Cô dậy lúc sáu giờ sáng để chạy bộ, bất kể mưa gió, kỷ luật đến đáng sợ. Đến bảy giờ, cô ăn sáng xong và ngồi trong phòng khách nhỏ đọc sách. Sau giờ tan học, cô thường ở trong phòng vẽ mà bà đã chuẩn bị riêng cho cô.
Vào cuối tuần, cô lại đạp xe dạo quanh những con hẻm ở Bắc Kinh, hoặc đeo ba lô đi leo hết những ngọn núi lớn nhỏ ở vùng ngoại ô.
Tống Khinh dường như không bao giờ cảm thấy cô đơn, luôn có những việc riêng để làm.
Tôi lần đầu nhận ra mình có cảm xúc khác lạ với Tống Khinh là trong một buổi học thể dục.
Cô ngồi bên ngoài sân tennis, im lặng nhìn những chiếc lá ngô đồng rơi trên mặt đất.
Một quả bóng tennis bỗng bay về phía cô, và nước mắt cô đột nhiên rơi xuống.
Trong ánh sáng lấp lánh, cô ngồi một mình, rơi lệ trong sự tĩnh lặng của thời gian.
Một bạn học từ sân tennis chạy đến, thấy cô khóc như vậy, bối rối hỏi cô có bị sao không, có cần đến phòng y tế hay không.
Tôi đứng dưới gốc cây ngô đồng, nhìn Tống Khinh lau nước mắt, nhặt quả bóng lên và đưa lại cho cậu bạn đó. Lông mi cô khẽ rung, nhẹ nhàng hỏi:
“Mình không sao, bạn học, cho mình hỏi tên bạn là gì được không?”
Cậu bạn đó, gương mặt dần dần đỏ lên.
Sau đó, chẳng còn gì sau đó nữa, người ấy đã chuyển trường.
Quyền lực, sinh ra là để tùy tiện.
Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu chán ghét tennis.
Về sau, Tống Khinh từng nói với tôi:
“Chu Cảnh Đường, anh cũng như Thời Niệm, coi thường lòng tự tôn của người khác đến mức vùi dập họ xuống tận bùn đất.”
Tôi dung túng cho Thời Niệm, bởi vì trong lòng tôi cũng cảm thấy lòng tự tôn của những người đó chẳng đáng giá.
Cô ấy nói câu này với tôi vào năm thứ hai sau khi cô đến nhà họ Chu.
Tống Khinh bị Thời Niệm cô lập ở trường, rất khó khăn mới kết bạn được với một người. Nhưng Thời Niệm đã ép cô gái đó quỳ trên sân tập, buộc cô ấy phải tuyệt giao với Tống Khinh.
Lúc đó, tôi đứng bên cửa sổ tầng hai, nhìn thấy cảnh tượng đó. Tống Khinh đứng từ xa, bình tĩnh nhìn, hai tay nắm chặt, như thể muốn khắc ghi cảnh tượng ấy vào tâm trí.
Tôi từng nghĩ Tống Khinh là người yếu đuối, bất lực, cho đến khi tôi thấy cách cô ấy trả thù Thời Niệm.
Tống Khinh đã lợi dụng tôi. Lúc đó, tôi ngồi trong phòng khách, nhìn cô bước về phía tôi.
Cô mặc một chiếc váy trắng ôm eo, khoe đôi chân đẹp.
“Chu Cảnh Đường, anh có thể dạy em khiêu vũ không? Em sợ bị bẽ mặt trong dạ hội đầu năm mới.”
Cô đứng trước mặt tôi, bình tĩnh nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng. Đó là lần đầu tiên kể từ khi đến nhà họ Chu, cô chủ động tiếp cận tôi.
Tôi nắm lấy tay cô, dẫn dắt theo điệu nhạc và chỉ cho cô từng bước nhảy. Nhưng nhảy một lúc, tôi nhận ra cô không chỉ biết nhảy mà còn nhảy rất thuần thục, uyển chuyển, duyên dáng.
Đúng lúc đó, Thời Niệm xông vào, như một con mèo điên, đẩy mạnh Tống Khinh ngã xuống đất, định đánh cô ấy.
Tống Khinh nắm chặt tay Thời Niệm, cầm lấy bình hoa bên cạnh đập mạnh, nước văng tung tóe khắp nơi.
Cô ấy ấn Thời Niệm xuống mảnh kính vỡ, khiến Thời Niệm thét lên đau đớn.
Mãi đến khi có người đến, Tống Khinh ngã xuống sàn, khóc nức nở, như thể cô ấy mới là nạn nhân.
Sau đó, nhà họ Thời cử người đến hỏi chuyện. Tôi đã nói dối, tôi bảo rằng Thời Niệm định đánh Tống Khinh, không cẩn thận va phải bình hoa và ngã vào mảnh kính vỡ.
Lúc đó, Tống Khinh ngồi trên sofa, ngước nhìn tôi, trong mắt là một sự lạnh lẽo như sương mai.
Tôi hỏi cô, tại sao phải làm như vậy. Tống Khinh nhìn tôi, đột nhiên khẽ cười:
“Chu Cảnh Đường, những kẻ như anh và Thời Niệm thật đáng ghê tởm. Sinh ra đã có nhiều thứ, nên lạnh lùng đến mức coi thường người khác như một điều hiển nhiên.”
Lúc đó, đầu óc tôi rối bời, chỉ mím môi nói:
“Tôi không phải như thế. Tôi đã nhiều lần nhắc nhở Thời Niệm không được bắt nạt cô, nhưng cô ấy quá quen với việc muốn gì được nấy. Sau này, tôi sẽ để mắt đến cô ấy nhiều hơn.”
“Vậy anh đoán xem, tại sao cô ấy lại nhắm vào tôi?”
Tống Khinh chậm rãi tiến đến gần tôi, ánh mắt có chút trêu chọc, từng chữ từng chữ nói:
“Vì cô ấy sợ rằng, anh sẽ thích tôi.”
09
Sắp đến tuổi trưởng thành, nhà họ Thời đề nghị tổ chức lễ đính hôn với Thời Niệm vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi.
Khi bố thông báo, ông nói với giọng chắc chắn, không cần hỏi ý kiến của tôi.
Tôi không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Từ ngày Tống Khinh dùng tôi để trả thù Thời Niệm, tôi bắt đầu cảm thấy ngại ngần khi tiếp xúc với cô ấy.
Tống Khinh dường như coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, vẫn đối xử với tôi như trước.
Nhặt được hòn đá trên núi, vẽ vài nét rồi để ở cửa phòng tôi.
Tôi từng khen món trứng hấp ngon, mới biết là cô nấu.
Những ngày hè tôi chán ăn, cô nấu trà mơ để trên bàn, không để ý tôi có uống hết hay không.
Một buổi sáng mùa đông, tôi nghe tiếng ai đó gọi tên mình bên ngoài. Tôi kéo rèm ra, thấy ngoài trời tuyết trắng phủ đầy, ánh nắng lạnh lẽo.
Tống Khinh đội mũ len đỏ, đứng bên cạnh hai người tuyết lớn. Cô vỗ nhẹ vào người tuyết có vẻ mặt buồn bã, mỉm cười với tôi, rồi quay người rời đi. Người giúp việc nói, Tống Khinh đã dậy từ sáng sớm, mất một giờ để đắp người tuyết, chỉ để tôi nhìn thấy.
Mâu thuẫn giữa tôi và bố ngày càng căng thẳng, ông muốn tôi lấy lòng Thời Niệm vì một cuộc giao dịch làm ăn, nhưng tôi từ chối.
Tôi cảm thấy ngột ngạt, nhà họ Thời những năm gần đây tuy có vị thế, nhưng đi nước cờ mạo hiểm, sớm muộn gì cũng sẽ vấp ngã. Bố tôi vì muốn chống lại mẹ, nhất quyết gắn bó với nhà họ Thời, điều này không hề khôn ngoan.
Sau khi có bằng lái, tôi đã đến một con đường đèo vắng người để đua xe.
Không biết bằng cách nào, Tống Khinh đã tìm ra chỗ của tôi và ngồi vào ghế phụ. Cô ấy ngồi đó bình tĩnh, đợi xe dừng lại thì bước xuống bên vệ đường và nôn đến mức trời đất quay cuồng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tống Khinh sợ hãi đến vậy. Cô ấy nắm chặt tay tôi, giọng nói run rẩy:
“Chu Cảnh Đường, tôi xin anh, đừng bao giờ lấy mạng mình ra đùa giỡn.”
Tôi từng nghĩ cô ấy lo lắng cho tôi, nhưng sau này khi nhìn thấy bức ảnh cô chụp chung với Chu Cảnh Trình, tôi mới hiểu, điều cô ấy sợ không phải là mất tôi, mà là không thể nhìn thấy gương mặt tôi thêm nữa.
Trong buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tôi dứt khoát từ chối chuyện đính hôn với Thời Niệm. Tôi nói rõ với bố rằng nếu không muốn khiến Thời Niệm mất mặt, thì đừng tổ chức buổi lễ đính hôn nào với tôi hết, nếu không buổi lễ sẽ chỉ có một mình cô ấy.
Hôm đó tôi uống nhiều, nằm nghỉ trong phòng.
Tống Khinh bước vào, nhẹ nhàng lau mặt cho tôi. Ngửi thấy mùi hương thanh tao, thoảng mùi sách trên cơ thể, tôi biết ngay đó là cô.
Tống Khinh ở quá gần, đến mức tôi thậm chí không dám thở. Mãi cho đến khi cô ấy nói muốn hôn tôi. Chính khoảnh khắc ấy tôi mới nhận ra, chỉ cần Tống Khinh đến gần, tôi không bao giờ có sức để từ chối.
Cũng chính hôm đó, Thời Niệm hoàn toàn nổi điên và đã đánh gãy tay phải của Tống Khinh.
Tôi đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Tống Khinh bất tỉnh, toàn thân run rẩy.
Nhìn thấy Thời Niệm, không chút do dự, tôi vớ lấy bình chữa cháy và lao về phía cô ấy. Bảo vệ đã phải giữ chặt lấy tôi. Thời Niệm vừa khóc vừa nói:
“Tôi hận Tống Khinh! Chu Cảnh Đường, là anh đã hại cô ta! Rõ ràng anh đã hứa với tôi, chỉ cần tôi không để bố tôi ép Tống Khinh ra nước ngoài, anh sẽ đồng ý đính hôn với tôi, nhưng anh đã không giữ lời!”
Thời Niệm đã bị Tống Khinh gài bẫy, để lại nhiều vết sẹo nhỏ trên lưng.
Những chuyện trẻ con, người lớn đều nhìn thấu. Chú Thời ngậm điếu thuốc cười và nói với tôi:
“Cảnh Đường, cháu biết là chú chỉ có mình Thời Niệm, tất cả sau này đều là của nó. Nó không vui, sẽ có người phải trả giá.”
Tôi biết cái giá mà ông ta nói đến chính là Tống Khinh.
Khi Tống Khinh bị gãy tay, bà nội tôi đã đứng ra nói chuyện với nhà họ Thời, kết quả là Thời Niệm phải ra nước ngoài, còn Tống Khinh thì rời khỏi nhà họ Chu.
Tôi sợ phải gặp lại Tống Khinh. Cô ấy đã mất đi khả năng vẽ tranh suốt đời vì chấn thương ở tay.
Trong khi tiếp tục học, tôi cũng bắt đầu kế hoạch trả thù nhà họ Thời.
Khi bà nội biết chuyện, bà không nói gì, chỉ âm thầm điều động tất cả các nguồn lực và mối quan hệ để giúp tôi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã một năm không gặp lại Tống Khinh. Không kiềm được nỗi nhớ, tôi lục tìm một tấm ảnh cũ mà tôi từng chụp trộm cô ấy.