3
Ta biết họ là ai rồi.
Ma ma đã nói cho ta biết hết rồi. Thiếu niên mặc áo màu đỏ là Thái tử, năm nay mười một tuổi. Còn lại, đều là huynh đề của hắn.
Ma ma đang nhào bột, ta đang nằm sấp trên bàn nhìn bà ấy, “Con có thể đánh mông chúng được không?”
“Thạch Thư muốn đánh như thế nào?”
Ta mở to hai tay, vỗ vào cục bột, “Đánh như thế này.”
Ma ma và các chị em cười thành một đám, ta không chịu nổi, “Ta là phi tử, cũng không được đánh sao?”
Xuân tỷ lau bột trên mặt cho ta rồi, lại nhét một viên kẹo vào miệng ta, “Kẹo lê vừa làm, ngon không?”
“Ừm, ngon.”
Quên đi, ta không giận nữa vì kẹo ngọt quá.
“Thạch Thư của chúng ta thật sự rộng lượng, thật là có dấu hiệu của vị Thái Tướng.” Xuân tỷ tỷ nhéo nhẹ mũi ta.
Thái Tướng? Cha ta thật sự rộng lượng đến vậy sao.
Ngày hôm sau, ta đang dán lá phong trong sân, bất ngờ có một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trên tường nhảy ra, hô về phía ta: “Chuột đáng yêu, muội đang làm gì đấy?”
Ta trừng mắt nhìn hắn ta, “Ta tên là Thạch Thư!”
Thái tử cười ha hả, rồi bên trái hắn ta lại xuất hiện một cái đầu, bên phải cũng xuất hiện hai cái đầu.
Một hai ba bốn năm sáu, sáu vị Hoàng tử đều đến.
“Chuột đáng yêu, muội đang dán lá phong phải không? Ta dán rất giỏi đấy.”
“Dán lá phong có gì vui, đi câu cá đi.”
“Câu cá chán chết, không bằng đi chơi đá ngựa đi.”
“Đừng đừng, ta muốn ăn thịt nai nướng.”
Thịt nai nướng là gì, ta nắm chặt lá, ngơ ngác vào chàng trai ở cuối cùng.
Họ lại đồng loạt cười lớn.
“Có vẻ muội ấy thích thịt nai nướng đó.”
“Đi, đi nướng thịt nai!”
Ta cẩn thận nằm sấp ở mé cửa, nhìn họ qua khe cửa bằng một mắt.
Họ cũng đang nhìn ta qua khe cửa.
“Chuột đáng yêu, mau ra đây đi.”
Ta muốn đi, nhưng lại sợ, quay lại nhìn Ma ma.
Ma ma xoa nhẹ vào đầu ta, cười nói: “ Cứ đi đi.”
Ta mừng rỡ mở cửa.
Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử mỗi người nắm một bên tay của ta, Tứ hoàng tử không nắm được tay ta nên hắn ta cùng với Ngũ hoàng tử cùng nắm những bím tóc nhỏ của ta.
Thái tử nắm tay Lục hoàng tử, cười tươi và đi phía trước.
Họ nói nhiều đến mức ta không nghe kịp hết.
Nhưng thịt nai thực sự rất ngon.
“Răng của muội đã mọc chưa? Có thể nhai được không?” Ngũ hoàng tử nghiêng đầu về phía ta, “Mở miệng ra để huynh xem.”
“Ah -“
“Răng đã mọc rồi, nhưng lại bị sâu răng rồi.”
“Sau này ít ăn kẹo đi.” Thái tử ngồi trước bếp nướng thịt, nhìn ta một cách nhẹ nhàng.
Ta nhìn năm cái đầu đang cố tìm hiểu về răng của mình, ta vội vàng đóng miệng lại, “Không, không có kẹo thì ta không được hạnh phúc đâu.”
Lục hoàng tử gật đầu đồng ý với lời nói của ta: “Không, không có kẹo thì tỷ ấy không được hạnh phúc đâu.”
Năm gương mặt còn lại bất ngờ, cười vang lên cùng nhau.
“Nhị ca, hạnh phúc của muội ấy thật đơn giản nhỉ.”
“Thầy nói, người ngốc thường dễ hạnh phúc hơn.”
“Ồ, lời của thầy, chắc chắn không sai.”
Lục hoàng tử nhẹ nhàng bóp má ta, “Muội là chuột đáng yêu, nếu không ăn kẹo thì có thể ăn hạt thông đấy.”
Ta không muốn ăn hạt thông, vì vậy ta đẩy ra tay hắn.
“Đừng trêu muội ấy nữa, nhanh lên ăn thịt.” Thái tử hét một tiếng.
Mọi người vui vẻ đi vào, mỗi người lấy một miếng thịt, sau đó lại đến trước mặt ta và đưa vào miệng ta.
“Ngoan ngoãn ăn thịt đi.”
Ta lại cười.
“Umm, thịt nai thật ngon.”
Lục hoàng tử gật đầu, học theo lời của ta, “Umm, thịt nai thật ngon, cho tỷ ăn hết.”
4
Ta ăn quá nhiều thịt, đến đêm lại bắt đầu đau bụng, nôn mửa và tiêu chảy.
Cảm thấy choáng váng, ta phải ăn nhiều thuốc.
Khi mở mắt ra, ta nhìn thấy Thái tử đang ngồi ở đầu giường của ta, nhìn ta với vẻ lo lắng.
Khi thấy ta tỉnh dậy, hắn xoa nhẹ đầu ta.
“Cảm thấy khá hơn chưa?”
Ta cười gật đầu, “Ta vốn không sao cả, thịt nai thật ngon.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cười.
“Thật là một con mèo tham ăn.”
Khi Thái tử đi đi, ta lại nôn một lần nữa, Ma ma đưa nước cho ta súc miệng , vuốt nhẹ vào mặt ta, “Thạch Thư không trách Thái tử và mấy vị hoàng tử à?”
Ta cắn chặt răng và lắc đầu.
“Sao có thể trách họ được?Họ có lòng tốt đưa ta đi ăn thịt nai, là do ta không tài nào ăn được.”
Nếu không có họ, ta đã không bao giờ được ăn thịt nai.
“Đứa trẻ ngoan.” Ma ma cười, “Con nhất định là người có phúc.”
Buổi chiều, sau khi học xong, năm hoàng tử cùng đến thăm ta, mỗi người mang theo một món quà.
Ta mời họ ăn đồ ngọt.
Sau này, họ thường đến thăm ta sau giờ học, Lục hoàng tử còn dạy ta đọc chữ, nhưng ta luôn thấy cách dạy của hắn có gì đó không ổn.
“Từ này, hôm qua đệ phát âm khác mà?” Ta không hiểu, và càng thêm bối rối.
“Thật sao? Vậy hôm qua đệ đã nói sai rồi, tỷ hãy nghe cách đọc hôm nay.” Lục hoàng tử cầm bút lông, miệng dính đầy mực.
“Tại sao lại nghe cách đọc hôm nay? Đệ có chắc hôm qua đã sai không?” Ta lau miệng cho hắn, hắn lại lau miệng cho ta, và nói mập mờ:
“Mẫu phi của ta nói, chỉ cần hôm nay ta khôn hơn hôm qua là được.”
Ta hiểu rồi, ngồi bên cạnh nhấm nháp táo.
Lục hoàng tử cũng không viết chữ nữa, ngồi cạnh ta, mỗi người một quả táo, hắn còn bắt chước cách đung đưa chân như ta, Ma ma bước vào, cười một lúc lâu, rồi ôm ta hôn một cái.
Một buổi sáng, ta bị Xuân tỷ tỷ đánh thức.
“A Thư, A Thư à, ngoài trời đang tuyết rơi rồi.”
Ta ngay lập tức bật dậy, Xuân tỷ tỷ ôm ta đến cửa sổ, ta ôm cổ chị ấy, vui mừng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi quét tuyết trên cành mai đi.”
Xuân tỷ tỷ ngẩn ra, “Không phải người muốn đắp người tuyết sao ?”
“Quét tuyết quan trọng hơn. Tỷ tỷ và Ma ma của muội luôn ho, ta đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói dùng tuyết trên cành mai để pha trà có thể giúp trị ho.”
Ta vội vã mặc quần áo. Xuân tỷ tỷ đứng ở cửa, mắt đỏ hoe nhìn ta, ta đã mặc xong quần áo rồi nhưng tỷ ấy vẫn đứng đó.
“Tỷ tỷ mau đi, mau đi.”
Ta ôm cái bình đã sẵn sàng từ trước, đi quét rất nhiều tuyết.
Ma ma và Xuân tỷ tỷ đều đã uống trà.
“A Thư đang chờ gì vậy?”
“Đợi các vị hoàng tử, ta cũng muốn cho họ uống trà.” Ta hỏi Ma ma, “Con có thể đi tìm họ được không?”
Ma ma nhìn qua đồng hồ, nói được.
Ta cầm theo ấm trà, bước đi trên tuyết dày, và chào hỏi mỗi người đi qua.
Lần đầu tiên ta đến lớp học, ta trèo lên cửa sổ lén nhìn vào bên , nhưng vừa mới đứng vững, mọi người trong lớp, đột nhiên, quay lại nhìn về phía ta.
Ta giật mình, ngã từ trên cửa sổ xuống.
Thái tử vội ra ngoài kéo ta đứng dậy, “ Muội đến một mình sao? Đến đây làm gì?”
“Trà.” Ta giơ ấm trà cho hắn, “Mang cho các huynh.”
Thái tử dở khóc dở cười, sau đó lấy ấm trà đi, ta nhắc hắn: “Đây là cho mọi người.”
“Họ còn nhỏ, không nên uống nhiều trà.”
Ngày sau khi hắn nói xong, một đám bé trai chạy đến, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta, hỏi thăm Thái tử ta là ai.
Ta muốn nói ta là A Thư, nhưng Thái tử nói sau này không được nói với người khác ta là A Thư, bây giờ ta không biết phải giới thiệu bản thân như thế nào.
“Cô bé này trông dễ thương quá, có phải giống con thỏ không?”
“Hay là giống mèo Ba Tư.” Một thiếu niên nhỏ tuổi nhìn ta và giơ móng vuốt, “Meow!”
Hắn ta thật ngốc, ta cười lớn.
“Cười lên trông càng dễ thương hơn, ta có thể nắn mặt cô được không?”
Nói xong, nhiều bàn tay vươn ra.
“Đủ rồi!” Thái tử hét lên với chúng, gọi người đến đưa ta về, lúc này Nhị hoàng tử, Tam, Tứ, Ngũ, Lục cũng từ các phòng khác đi ra, họ đẩy qua mọi người ra, tranh nhau muốn uống trà.
“ Thạch Thư chưa học lớp nào phải không hả? Đến nghe giảng cùng lớp chúng ta nhé?”
“Ồ?” Đầu ta đang chóng mặt, “Đúng, ta chưa học lớp nào.”
“Đi, cùng nhau đi.” Ta bị kéo vào lớp, thầy giáo nhìn ta ngớ ngẩn một chút, hỏi học sinh bên cạnh, cô bé là con của ai.
Học sinh nhỏ giọng nói, ánh mắt của thầy nhìn ta đầy trắc ẩn.
“Ngồi đi.” Thầy nói.
Ta ôm lò sưởi trên tay, ngồi khoanh chân bên cạnh Thái tử, trong lớp ấm áp, ta đang rất buồn ngủ. Đang ngủ gục, mọi người xung quanh cười vang cả lớp.
Ta giật mình mở to mắt, họ cười to lên.
Ta quay đầu nhìn Thái tử, hắn cố nén cười, nhẹ nhàng nói: “Đừng để ý đến họ, tiếp tục ngủ đi.”
Thái tử hôm nay trông rất đẹp, và ta chưa bao giờ thấy bộ quần áo mà hắn mặc. Cơ thể hắn ta cũng có mùi thơm mát nữa, nhưng không biết mùi gì, ta lại đưa mũi gần để ngửi.
Thái tử cầm sách bên tay trái, bất ngờ đưa tay phải lên đỉnh đầu ta, xoay đầu ta sang một bên.
“Nghe giảng bài” Hắn nhẹ nhàng nói, vẫn cố nén nụ cười.
“Ồ.” Ta gật đầu.