“Khổ tâm gì?” Tiêu lão phu nhân cười lạnh: “Chẳng phải ngươi nghi ngờ nàng thế này thế nọ, lại sợ không áp chế được nàng, liên tục dùng thư hưu thê dọa nàng. Nàng cũng cứng cỏi, lần nào cũng cầm thư hưu thê đi. Nhưng ngươi đã viết thư hưu thê rồi thì đừng hối hận, lại lần này lần khác đến cầu hôn.”
Tiêu Hiên ôm đầu nói: “Mẫu thân, con sai rồi, chúng ta vẫn là nghĩ cách cưới lại A Vãn đã.”
Lúc này, Tô Bạch Vãn biết Tiêu Hiên cầu hôn không thành, bị chặn ngoài cửa, không khỏi lo lắng.
A a, còn thiếu hai lần là hoàn thành nhiệm vụ, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đang sốt ruột, thì Thân thị đến. Thân thị là đến khuyên Tô Bạch Vãn gả cho Quan Siêu Phong.
Tô Bạch Vãn nghe một lúc, cúi đầu xoa tay nói: “Mẫu thân, lần này bị hưu là lỗi của con, con sớm đã hối hận rồi. Nghe nói Hầu gia vội vàng đến cầu hôn, các người hãy để hắn vào. Dù sao con và hắn đã là vợ chồng, biết gốc biết rễ, nếu phải gả, vẫn muốn gả cho hắn.”
Thân thị dựng mày lên nói: “Ngươi hồ đồ à, một người đàn ông thật lòng với ngươi, sao có thể hưu ngươi đến sáu lần? Lần này lại đồng ý, sao biết được hắn không hưu nữa? A Vãn, hôm nay ngoài Quan Siêu Phong đến cầu hôn, còn một người khác, cũng đến cầu hôn, cũng là người tốt. Ngươi gả cho ai, đều hơn là gả cho Tiêu Hiên.”
Tô Bạch Vãn ngạc nhiên hỏi: “Còn ai đến cầu hôn, tin tức nhanh vậy?”
Thân thị nói: “Là người bên ngoại của Tổ mẫu ngươi, nói chung hắn cũng tính là biểu ca của ngươi. Người tài gia thế đều được, hứa một khi cưới ngươi, sẽ đưa ngươi ra khỏi kinh thành đến Giang Nam, để ngươi sống yên bình.”
Tô Bạch Vãn lắc đầu nói: “Mẫu thân, đến Giang Nam người lạ cảnh lạ, nếu có người ức hiếp con thì sao?”
Thân thị liếc nhìn mặt Tô Bạch Vãn, lập tức bỏ ý định đưa nàng đến Giang Nam.
Với dung mạo này, đến Giang Nam, nếu gặp phải kẻ không sợ chết, khi đó gây họa lớn, sẽ…
Hai mẹ con đang nói thì một bà tử chạy vào bẩm: “Phu nhân, phu nhân của Vệ Vũ Hầu đến, lão phu nhân bảo người nhanh đến.”
Thân thị lập tức thay đổi sắc mặt, phu nhân Vệ Vũ Hầu đến lúc này, chẳng lẽ lại là cầu hôn cho Tấn vương?
Tô Bạch Vãn cũng lo lắng, nắm tay Thân thị nói: “Mẫu thân, vẫn là đồng ý với A Hiên đi, tránh sinh thêm chuyện, không dễ giải quyết.”
Thân thị định thần nói: “Chuyện này, để ta bàn với Tổ mẫu ngươi.”
Phu nhân Vệ Vũ Hầu đến, quả nhiên là cầu hôn cho Tấn vương.
Tô lão phu nhân và Thân thị không dám từ chối thẳng, quanh co vài câu, ậm ừ.
Phu nhân Vệ Vũ Hầu cười, đề nghị: “Nếu không, ngày mai để Tấn vương điện hạ tự đến nói chuyện với đại tiểu thư?”
17
Tô Bạch Vãn bước đến ngoài sảnh, vừa kịp nghe thấy câu nói của phu nhân phủ Vệ Vũ Hầu, liền lớn tiếng: “Phu nhân, ta là một người bị phu quân bỏ rơi, sao có thể xứng với Tấn Vương điện hạ được?”
Phu nhân Vệ Vũ Hầu nhìn về phía ngoài sảnh, đợi Tô Bạch Vãn vào trong, liền nói: “Đại tiểu thư, ngươi đã bị Vĩnh An Hầu hưu sáu lần, chẳng lẽ còn muốn gả cho Vĩnh An Hầu nữa sao? Hà tất gì phải vậy?”
Bà ngừng lại một chút, nửa mang ý đe dọa: “Tấn Vương Điện hạ không để ý đến quá khứ của ngươi, nguyện ý cưới ngươi làm trắc phi, đó là phúc phận của ngươi, nếu ngươi còn từ chối, thực sự là…”
Tô Bạch Vãn trong lòng kinh hãi, nếu không nói rõ nguyên do, chỉ sợ thật sự đắc tội với Tấn Vương Điện hạ, sau này cuộc sống của nhà họ Tô ở kinh thành sẽ không dễ dàng.
Nàng vội vàng hành lễ, thở dài nói: “Hầu gia liên tục hưu ta sáu lần, thực sự có nguyên do.”
Tô Bạch Vãn ngập ngừng, thấy mọi người đều nhìn nàng, liền mím môi, cân nhắc một lúc, hạ quyết tâm nói: “Là vì sau khi ta vào cửa, vẫn không thể mang thai, lần đó đến chùa dâng hương cầu con, được một quẻ, nhờ cao nhân giải quẻ, cao nhân nói ta kiếp trước nợ hầu gia tình nghĩa rất nặng, nếu muốn có con, phải trả xong nợ tình kiếp trước. Ta hỏi làm sao để trả, cao nhân nói, hầu gia phải hưu ta bảy lần, ân oán kiếp trước mới hết. Ta vì muốn có con, liền nài nỉ hầu gia viết thư hưu thê. Hầu gia nửa tin nửa ngờ lời cao nhân, nhưng nghĩ không ngại thử một lần, đành phải cắn răng viết thư, đợi ta cầm thư về nhà mẹ đẻ, hắn lập tức đến cầu hôn.”
Tô Bạch Vãn nói xong, quỳ xuống trước mặt lão thái thái: “Trước đây sợ nói ra nguyên do, chuyện cầu con sẽ không linh nên luôn nhịn không nói, nhưng giờ không thể không nói, xin Tổ mẫu và mẫu thân thứ lỗi!”
Lão thái thái nghĩ đến chuyện Vĩnh An Hầu phủ người ít, Tiêu Hiên sau khi cưới thê tử, muốn có con cũng là chuyện thường tình, nhưng…
Bà nhíu mày nói: “Ngươi nhờ cao nhân nào? Chuyện nợ tình kiếp trước nghe có vẻ hoang đường. Đừng để gặp phải kẻ chuyên lừa gạt.”
Tô Bạch Vãn báo hiệu phật của cao tăng, nhỏ giọng nói: “Mọi chuyện cháu gái đã trình bày thật lòng. Mong Tổ mẫu cho phép hầu gia vào cửa, tái cầu hôn!”
Lão thái thái không nói, chỉ nhìn về phía phu nhân Vệ Vũ Hầu.
Phu nhân Vệ Vũ Hầu lúc này lại không còn lời nào để nói, bây giờ nữ nhân gả chồng, nếu mãi không có con, tin lời cao nhân cũng là chuyện bình thường.
Bà suy nghĩ một chút, liền đứng lên nói: “Đại tiểu thư đã nói rõ nguyên do bị hưu, ta tự nhiên không tiện nói gì thêm. Vậy xin cáo từ!”
Sau khi tiễn phu nhân Vệ Vũ Hầu, lão thái thái và Thân thị quay lại chất vấn Tô Bạch Vãn, muốn nàng kể rõ chi tiết sáu lần bị hưu kia.
Tô Bạch Vãn vẫn giữ nguyên câu chuyện, nói là vì cầu con.
Thấy lão thái thái và Thân thị thần sắc dần dịu đi, Tô Bạch Vãn tiếp tục nài nỉ: “Tổ mẫu, mẫu thân, ngày mai hãy để Hầu gia vào, tái cầu hôn! Nếu không đồng ý, nhỡ có người khác đến cầu hôn không thành, sẽ làm tổn thương hòa khí, sinh ra thù oán.”
Lão thái thái trong lòng nghĩ, Tô Bạch Vãn bị hưu sáu lần, không cần biết gả cho ai khác, vẫn cảm thấy tự ti, không ngẩng đầu lên được. Còn chuyện cầu con phải bị hưu bảy lần…
Bà thở dài, tạm thời cứ tin vậy.
Thân thị thấy lão thái thái không nói gì thêm, biết đó là ngầm đồng ý để Tiêu Hiên tái cầu hôn, liền kéo Tô Bạch Vãn lên nói: “Theo ngươi nói, phải bị hưu bảy lần mới xong, nay bị hưu sáu lần, lần này tái giá, vẫn phải bị hưu lần nữa?”
Tô Bạch Vãn cứng đầu nói: “Đúng vậy.”
Lão thái thái nói: “Nếu sau bảy lần, lại bị hưu thì sao?”
Tô Bạch Vãn lại quỳ xuống nói: “Nếu như vậy, cháu gái tuyệt đối không tái giá với Tiêu Hiên, khi đó nghe theo Tổ mẫu và mẫu thân, gả cho ai cũng được.”
Lão thái thái thở dài nói: “Đứng dậy đi!”
Tô Bạch Vãn nghe vậy liền biết là đã đồng ý cho Tiêu Hiên vào cầu hôn lần nữa, liền thở phào.
Ngày hôm sau, Tiêu Hiên mang ngỗng lớn đến cửa nhà họ Tô, lần này không ai cản, thuận lợi vào cửa.
Tô Bạch Hồng thấy hắn, mặt mày không vui, “hừ” một tiếng chạy đi.
Mọi việc diễn ra như trước, xong nghi lễ, hôm sau, Tiêu Hiên lại đến đón Tô Bạch Vãn.
Tô Bạch Vãn lần này ngồi kiệu cưới, lòng trăm mối tơ vò, ôi, còn một lần nữa là xong nhiệm vụ, đã nói trước với Tổ mẫu và mẹ, nghĩ rằng lần tới sẽ dễ dàng hơn.
Đêm động phòng, Tô Bạch Vãn nghĩ đến Tiêu Hiên vì nàng mà chịu không ít ấm ức, lại bị người đời chê cười, trong lòng áy náy, liền chủ động lại gần.
Tiêu Hiên lần này cưới lại, làm tân lang lần nữa mà trong lòng ngổn ngang. Thấy Tô Bạch Vãn chủ động, hắn lại giả vờ mệt mỏi, dáng vẻ kkhông mấy hứng thú. Tô Bạch Vãn thấy vậy, cắn môi, dùng những chiêu quyến rũ trong sách xuân cung đồ để dụ dỗ Tiêu Hiên.
Tiêu Hiên mừng thầm, lòng dạ rạo rực, nhưng vẫn làm bộ không mấy quan tâm, lẩm bẩm: “Ta vì nàng mà phải chịu đủ ấm ức.”
Tô Bạch Vãn lại gần nói: “Ta sẽ báo đáp chàng thật nhiều.”
Đêm đó, nàng báo đáp mấy lần, báo đến khi kiệt sức mới thôi.
Vì lần này chuyện cưới hỏi gặp ít nhiều trắc trở, khó khăn thành thân nên hai người càng quý trọng, so với trước càng ân ái hơn.
Tiêu Hiên còn nói với Tô Bạch Vãn: “Nàng nói, trong mộng nàng nợ ta ân tình, kiếp này phải báo đáp, nhưng mỗi lần hưu nàng, sau đó tái giá, ta lại mất sính lễ, lại chịu ấm ức, không có lợi gì, vậy sao gọi là báo đáp?”
Tô Bạch Vãn nhanh chóng lấy lòng, vừa quyến rũ vừa nói: “Ta để chàng làm tân lang bảy lần, liên tục tân hôn bảy lần, làm vui lòng chàng, đây chẳng phải là báo đáp sao?”