8
Trần Diên Đông mặc một bộ vest đen lịch lãm, trợ lý đứng sau anh nửa bước, ôm chiếc áo khoác của anh.
Điếu thuốc trên tay anh, tàn đã dài mà anh lại quên gạt đi, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng mảnh mai đang xoay tròn trên sân khấu, cho đến khi bóng dáng đó gục xuống một cách kiệt quệ. Anh còn nghe thấy tiếng khóc thút thít.
“Anh ra ngoài trước, chờ tôi ở bên ngoài.”
Trần Diên Đông nhận áo khoác từ tay trợ lý, rồi ra lệnh.
Anh từ từ bước lên sân khấu.
Khi tôi nghe thấy tiếng bước chân ai đó thì Trần Diên Đông đã đứng trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt nhòa lệ:
“Trần tiên sinh?”
Gia đình nhà họ Trần và nhà họ Chu từ truớc đến nay vốn không hòa thuận.
Trần Diên Đông và Chu Nghi Xuyên chưa từng có bất kỳ liên hệ nào. Tôi quen anh cũng chỉ là trong một buổi tiệc, Chu Nghi Xuyên dẫn tôi đến để chào hỏi. Dù sao thì những người như họ cũng phải duy trì sự hòa thuận trên bề mặt.
Chu Nghi Xuyên từng nói, Trần Diên Đông là người rất khó tiếp cận.
Tiền, quyền, sắc đều không lay động được anh.
Trong giới, mọi người thường đồn đoán, không biết người phụ nữ nào có thể chinh phục được đóa hoa cao lãnh này.
Trần Diên Đông hơi cúi người, khoác chiếc áo lên người tôi.
“Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại uống nhiều rượu thế này?”
Tôi nắm chặt lấy cổ áo rồi đứng dậy, vừa định lắc đầu thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Tôi không thể đối phó với Chu Nghi Xuyên, vậy còn Trần Diên Đông?
Gia đình nhà họ Trần còn sâu rễ bền gốc hơn nhiều so với gia đình nhà họ Chu.
Nhưng làm sao để có thể khiến Trần Diên Đông vì tôi mà gây thù chuốc oán với Chu Nghi Xuyên chứ?
Đang trong cơn mơ hồ, anh đưa cho tôi một tờ khăn giấy:
“Trước tiên lau khô nước mắt đã.”
Tôi cầm lấy khăn giấy nhưng không động đậy, cứ để mặc nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
“Đã cãi nhau với Chu Nghi Xuyên sao?”
“Chia tay rồi.”
Trần Diên Đông nhướng nhẹ mày, trên mặt không lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ nhìn tôi.
9
“Để tôi đưa cô về nhé?”
Tôi không từ chối lời đề nghị của Trần Diên Đông.
“Ở đâu?”
Tôi đọc tên khách sạn.
“Sao lại ở khách sạn?”
“Chủ nhà đuổi, vẫn đang tìm nhà.”
Trần Diên Đông vuốt nhẹ chuỗi tràng hạt trên cổ tay.
“Tôi có một căn nhà đang trống, cách đây không xa, cô có thể tạm ở đó một thời gian.”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hơi đỏ, nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong xe, ánh sáng mờ ảo khiến nguời ta mơ hồ, nhưng người đàn ông này vẫn toát lên vẻ anh tuấn đến tận cùng.
Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.
“Liệu có phiền anh không?”
“Không.”
Trên đường đi, tôi lướt qua trang cá nhân của Tần Nhược.
“Tập luyện, biểu diễn, tuy rất mệt nhưng vô cùng hài lòng. Hẹn gặp các bạn vào tối mai. Cảm ơn tình yêu của tôi vì bó hoa tuyệt đẹp này.”
Bức ảnh đi kèm là một bó hoa khổng lồ, trên tấm thiệp chỉ có một chữ “Chu”.
Tôi mặt không chút biểu cảm mà thoát khỏi WeChat, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Trần tiên sinh, anh có phiền nếu chụp chung với tôi một tấm ảnh không?”
“Chụp ảnh?”
Tôi mở camera trước trên điện thoại.
“Chỉ vậy thôi, anh lại gần tôi chút nữa.”
Trần Diên Đông hơi nghiêng người, tóc anh khẽ chạm vào trán tôi.
Tôi chỉnh lại tư thế một lúc, cuối cùng gần như tựa sát vào mặt anh, còn giơ tay tạo dáng chữ V.
Khi tôi bấm nút chụp, tay Trần Diên Đông đưa lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu tôi.
“Trần Diên Đông, anh cũng thật biết cách tạo dáng ấy chứ! Ai bảo anh là người cao lãnh khó tiếp cận vậy?”
Tôi phóng to bức ảnh ra.
Hứa Tĩnh Thư trong trạng thái say nhìn thật xinh đẹp. Trần Diên Đông trông vẫn có chút lạnh lùng, nhưng vẻ ngoài của anh thực sự là đỉnh cao của nhan sắc.
Còn cú “vuốt đầu” đầy yêu thương của người đàn ông trưởng thành này, thật sự khiến người ta mê mẩn.
Tôi rất hài lòng.
“Tôi có thể đăng lên mạng xã hội không?”
Trần Diên Đông gật đầu: “Tùy cô.”
Tôi lập tức chỉnh sửa và đăng một dòng trạng thái.
“Một đêm say, thật đẹp.”
Kèm theo đó là vài bức ảnh phong cảnh và tấm ảnh hai người.
Vừa đăng xong, tôi nhận được một thông báo tin nhắn, tôi nhanh chóng mở ra xem.
CYD: Thật sự rất đẹp.
Ngay sau đó, WeChat của tôi nổ tung với hàng loạt tin nhắn.
10
Tôi không kịp xem những tin nhắn đó, có chút lo lắng hỏi Trần Diên Đông
“Anh… không sợ bị người ta hiểu lầm sao?”
“Hiểu lầm gì?”
“Tấm ảnh này… khá thân mật rồi, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào không biết.”
Trần Diên Đông đột nhiên nhìn tôi:
“Cô sợ Chu Nghi Xuyên thấy à?”
Tôi lắc đầu như trống bỏi:
“Không, không liên quan đến anh ta, tôi chỉ sợ làm phiền anh thôi…”
“Không phiền.”
“Hả?”
Trần Diên Đông không trả lời, chỉ chỉ vào điện thoại của tôi:
“Có muốn xem tin nhắn không?”
Bên dưới bài đăng trên mạng xã hội của tôi, đã bùng nổ.
“Sợ run, Thư Thư, người bên cạnh cậu nếu tôi không nhìn nhầm thì chính là Trần Diên Đông?”
“Không thể nào, trời ơi Thư Thư, cậu bỏ bùa anh ta sao? Đây là Trần Diên Đông mà, anh ta sao có thể chụp ảnh thân mật và vuốt đầu một cô gái như vậy được?”
“P ảnh thì mất vui rồi đấy, Tĩnh Thư, muốn vượt mặt tôi cũng không cần phải P chung với nhân vật lớn thế này chứ?”
Đây là bình luận của Tần Nhược.
“Tôi vừa nhờ bạn kiểm tra kỹ rồi, không có dấu vết P ảnh nào đâu nhé!”
“Sao mà ghen tị thế, người ta cũng là con người chứ có phải thần tiên đâu, là con người thì cũng có lúc phá vỡ quy tắc chứ!”
“Người nói P ảnh đó, xin hỏi có thấy trần xe không, chiếc xe siêu sang phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có 10 chiếc, mà Bắc Kinh chỉ có một chiếc thôi đấy, chủ nhân của nó là ai thì cứ đi hỏi sẽ biết ngay.”
“Ơ kìa mọi người, chính chủ không phải đã bình luận đầu tiên rồi sao, thế mà vẫn nghi ngờ à?”
“Cứ đổi tên WeChat thành CYD thì tôi cũng thành Trần Diên Đông à?”
Tần Nhược lại tiếp tục bóng gió.
Rất nhanh có người trả lời cô ta:
“Cẩn thận lời nói nhé chị đại, anh trai tôi có WeChat của nhân vật lớn, vừa hỏi xác nhận rồi, đúng là của bản thân anh ấy đấy, chính chủ một trăm phần trăm! “
Phần bình luận đã trở thành một mớ hỗn loạn.
11
Tôi cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
Điện thoại của Trần Diên Đông cũng dường như rung liên tục. Có lẽ tôi thực sự đã gây phiền phức cho anh rồi.
Ấn tượng của tôi về Trần Diên Đông khác với Chu Nghi Xuyên. Đời tư của anh từ xưa đến nay đều rất kín tiếng, nhưng lần này lại bị tôi đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
“Hay là… tôi đổi quyền riêng tư cho bài đăng này?”
Trần Diên Đông nhẹ cúi đầu, ngón tay dài khẽ xoay chuỗi tràng hạt trên cổ tay:
“Hứa Tĩnh Thư.”
Anh đột ngột gọi tên tôi, tôi sững sờ theo phản xạ nhìn anh. Trong xe, ánh sáng chiếu lập lòe, tôi không thể nào nhìn rõ được cảm xúc trong mắt anh.
“Tôi đã nói rồi, không phiền.”
Giọng nói của anh trầm ấm vang lên, như dòng điện chạy qua tim tôi.
Giữa đàn ông và phụ nữ thực ra có một loại từ trường rất là đặc biệt, ví dụ như khoảnh khắc này, tôi có thể cảm nhận được, Trần Diên Đông dường như đã có chút cảm tình với tôi.
Trong giới, mọi người luôn đánh giá anh bằng những từ ngữ quen thuộc…Kín tiếng, lạnh lùng, khó tiếp cận, đặc biệt là không gần gũi với phụ nữ.
Suốt nhiều năm qua, thật sự chưa từng nghe nói anh có bất kỳ scandal tình ái nào, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
Năm đó, khi tôi bị bắt nạt ở trường dẫn trầm cảm và tìm cách tự tử, chính là Chu Nghi Xuyên đã cứu tôi. Lúc đó tôi thực sự từng nghĩ, cả đời này chỉ cần có anh ta thôi là đủ.
Nhưng giờ đây anh ta đã đính hôn với mối tình đầu môn đăng hộ đối, chuyện giữa tôi và anh ta, cũng đã hoàn toàn kết thúc.
Nhưng tôi hiểu rất rõ tính cách của anh ta.
Là người xuất thân giàu sang, lại được chiều chuộng từ nhỏ, cộng thêm danh hiệu thái tử gia trong giới Bắc Kinh, nên anh ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Giờ tôi và anh ta chia tay, với tính tự cao tự đại của anh ta, chắc chắn chuyện này anh ta sẽ không thể nuốt trôi.
Nếu tôi không yêu vũ đạo nhiều đến thế, nếu tôi không từng bị đạp xuống vực thẳm đến mức suýt chết thì có lẽ, từ bỏ là sự giải thoát cuối cùng.
Cùng lắm thì rời khỏi Bắc Kinh, thay đổi nghề nghiệp, đâu phải là không thể sống tiếp được nữa.
Nhưng đối với tôi, nhảy múa còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình.
Ngón tay tôi khẽ run rẩy.