“Đoàn Đoàn—dậy thôi nào—”
Nghe giọng nói bên tai, ta cau mày trở mình, lại cảm nhận bàn tay ai đó đang di chuyển trên người mình, không thể không mở mắt bắt lấy tay đó, bĩu môi nói: “Không học nữa! Cả đêm học rồi! Đau chết mất!”
Ta toàn thân ê ẩm, nhìn những vết bầm trên người, cảm giác đây chẳng phải là học võ, ta bị lừa, muốn về hỏi cha hoặc anh trai lại cảm thấy khó mở lời.
Làm sao nói đây, Tôn Trường Phàm tên khốn này lừa ta học võ kết quả là… khụ khụ khụ.
Tôn Trường Phàm đã tiến lại gần hơn, nhẹ nhàng nói bên tai: “Ta chờ lâu như vậy, mới đến đâu chứ—”
Ta nắm tay hắn bắt đầu vùng vẫy, nói xem hắn bao giờ khỏe thế này? Ta nhớ hồi nhỏ ta có thể đấm một phát là hắn ngã mà!
Cuối cùng, vùng vẫy thất bại, lại bị bắt học võ lần nữa, thật khó khăn.
Nhìn rèm giường lắc lư, tôi nghĩ kiếp này mình chắc sẽ chết vì học võ, khó quá.
35.
Hóa ra, cưới vợ là như vậy.
Trong đêm động phòng hoa chúc, ta cảm nhận được sự nặng nề này, và sau khi cùng giường với Tôn Trường Phàm một tháng, ta quyết định lên chùa trốn vài ngày.
Không, lên chùa để cầu nguyện cho triều đình hòa bình, dân chúng ăn lạc, tiện thể thăm người quen.
Tóm lại, ta vui vẻ thu dọn hành lý trong ánh mắt ai oán của Tôn Trường Phàm, dẫn Tiểu Cầm, Tiểu Thư, Tiểu Họa, Tiểu Tình cùng chạy đến chùa Liên Sinh.
Chùa Liên Sinh là ngôi chùa linh thiêng nhất của Đại Yến, tương truyền rằng trụ trì đầu tiên không cha không mẹ, do hồ sen sau núi sinh ra, thanh khiết không nhiễm bùn, tươi tắn không diễm lệ, tính tình ôn hòa cương trực.
Trăm năm sau, hồn phách không đi vào cõi cực lạc mà vẫn quanh quẩn trong chùa, giúp đỡ người có duyên.
Nếu ai may mắn gặp được, sẽ được ban một điều ước.
Tương truyền rằng người sáng lập Đại Yến – Yến Văn Đế đã gặp trụ trì đầu tiên tại ngôi chùa nhỏ tàn tạ Liên Sinh, ước nguyện cứu độ chúng sinh, rồi trở thành chân mệnh thiên tử.
Hồi nhỏ ta luôn nghĩ, đây là một câu chuyện không có thật.
Nghĩ mà xem, đêm đen gió lạnh, bóng cây lay động, ngươi một mình nghỉ ngơi trong ngôi chùa nhỏ hoang tàn giữa núi sâu, đột nhiên xuất hiện một hồn phách không rõ danh tính, hì hì nói có thể thực hiện một điều ước.
Ngươi có sợ không, dù sao nếu là ta, ta có thể biến thành hồn phách đồng loại ngay tại chỗ.
Sau hai giờ xóc nảy, ta cuối cùng cũng đến, nhìn bậc thang đá cao ngút trời, chân ta run lên, leo lên tới nơi, người chỉ còn nửa mạng.
Lăn xuống chắc chết không kịp ngáp.
Vừa đến cửa, có một tiểu hòa thượng môi đỏ răng trắng đến đón, trông cậu ta chỉ hơn mười tuổi, dù nhỏ tuổi nhưng đã tỏa ra cảm giác bình yên.
Dẫn ta đến cửa phòng khách, cậu ta cúi chào ta, ta đáp lễ, rồi vỗ vỗ đầu cậu ta.
Tiểu hòa thượng: “…”
Ta: “…”
36.
Phải kiềm chế, phải kiềm chế, không khí nhất thời có chút ngượng ngùng, ta bị cảm xúc làm mẹ bất ngờ làm mờ lý trí.
Vì vậy ta lấy ra một túi nhỏ, bên trong là kẹo mứt mua về, chưa ăn.
“Ngươi ăn cái này không?”
Tiểu hòa thượng nhìn kẹo mứt trong tay ta, cảm giác bình yên dần tan biến, khóe miệng xuất hiện giọt nước trong suốt.
“Cảm ơn thí chủ, nhưng, không được đâu…”
Cậu ta nhìn kẹo mứt của ta nói không rõ lời.
Ta nhíu mày, nhét vào lòng cậu ta: “Cho ngươi thì nhận đi—”
“Vậy… tiểu tăng xin nhận!”
Cậu ta vui vẻ lấy rồi chạy đi mất.
Nhìn bóng lưng của tiểu hoà thượng, ta bất giác mỉm cười.
Tiểu hòa thượng này tên là Thanh Trúc, kiếp trước khi ta bị nhốt trong chùa, chính cậu ta đã mang cơm cho ta.
Thực ra người trong chùa không đối xử tệ với ta, chỉ là ta mỗi ngày tự oán tự trách, chửi bới trời đất, làm những người mang cơm trước đây đều bị đuổi đi.
Nhìn họ tức giận bỏ đi, ta luôn có cảm giác như đánh bại được Tạ An, rất vui vẻ.
Tuy nhiên không ngờ sau này lại được giao cho một đứa trẻ, ta cũng không hứng thú mấy.
Nhưng không chịu nổi sự bức bách khi bị giam lỏng trong chùa, đành phải như một tên điên trốn trong góc mà khóc lóc.
Tiểu hoà thượng thấy ta khóc hoài, không ăn cơm, liền cho ta một viên kẹo mứt và nói rằng trước đây khi cha cậu qua đời, cậu cũng rất hay khóc, mỗi lần khóc mẫu thân lại cho cậu một viên kẹo mứt, ăn vào là không còn nhớ đến cha nữa.
Ta thầm cười trong lòng, nghĩ rằng một đứa trẻ như vậy lại nói những điều này với ta, cậu ta làm sao biết được nỗi ấm ức của ta chứ?
Xin lỗi, trước đây ta tầm nhìn hạn hẹp, thật sự nghĩ rằng mình là người khổ nhất thế gian, cũng không biết rằng vì một gói kẹo mứt nhỏ cậu phải dành dụm ba tháng mới mua được.
Sau đó ta ném viên kẹo mứt đi, đuổi cậu ta ra ngoài cùng với viên kẹo đó.
Nhưng vẫn không nguôi giận, quay đầu lại định mắng cậu ta, nhưng lại thấy cậu ta nhặt viên kẹo mứt trên đất, phủi bụi rồi bỏ vào miệng… bỏ vào miệng!
Nói thật, lúc đó mặc dù ta nghĩ mình là người khốn khổ nhất thế gian, nhưng… ta thật sự chưa khó khăn đến mức phải nhặt kẹo mứt rơi trên đất mà ăn.
Dù bị giam lỏng, ta vẫn không thiếu ăn thiếu mặc.
Cảnh tượng này thực sự đã tác động mạnh đến thế giới quan ăn sung mặc sướng của ta.
Ngày hôm sau ta đã tặng cậu ta một gói kẹo mứt lớn, đôi mắt một mí nhỏ xíu của cậu run lên vì hạnh phúc, mắt đỏ hoe nhìn ta cảm động, rồi chạy đi ôm đồ ăn mang cho ta.
Chết tiệt.
________________________________________
Sau đó, cậu ta trở thành đối tượng bị ta chèn ép, chịu trách nhiệm đưa ta đi khắp chùa, ta mới biết rằng không phải ai cũng được mặc áo gấm.
Mới biết rằng những bộ quần áo cũ kỹ trong chùa thực ra không tệ, đối với một số thường dân cũng đã được coi là tốt lắm rồi.
Mới biết rằng cơm trong chùa là gạo thô, trong đó còn lẫn cả những thứ không biết tên, làm đau cổ họng.
Mới biết rằng Chu Khiết Nhi hàng ngày nói ta phung phí, không hiểu nỗi khổ của dân, là thật.
Mới biết rằng có những người không mua nổi thuốc giá 1 lạng bạc, phải đến chùa cầu cứu.
Năm đó, ta đã thấy rất nhiều thứ mà suốt hai mươi năm qua ta chưa từng thấy và không biết biết đến.
Đáng tiếc không có sau này, vừa ra ngoài ta đã bị đưa thẳng đến pháp trường, rồi tự hại chết mình.
Nếu không, có lẽ ta sẽ bình tĩnh mà hoà ly với Tạ An, sau đó tìm cách cứu cha ta ra.
Mặc dù cha ta chết không chỉ vì lý do này, mà còn vì hắn nghĩ rằng tiêu diệt cha ta sẽ khiến hoàng đế tin rằng hắn không có ý tranh đoạt ngai vàng.
Dù sao thì cũng rất phức tạp.
Thêm vào đó, lúc đó hắn rất ghét ta ,nhìn ta mà không kìm được sự chán ghét.
Nếu không vì một lý do nào đó, có lẽ hắn đã thực sự giết ta từ lâu rồi.
Cuộc sống trong chùa luôn đơn giản và khô khan như vậy, cuối cùng ta vẫn lén nhìn Khả Ninh một cái.
Thôi được rồi, xin lỗi Tiểu Thính Trúc, cậu chỉ là tiện thể bị ta nhìn thôi.
Ta chỉ muốn nhìn xem Khả Ninh sống ra sao.
Câu nói cũ rích, tâm trạng ta rất phức tạp, tình cảm hơn mười năm, tỷ ấy với ta không còn chỉ là bạn bè, mà giống như người thân.
Ta không có tỷ muội, vì vậy hai chúng tôi luôn tâm sự với nhau.
Tỷ ấy từ nhỏ đến lớn luôn nhường nhịn ta, chiều chuộng ta, như một người tỷ tỷ thật sự, ta không tin những điều đó đều là giả.
Nấp sau bức tường, nhìn tỷ ấy mặc đồ giản dị, quỳ trước bàn thờ Phật tụng kinh, ta lặng lẽ rút đầu về.
Bởi vì ta thực sự không thể tin nữ nhân quyến rũ ngày trước với nữ nhân vô dục vô cầu bên trong đó là cùng một người.
Có lẽ ta nợ tỷ ấy, ta mong rằng từ nay về sau chúng tôi không bao giờ gặp lại, nhưng ta lại luôn nhớ dáng vẻ ngày trước của tỷ ấy.
Thực ra ta tuy không thông minh lắm, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Tôn Trường Phàm vừa gặp đại ca ta, đại ca ta liền đi từ hôn, trong này không có điều khuất tất, đánh chết ta cũng không tin.
Nhưng Tôn Trường Phàm làm sao biết được, chỉ có thể nói rằng hắn đã âm thầm quan tâm đến ta rất lâu rồi, bao gồm cả những người xung quanh ta.
Mặc dù hắn hàng ngày giả vờ là một kẻ vô dụng, nhưng ta biết hắn lén lút rời đi làm việc gì đó, chỉ là không hỏi mà thôi.
Nếu không, cha hắn quyền cao chức trọng, cộng thêm con trai thông minh tài giỏi, hoàng đế có lẽ sẽ không ngồi yên.
Người nhà họ Tạ đều giống nhau, hoàng đế và cha tôi quan hệ tốt như vậy, nhưng không phải một khi có nghi ngờ liền thuận nước đẩy thuyền, nói giết là giết.
Sau khi hạ chỉ còn tỏ ra một bộ mặt đau khổ, đau đớn không muốn sống.
Ta nằm trên ghế mềm, nhìn ngọn nến ngẩn ngơ.
Kiếp trước, Tôn Trường Phàm đứng về phía Tạ An, dính vào triều đình, có phải vì ta không.
Nếu thực sự vì ta, thì lý do ta không bị Tạ An giết chính là vì hắn đúng không.
Nghĩ đến bộ dạng hời hợt vô tư lự của hắn, ta vừa vui mừng vừa thấy thương cho hắn.
Chắc kiếp trước ta đã làm hắn rất đau lòng.
Nghĩ đến đây, ta mới nhận ra, thì ra ta đã yêu hắn nhiều như vậy.
“Này này, mới 3 ngày không gặp đã nhớ ta đến muốn khóc rồi à!”
Tiếng nói quen thuộc làm ta sững sờ, nhìn nam nhân vội vã lau nước mắt cho ta ngay trước mắt, ta không kìm được ôm lấy hắn và nói: “Ta rất yêu chàng—”
Sao lần nào cần chàng, chàng cũng ở bên cạnh ta.
Tôn Trường Phàm nghe lời bộc bạch của ta mà ngẩn ra, trong đầu như nổ tung, hắn luôn nghĩ rằng, Trần Tử Cầm lấy hắn, chỉ vì chấp nhận số phận mà thôi.
Thì ra, nàng ấy cũng giống mình sao?
Tay hắn vô thức siết chặt, ôm chặt lấy tiểu cô nương trong lòng, bằng giọng nói nàng không thể nghe thấy: “Ta cũng vậy, kiếp trước kiếp này.”
(Hết)