39
Khi hoa lựu đỏ rực, ta mang thai hài tử đầu lòng.
Trong cung cũng đón tiếp khách quý.
Tân phiên vương đến triều đình của ta, nghe nói trong việc Thiên Thần Đế lên ngôi, tân phiên vương là một thế lực bí ẩn.
Trong cung mở tiệc, chiêu đãi tân phiên vương và vương phi của hắn.
Vương phi xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn không có dáng dấp của người dị tộc, trái lại giống như được nuôi dưỡng trong phong thổ của triều đình ta.
Khi nâng ly chúc rượu, vương phi nói chuẩn xác tiếng kinh thành, ánh mắt đẹp đẽ lướt qua, nhìn Thiên Thần Đế với ánh mắt đầy… quyến luyến.
Quyến luyến?
Tim ta đập mạnh: “Vương phi lớn lên ở kinh thành sao?”
Nàng mỉm cười, dịu dàng nhưng kiên định: “Lớn lên ở phủ Bình Tây Hầu, khuê danh là Ngọc Nghiên.”
Ngọc Nghiên! Nàng ta không chết!
Thiên Thần Đế đưa tay qua, rất tự nhiên nắm lấy tay ta: “Đệ nhất mỹ nhân kinh thành, không sai chứ?”
Người nam nhân chết tiệt này, dùng ánh mắt sủng ái chết tiệt để nhìn ta.
Lại còn không phải để cho ai xem, hắn luôn nhìn ta như vậy.
“Rất vinh hạnh.” Ta mỉm cười nâng ly, uống cạn.
Tiếng nhạc và vũ điệu nổi lên, đại điện trở nên náo nhiệt.
Thiên Thần Đế bóc ba quả nho, đặt vào đĩa của ta: “Tối nay sẽ giải thích với nàng, tùy nàng đánh tùy nàng phạt.”
Ta nhìn hắn: “Không đánh, không phạt, không cần giải thích.”
“Thật sao?” Hắn không dám tin.
Tất nhiên là thật, khi nghe thấy bốn chữ “khuê danh Ngọc Nghiên”, trong lòng ta bỗng sáng tỏ.
Hắn đã sớm biết Ngọc Nghiên yêu hắn, hắn luôn lợi dụng Ngọc Nghiên. Hắn đã sử dụng hết lá bài này, thành công từ một Thánh tử gần chết, lật ngược thành hoàng đế hiện tại.
Thậm chí cuộc biến động cung đình của phiên bang, tân phiên vương không chỉ lên ngôi, còn tiện thể cưới cả vương phi của phụ thân mình, ta tin rằng không thiếu sự mưu tính ngầm của hắn.
May mắn thay, tân phiên vương hiện nay trẻ trung, anh tuấn, dường như rất tốt với Ngọc Nghiên.
Nếu không, người tướng công vô tình bạc nghĩa của ta thật sự đã gây tội lớn.
Ta nghiêng người, ghé vào tai hắn, khẽ nói: “Đáng đời ngài làm hoàng đế.”
Đường viền cằm hoàn hảo của hắn nở nụ cười khó giấu, giống hệt lúc ta nói với hắn tin tức “Ngọc Nghiên đã chết”.
(Toàn văn hoàn)