Ta là Nghi Tu, so với Chân Hoàn, ta đã đến địa phủ trước mấy chục năm, sớm hơn nàng một bước mà gây dựng cơ nghiệp.
Ngày Chân Hoàn bước vào Hoàng Tuyền, ta ngồi trên kiệu mềm thêu chỉ vàng chờ nàng:
“Dù ở nhân gian ta không đấu thắng ngươi, nhưng nay dưới địa phủ, họ Ô Lạp Na Lạp của ta đã làm chủ.”
Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông, giờ đã đến lượt khí thế của ta lên ngôi.
Chân Hoàn khẽ liếc nhìn ta.
“Ô Lạp Na Lạp thị?”
“Nghi Tu…đừng có nhắc đến đứa cháu gái kia của ngươi, ta chẳng muốn nói thêm gì nữa.”
???
01
Khoảnh khắc khép mắt lại, trong Vĩnh Thọ cung vang lên tiếng đàn tơ.
Kiếp này, bổn cung cuối cùng cũng đã thất bại. Nhưng không sao…
“Nghe nói Thanh Anh trên kia đã làm Hoàng hậu rồi à?”
Ta cầm một chùm vải thiều đến gần mà ngửi. Thơm lắm, tiếc thay quỷ lại không thể ăn, chậc!
Con tiểu quỷ lơ lửng trong không trung cười nịnh nọt.
“Đúng thế, họ Ô Lạp Na Lạp quả là nhiều nhân tài, Thanh Anh Cách Cách thật có phong thái của đại nhân năm xưa!”
Phong thái năm xưa? Con tiểu quỷ này nào đã từng thấy dáng vẻ của bổn cung khi xưa, chẳng qua chỉ là nịnh hót mà thôi.
Giờ đây, bổn cung là Nghi đại nhân của địa phủ, cai quản mọi việc Hoàng Tuyền—từng là mẫu nghi thiên hạ, dạy dỗ vài tiểu quỷ cũng chẳng có gì khó.
Nói mới nhớ, Thanh Anh với ta tính tình khác biệt hoàn toàn. Lúc đầu ta cũng không đánh giá cao nàng sẽ làm nên trò trống gì, nào ngờ nàng lại trở thành Hoàng hậu, sức mạnh hậu cung của Tiểu Tứ không ổn lắm nhỉ…
Dù sao thì vẫn là dòng dõi Ô Lạp Na Lạp. Tốt lắm, nở mặt nở mày cho bổn cung, chọc tức chết Chân Hoàn rồi!
02
Chân Hoàn thật là, sống dai thật!
Đoan phi, Hoa phi, Ly phi, Diệp quý nhân… đều đã đầu thai chuyển kiếp rồi, vậy mà bổn cung vẫn chưa đợi được Chân Hoàn.
Đợi năm năm đầu tiên của Chân Hoàn.
Bổn cung mài dao sắc bén, quan chức thăng vùn vụt, cây trâm cài tóc còn lộng lẫy hơn khi làm Hoàng hậu, quyết tâm cho Chân Hoàn một phen ra mắt rầm rộ ở Hoàng Tuyền!
Đợi năm năm thứ hai của Chân Hoàn.
Bổn cung trừng to mắt, bất cứ nữ nhân nào trên cầu Nại Hà có đôi phần giống Chân Hoàn, ta đều lệnh cho quỷ bọn chúng tra kỹ.
Đợi năm năm thứ ba của Chân Hoàn.
Bổn cung đã thăng chức Nghi đại nhân của Hoàng Tuyền, quản lý chuyện đón đưa, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Chân Hoàn đâu, chẳng lẽ nàng đã tìm được cách trường sinh bất lão rồi à?
…
Bổn cung không đợi được Chân Hoàn, mà lại đợi được Thanh Anh trước.
Thời gian trôi qua đã quá lâu, ta đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của nàng.
Trên cầu Nại Hà, hai người dắt tay nhau mà đến.
Một người đi bước nào gió cuốn theo bước ấy, mắt hổ trợn tròn, không giận mà uy. Một người khác môi cong hờn dỗi, tay khẽ nâng ngón lan hoa chỉ, tà áo thêu hoa bướm tung bay trong gió.
Đây là… Thanh Anh và thị nữ của nàng ta ư?
Nhìn qua thì không có vẻ gì là có thể áp chế được người khác. Chẳng hiểu ngày thường nàng ta làm sao thay Thanh Anh truyền chỉ. Một thị nữ kém khí phách như vậy mà phái ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người ta cười chê đến mất hết mặt mũi sao?
Ta khẽ nhíu mày, vẫy tay gọi nữ tử có vẻ có dáng vẻ của hoàng hậu kia.
“Sao ngươi xuống đây sớm như vậy? Chân Hoàn vẫn còn sống chứ?”
Nữ tử khẽ cúi người.
“Thái hậu nương nương vẫn an khang.”
Thái hậu nương nương?
Ta khẽ hừ một tiếng.
“Gọi nghe thân thiết nhỉ.”
Tiểu quỷ thấy ta không hài lòng, vội vàng chạy tới quỳ lạy, miệng không ngừng gọi ta là “Nghi tổ tông.”
Hai nữ tử trước mắt thì lại ngẩng cao đầu, bộ dáng không biết mình đã làm sai chỗ nào.
Hừ, đều là lỗi của lão tặc Chân Hoàn, cướp đi vị trí Thái hậu của bổn cung!
Ta nén xuống cơn giận trong lòng, hỏi tiếp:
“Ngươi đã đến rồi sao Tiểu Tứ còn chưa đến? Vậy hiện giờ thái tử là con trai của ngươi à?”
Hậu vị đã thuộc về Ô Lạp Na Lạp thị. Thanh Anh dù có mất sớm thì Thái tử hẳn đã được nâng đỡ rồi chứ. Sau trăm năm, vị trí thái hậu nhất định phải trả lại cho Ô Lạp Na Lạp thị.
“Thái tử hiện tại… là con trai của Lăng Quý phi.”
Ta cau mày sâu hơn.
Thanh Anh không có con trai của mình sao? Lăng Quý phi? Lại là ai vậy? Có phải giống như Tề phi, giết mẹ giữ con không nhỉ, sao ta lại không có ấn tượng chút nào về nàng ta vậy?
“Con trai của Lăng Quý phi đã được nhận làm con nuôi của ngươi sao? Không đúng, trên cầu Nại Hà bao năm nay, ta chưa nghe nói có vị Lăng Quý phi nào qua đời…”
Ta còn đang suy nghĩ thì nữ tử mắt tròn kia với vẻ mặt đầy nghi hoặc mà nhìn ta chăm chăm:
“Lăng Quý phi chưa chết. Dù có chết, con của nàng sao có thể được nhận làm con nuôi của nô tỳ được?”
???
Nô tỳ?
“Ngươi là ai?”
“Nô tỳ là cung nữ chưởng sự bên cạnh hoàng hậu nương nương, tên là Dung Bội!”
Giỏi lắm, một cung nữ chưởng sự.
Nếu nàng là Dung Bội, vậy Thanh Anh kia chính là cái người… đó sao?
Ta chần chừ trong thoáng chốc, rồi quay sang nhìn “thị nữ” từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn đứng đó với phong thái ung dung, không nói lời nào.
Không thể nào!