Hắn không thể làm được, nên hắn buông xuôi, thở dài kể khổ, “Nhiệm vụ đầu tiên thất bại thảm hại, thật là đau lòng.”
Ta cắn môi, hỏi, “Thất bại thì sao?”
“Thất bại sẽ bị đưa vào thế giới trừng phạt.”
“Thế giới trừng phạt là gì?”
“Ta cũng không biết, chỉ là nghe nói thôi.”
“Vậy có cách nào giảm bớt hình phạt không?”
“Nhận một danh hiệu.”
“Danh hiệu gì?”
“Về bộ phận tình yêu và chinh phục, tình yêu có lâu dài hay không, tùy thuộc vào việc hai người có yêu nhau và thành thân hay không.”
“Dù hai người có yêu nhau, nhưng vì lý do nào đó không thành thân, sẽ dẫn đến kết quả đáng tiếc.”
“Dù hai người không yêu nhau, nhưng sống hạnh phúc, vẫn sẽ được đánh giá cao.”
“Vì vậy, ta chỉ cần một cuộc hôn nhân giả để giảm bớt hình phạt.”
Dù ta không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu, “Được.”
“Ta sẽ không thật sự làm gì, chỉ là hình thức thôi.”
Lục Cẩn Diễn ngạc nhiên, “Nàng sẵn sàng chấp nhận trong khi ta còn chưa cố gắng thuyết phục.”
“Trong thời đại này, thành thân là điều tất yếu, không cần suy nghĩ nhiều.”
“Được rồi, chỉ là hình thức thôi mà, ngươi đã giúp ta, ta sẽ đồng ý.”
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
Lục Cẩn Diễn cảm động, “Uyển Nhi, nàng thật tốt.”
“Nếu có cơ hội, ta sẽ báo đáp nàng.”
“Không cần gì nhiều.”
“Khụ khụ, thật là lo lắng.”
“Không cần lo lắng, đây chỉ là giả.”
Hắn nhún vai, “Dù giả, nhưng là lần đầu cưới thê tử, cũng phải có chút lo lắng.”
Hắn nhìn ta, thở dài, “Uyển Nhi, nàng thật đẹp, ta thật là may mắn.”
Sau khi bàn bạc xong, chúng ta định ngày thành thân, ta trở về phòng mình.
Đêm đó mưa nhẹ, tiếng mưa rơi khiến ta thấy thư thái.
Ngày thành thân là 16 tháng 6, chỉ còn hơn một tháng nữa, sau lễ Đoan Ngọ.
Trong cung, vào lễ Đoan Ngọ, các hoàng tử và công chúa, hoàng hậu và phi tần thường tự làm bánh ú.
Thẩm Túc luôn tự làm bánh ú cho ta từ khi ta còn nhỏ.
Hắn luôn dành thời gian làm bánh ú cho ta dù cho có bận rộn.
Nhớ lại kỷ niệm xưa, ta thở dài, năm nay ta sẽ không được ăn bánh ú của hắn nữa.
18
Trong điện Dưỡng Tâm, một người đàn ông mặc áo đen quỳ dưới đất, báo cáo, “Có tin từ phía Nam, công chúa đang ở Cẩm Châu.”
Trước bàn làm việc, vị hoàng đế trẻ tuổi mặc áo hoàng bào, tay cầm bút lông, đang vẽ một hình dáng mảnh mai trên giấy.
Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt rực lên.
“Ừ, ta biết rồi.”
“Người có cần thuộc hạ đưa công chúa về không?”
“Không cần.”
“Ta sẽ tự mình đi.”
Người áo đen lui ra, Thẩm Túc mở cuộn tranh.
Trên tranh là hình một cô nương đáng yêu, mềm mại nằm trên bàn, má đỏ bừng như say, đôi mắt sáng ngời, ánh lên vẻ mơ màng, giống như khung cảnh Giang Nam trong mưa.
Nhìn một lúc lâu, Thẩm Túc cất tranh đi, mở ngăn bí mật trong bàn.
Trong ngăn có một sợi xích vàng lấp lánh.
Hắn đặt tranh vào, lấy sợi xích ra và đặt lên bàn.
Hắn nhắm mắt, tưởng tượng đến hình ảnh sợi xích vàng khóa trên cổ chân mảnh mai của cô nương đó.
Chỉ nghĩ đến thôi, môi hắn đã cong lên.
Một cảm giác run rẩy lan tỏa khắp người hắn.
“Uyển Nhi… nàng là bảo vật ta sẽ nâng niu cả đời.”
“Dù là kiếp trước hay kiếp này, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng.”
“Không ai có thể ngăn cản ta.”
19
Ngày 16 tháng 6, là ngày tốt để thành thân.
Lên kiệu hoa, qua chậu lửa, bái thiên địa.
Các nghi thức đã hoàn thành, đêm đã khuya.
Ta ngồi trên giường phủ đầy hoa, đầu đội khăn voan đỏ, ngà ngà ngủ.
Không biết bao lâu sau, cửa kêu cọt kẹt mở ra.
Có người bước vào.
Ta dần tỉnh lại, tựa vào cột giường, mệt mỏi nói, “Là giờ nào rồi?”
Không ai trả lời.
Ta cảm thấy có điều gì đó không đúng, “Là ai?”
Vẫn không có hồi đáp.
Ta giơ tay định vén khăn voan đỏ lên.
Nhưng vừa giơ tay lên, liền bị một bàn tay rộng lớn và ấm áp nắm lấy, hương thơm quen thuộc bao quanh.
Ngay lúc đó, khăn voan đỏ được vén lên, khuôn mặt đẹp không tì vết hiện ra trước mắt ta.
“Hoàng huynh?”
Người nam nhân khẽ “ừ”, giọng điệu bình thản không có chút biến động nào.
Càng như vậy, ta càng thấy bất an.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn chậm rãi vẽ lên ngũ quan của ta, một lúc sau, hắn khẽ nói, “Màu đỏ rất hợp với muội.”
Không có cơn giận dữ, thất vọng, hay buồn bã như ta tưởng tượng, hắn bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này lạ quá.
“Hoàng huynh, muội sai rồi, lỗi là ở muội, huynh đừng giận, đừng làm hại bản thân.”
Thẩm Túc cuối cùng nở nụ cười mỉm, “Nếu đã biết sai, thì phải chịu phạt.”
“Phạt gì?”
Không đợi ta hỏi, cổ ta bỗng đau nhói, ta mất đi ý thức chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, trước mắt ta là một cảnh tượng xa hoa.
Ta lập tức ngồi dậy, tiếng leng keng vang lên bên cổ chân ta.
Ta cứng người, vén chăn lên, thấy cổ chân phải bị khóa bằng một sợi xích vàng.
“Là… cái xích đó sao?”
Sợi xích vàng mà ta từng dùng để giam Thẩm Túc, đã quyết định không bao giờ sử dụng lại nữa, giờ lại khóa vào chân ta.
Nghe tiếng động, hắn bước ra từ sau bình phong.
Hắn vừa tắm xong, tóc dài buông xõa, chỉ mặc áo lót trắng, trên người còn đọng hơi nước.
Nước mắt ta không kìm được chảy xuống.
Ta vội lau đi, ho khan vài tiếng, yếu ớt nói, “Hoàng huynh, muội biết sai rồi, từ nay sẽ không như vậy nữa, xin huynh tháo xích ra cho muội.”
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
“Cầu xin hoàng huynh.”
Thẩm Túc ngồi xuống mép giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi xích trên chân ta, lắc đầu, “Ta không tin muội nữa.”
“Hoàng muội, muội muốn ta đối xử thế nào với muội?”
“Muội không ngoan, muốn rời xa ta.”
Thẩm Túc xé toạc mặt nạ dịu dàng, lộ ra linh hồn méo mó bên trong.
“Ta yêu muội, muội muốn gì ta cũng sẽ cho, chỉ là không được rời xa ta.”
“Vậy muội sẽ không trách hoàng huynh giam muội chứ?”
Thẩm Túc nâng chân phải ta lên, cúi người hôn vào chỗ xích vàng trên cổ chân ta.
Nụ hôn ấy đầy sắc dục, nhưng cũng chất chứa sự chân thành và tôn thờ.
Lạ lùng thay, ta không cảm thấy ngạc nhiên.
Như thể, sâu thẳm trong lòng ta luôn biết Thẩm Túc sẽ như vậy.
Ta… ừ… thích điều này hơn…
“Bảy ngày nữa sẽ là đại hôn,” Thẩm Túc bất ngờ nói.
Hắn mỉm cười, “Trước đó, chịu đựng một chút.”
“Đại hôn xong, ta sẽ tháo xích.”
Ta há hốc miệng, “Nhanh vậy sao, huynh không nghĩ lại sao?”
Hắn không nói gì thêm, chỉ đắp chăn cho ta rồi rời đi.