như tay chân ngươi đã bị phế rồi thì ngoan ngoãn ở lại trong cung để hoàng thượng sủng hạnh đi.”
Sau đó nàng ta giẫm lên xư//ơng c//ốt của muội muội ta và những phi tần khác để trèo lên địa vị Quý Phi ngày hôm nay.
Ta cúi đầu, chuyên tâm bắt mạch cho hoàng đế.
Tốt, tốt lắm.
Một trò chơi mà trong đó những người đứng trên vạn người bị giẫm xuống hố sâu vạn trượng mới là thú vị nhất.
Nghi Phi hờn dỗi: “Hoàng thượng khiến thần thiếp sợ ch//ết mất, nếu như người có mệnh hệ gì, thần thiếp cũng không sống nổi nữa.”
Nghi Phi kiều diễm, hoàng đế lại đam mê nữ sắc, đương nhiên nàng ta rất được sủng ái.
Đột nhiên Nghi Phi nhìn ta, tựa như bâng quơ hỏi đến, nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu:
“Nhìn Thẩm cô nương có hơi quen mắt, bổn cung đã từng gặp ngươi rồi à?”
Từng gặp rồi.
Ngày muội muội ta cứu nàng ta, ta cũng ở gần đó.
Lúc đó nàng ta đứng từ xa nhìn ta một cái.
Ta nheo mắt lại:
“Chưa từng, dân nữ từ nhỏ đến lớn sống ở phương bắc, chưa từng đến kinh thành, có lẽ là nương nương nhớ nhầm rồi.”
Nghi Phi mỉm cười.
Sắc mặt ta thay đổi, cố tình đưa tay ra sờ thử trán của hoàng đế.
Đột nhiên như ý thức được điều gì đó, ta lập tức quỳ xuống nhận sai.
“Vừa rồi dân nữ phát hiện ra thân thể hoàng thượng hình như không khoẻ, sợ hoàng thượng bị sốt nên trong lúc nhất thời hoảng hốt mới làm chuyện bất kính với hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng đế nhìn ta chằm chằm, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa cố chấp.
Sau đó hắn ta cười lớn: “Đứng dậy đi, trẫm không trị tội nàng.”
Nghi Phi ở bên cạnh, mặt lạnh như băng.
Ngay sau đó, nàng ta cười cười:
“Hoàng thượng, thần thiếp thấy dung mạo Thẩm cô nương rất xinh đẹp, lại rất quan tâm hoàng thượng, chi bằng nạp nàng ta vào hậu cung? Thần thiếp nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ta.”
Hoàng đế mỉm cười xua tay.
Hắn nhìn ta chăm chú.
“Không cần, trẫm muốn cho Sơ Di một mối quan hệ bình đẳng.”
Nghi Phi cũng mỉm cười nhìn ta đăm đăm.
Mạch m//áu dưới da hoàng đế đã chuyển sang màu xanh lá nhạt.
Nhưng bọn họ chẳng hề phát hiện ra.
8.
Ti Đăng với Nghi Phi không thể ngồi yên.
Đêm đó họ đã phái người đến á//m s//át ta.
Thật đáng tiếc.
Con rối của ta lại có võ công thượng thừa.
Tên thật của hắn đã bị bỏ đi, ta gọi hắn là Thẩm Tuân.
Hắn nói hắn thích cái tên này.
Khi hắn vào viện của ta, ta vẫn đang điềm nhiên ngồi uống trà, sau đó đặt tách trà xuống, cười nhẹ nói:
“Thẩm Tuân, ngươi đi đi.”
Ngày thường Thẩm Tuân luôn ẩn nấp ở trong bóng tối, hắn có chút sợ ánh sáng.
Khi ta vừa ra lệnh, bóng dáng đó lập tức biến mất hút.
Cửa chính bị đẩy mở ra.
Rất nhanh.
Mùi m//áu theo gió đêm tràn vào trong.
Ta nhếch môi rồi chậm rãi đứng dậy.