Mọi người đều nói ta là nhi nữ của kẻ tội đồ, họ giao cho ta những công việc bẩn thỉu nhất và để ta ngủ trên chiếc giường cứng nhất.
Không, đó không phải là “giường”, ma ma nói giường chung không đủ ngủ, bà ấy chỉ vào đống gạch vụn bên tường, bảo ta tự xếp chỗ để nằm, đó chính là giường của ta.
Ta xếp rất nhanh và gọn gàng, những cung nữ nhỏ rất tò mò, nói tiểu thư là con nhà quan, sao lại làm được những việc như thế?
Ha ha, họ chưa thấy tay của ta.
Lòng bàn tay của ta đầy những vết chai dày. Đây đâu phải tay của tiểu thư con nhà quan, đây là tay của các cô nương làm việc đồng áng.
Đúng vậy, ta đã làm thôn nữ suốt sáu năm.
Hoang dã khó thuần, ta cũng không hiền lành gì.
1
Trước tám tuổi, ta là tam tiểu thư được yêu thương nhất trong phủ, sinh ra phấn trang ngọc trác, sống trong sự hoa lệ.
Mẫu thân ta là thiếp được sủng ái, dung mạo cực kỳ quyến rũ, nhưng cũng bị ganh ghét.
Sau đó, đại phu nhân nói mẫu thân ta tư thông với viên tiên sinh trắng trẻo đang làm trưởng quỹ ở trong phủ, còn đích thân dẫn người đi bắt tại trận mẫu thân ta và viên tiên sinh đó đang lăn lộn cùng nhau trong phòng chứa củi ở hậu viện.
Phụ thân ta trước đây cưng chiều mẫu thân ta bao nhiêu, sau đó lại hận bà bấy nhiêu.
Mẫu thân ta không có cơ hội kêu oan, bị ép uống rượu độc, một mạng chết oan. Khi được đưa ra khỏi phủ, thậm chí không có một chiếc quan tài, chỉ quấn qua loa trong một tấm chiếu rách, ném vào bãi tha ma.
Chỉ có ta biết mẫu thân ta bị oan. Bà và viên tiên sinh trắng trẻo đó đều bị đánh ngất rồi bị lột quần áo ném vào phòng chứa củi.
Nhưng lúc đó ta chỉ mới tám tuổi, không ai nghe ta nói.
Phụ thân ta cũng không muốn gặp ta. Ta đoán, ông có thể nghi ngờ, với khuôn mặt rỗ của ông, làm sao có thể sinh ra một đứa con xinh đẹp như ta?
Rồi càng nhìn ta càng giống viên tiên sinh trắng trẻo đó.
Người phụ thân như vậy, không thể cứu được.
Đại phu nhân thấu hiểu tâm tư của ông, thuận nước đẩy thuyền đưa ta đến trang viên xa nhất, từ đó không gặp lại ta nữa để ông được yên tâm.
2
Có một người mẫu thân không trong sạch, tình cảnh của ta như rơi xuống đáy vực.
Ta chỉ mang danh hiệu “tam tiểu thư”, nhưng thực ra ở trang viên, ai cũng có thể bắt nạt ta.
Lòng người thật độc ác.
Họ đều biết đại phu nhân mong ta chết, nên không cho ta ăn ngon mặc đẹp, ta phải làm việc như một người nông dân.
Kỹ năng xếp giường bằng đá vụn là học được khi đó.
Làm việc không sợ, nông dân làm được, ta cũng làm được.
Nhưng ta dần dần lớn lên, trở nên xinh đẹp. Nam nhân đều nhìn ta không chút kiêng dè.
Một hôm không biết là vô tình hay cố ý mà quản sự lại chạm vào ta.
Ta cảm thấy ghê tởm và cũng cảnh giác.
Trong một đêm khuya, quản sự mò vào phòng ta, đè ta xuống. Ta từ dưới giường lôi ra một hòn đá, đập mạnh vào đầu hắn.
Máu chảy ròng ròng.
Quản sự sợ hãi bỏ chạy, còn ta thì khóc nức nở trong đêm tối.
Từ đó về sau, ta luôn mang theo một con dao găm bên người.
Trước mặt mọi người, ta đã vài lần chém đúng vào chỗ hiểm của những tên dám sàm sỡ ta, bọn chúng cuối cùng cũng sợ.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
Dù có sa cơ lỡ vận thế nào, ta cũng là tam tiểu thư của phủ Kinh Triệu Doãn, giết những tên nô tài này, ta không cần chịu trách nhiệm.
Những năm đó, ta cuối cùng cũng cảm nhận được cái danh “tam tiểu thư” không phải là hoàn toàn vô dụng.
3
Rất nhanh ta đã hối hận, cái danh tam tiểu thư này không đáng để có.
Phụ thân ngu ngốc của ta phạm tội, nhà bị tịch thu, nam đinh bị lưu đày, nữ quyến đều bị bán làm nô lệ.
Ta, người đã làm thôn nữ suốt sáu năm ở trang viên, vì “thân phận cao quý” mà bị đưa vào cung làm nô dịch.
Lúc đó, ta chỉ muốn chửi thề, việc tốt chẳng đến, việc xấu lại không thoát, đó chính là tam tiểu thư của phủ Kinh Triệu Doãn.
Cuộc sống trong cung còn tệ hơn ở trang viên.
Ở trang viên, ta còn có thể vùng vẫy, có thể cá chết lưới rách, trong cung thì không thể.
Ở trong cung mà vùng vẫy, cá chết rồi, lưới vẫn rất chắc chắn.
Ta không giống phụ thân ngu ngốc của mình, ta muốn sống.
Ta ngoan ngoãn ngủ trên đống đá vụn, tỏ rõ mình tuyệt đối không gây phiền phức cho quản sự ma ma.
Nhưng ta luôn để ý và ghi nhớ căn bệnh lạnh chân mãn tính của bà ta.
Dùng những phương pháp dân gian học được ở trang viên, ta giúp ma ma tìm những loại thảo dược rẻ tiền để giảm bớt đau đớn cho bà.
Ta biết, ma ma trước mặt chúng ta thì hống hách, nhưng thực ra trong cung cũng chỉ là một tiểu quản sự không đáng kể, Thái y viện căn bản không thèm để ý đến bà.
“Cũng có chút hữu dụng, dù sao cũng là tiểu thư nhà quan, biết nhiều.” Đây là lời khen hiếm hoi của ma ma.
Đêm đó, trên giường chung đã có chỗ cho ta.
Ta nằm thẳng trên giường chung, nghe tiếng thở nặng nề của những cung nữ mệt mỏi, nhưng ta lại nghĩ, chẳng lẽ giường chung này là giấc mơ của ta sao?
Tất nhiên là không.
4
Bây giờ ta 14 tuổi, dù lòng bàn tay đầy vết chai, nhưng dung mạo lại càng ngày càng giống mẫu thân ta.
Một vẻ đẹp thiên bẩm, không cần phải mài giũa vẫn tự nhiên tỏa sáng, nó không cần bất kỳ sự trang trí nào, cũng không bị bộ đồng phục cung nữ đơn điệu kìm hãm.
Ta bắt đầu sợ trở thành mẫu thân ta, sắc đẹp là “tội lỗi”, sắc đẹp ở địa vị thấp kém sẽ bị “kết án”. Đừng nghĩ rằng nhẫn nhịn chịu đựng, sống khiêm nhường là có thể tránh được tai họa, mẫu thân ta đủ nhẫn nhịn, cũng không tránh được kết cục bị ném vào bãi tha ma cho chó hoang gặm nhấm.
Ma ma nói đôi mắt ta không yên tĩnh, trong cung loại ánh mắt này không được ưa chuộng.
Vì vậy, ta cúi đầu, tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt bà, cuối cùng cũng đợi được cơ hội xuất hiện.
Hôm đó, ma ma phải đi giao y phục cho nhị hoàng tử.
Bà đi trước, ta và hai cung nữ khác tay cầm khay theo sau, lặng lẽ bước dọc theo bức tường.
Tường cung cao lớn, thô ráp và kiên cố, giam cầm tất cả những người nữ nhân bất hạnh.
Đến góc tường, ta lén đưa tay trái ra, mạnh mẽ cà vào góc nhọn đã bị tróc sơn.
Da thịt rách toạc, cơn đau nhói lên.
Ta cắn răng chịu đựng, không để khuôn mặt dịu dàng của mình biến dạng, cũng không để ai phát hiện ra sự khác lạ của ta.
Trong tiếng xào xạc của váy áo, chúng ta vẫn bước đi không tiếng động, nhưng tay áo của ta đã nhuốm máu, bàn tay đỡ khay lộ ra vết thương khiến người khác phải xót xa.
Cơn đau ấy không làm ta khó chịu ngược lại khiến ta cảm thấy vui vẻ.
Vui vẻ vì sắp được phát hiện, sắp được thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
5
Nhị hoàng tử rất tuấn tú, khóe miệng luôn nở nụ cười rạng rỡ, trông không khiến người ta sợ hãi.
Từ khi hiểu chuyện, hầu như ta đều lớn lên ở miền quê, không biết những câu chuyện bí mật trong cung.
Sau khi gặp biến cố bị đưa vào cung, trở thành cung nữ làm việc nặng nhọc, ta chỉ biết rằng hoàng thượng hiện nay tuổi đã già, có mấy vị hoàng tử đã trưởng thành.
Còn về việc những hoàng tử này ai được lòng thánh thượng, ai chăm chỉ học hành nhất, ta chưa kịp tìm hiểu.
Nhưng có một điều ta rất chắc chắn, nhị hoàng tử đã trưởng thành nhưng vẫn còn ở trong cung, điều đó có nghĩa là hắn chưa lập gia đình, nếu không đã phải ra ngoài lập phủ riêng.
Ma ma đã dạy ta, khi chủ tử xem y phục, cung nữ phải quỳ nửa người, nâng khay lên cao qua đầu.
Ta làm theo những gì đã được huấn luyện, cúi người quỳ xuống, nhưng khi nâng khay lên, ta lén nhấc ngón tay cái bên trái, chiếc tay áo vốn che kín cổ tay lập tức trượt xuống, để lộ vết thương.
Nhị hoàng tử quả nhiên chú ý đến bàn tay bị thương của ta, hắn dừng lại trước mặt ta, nhìn ta chăm chú.
Ta vẫn cúi mắt.
Nhưng qua khe mi mắt, ta có thể thấy dáng người cao ráo của nhị hoàng tử, và hình ảnh con rồng vàng cuộn tròn trên áo bào màu xanh của hắn.
Hắn đứng trước mặt ta một lúc, khoảng chừng năm nhịp thở.
Đủ lâu rồi.