Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BƯỚC RA KHỎI BÓNG TỐI Chương 4 BƯỚC RA KHỎI BÓNG TỐI

Chương 4 BƯỚC RA KHỎI BÓNG TỐI

12:12 chiều – 24/10/2024

14

Năm tôi mười tám tuổi, Tiết Kỳ và thằng ngốc kia đều đến tuổi cưới vợ.

Thằng ngốc đó theo dõi tôi khi tôi tan học về muộn, và bị Tiết Kỳ đánh cho vào viện.

Tôi không chịu tha cho hắn, từ chối hòa giải và làm lớn chuyện.

Khi bố tôi, ông bà nội và Ngụy Dao đến bệnh viện, thằng ngốc vẫn nhìn tôi chằm chằm, miệng lẩm bẩm:

“Vợ! Vợ! Dì tôi nói rồi, Từ Giao Giao là vợ tôi… Dì tôi nói rồi, không cho cô ấy đi học nữa, qua mười bốn tuổi là phải ngủ chung với tôi!”

Bố tôi đã không may mắn trong hôn nhân suốt bao năm, bà nội từ lâu đã nhìn ra vấn đề nằm ở đâu và luôn cảnh giác với những mưu mô của Ngụy Dao. Giờ đây, những lời lẽ bẩn thỉu này không chỉ là xúc phạm mà còn là sự sỉ nhục lớn đối với bà.

Bà nội, vốn nổi tiếng dữ dằn, đã tát Ngụy Dao bốn cái liền, quyết tâm đưa cả gia đình bà ta ra tòa.

Ngụy Dao không chịu thừa nhận, cho rằng tôi chưa bị tổn thương gì nghiêm trọng. Nhưng tôi cắn chặt, khẳng định rằng đó là một vụ hiếp dâm chưa thành, và còn có Tiết Kỳ làm chứng.

Thằng ngốc thì càng nói năng lung tung nên không thể nào thoát khỏi việc ngồi tù, khiến gia đình họ Ngụy chỉ còn cách dùng tiền để dàn xếp.

Tôi đưa ra một con số, chính xác là số tiền mẹ tôi đã tính trong cuốn sổ tay, cộng thêm bảy năm vừa qua, không hơn không kém, vừa đủ để bù lại số tiền mà Ngụy Dao đã vơ vét từ bố tôi suốt bao năm qua.

Gia đình nhà Ngụy Dao coi trọng con trai, nên cha mẹ Ngụy Dao ép bà ta phải chịu phần lớn chi phí, hàng ngày cãi vã om sòm, gần như ép bà đến phát điên.

Số tài sản mà bà ta dành cả thanh xuân để có được gần như chẳng còn gì, thậm chí còn mang thêm nợ.

Khi bà quay lại tìm Tiết Khải, bà nhận ra anh ta đã không còn là chàng trai trẻ ngây ngô trong ký ức và trí tưởng tượng của mình nữa. Mọi niềm tin của bà ta sụp đổ hoàn toàn, bà ta đã gần như chạm tới bờ vực tan vỡ.

Và vào chính khoảnh khắc đó, bà ta bị tôi kéo xuống vũng bùn để tiếp tục cuộc tra tấn, chịu đựng những cơn “lăn tròn chết chóc” liên tục cho đến khi bị tôi cắn xé đến tan nát.

“Chẳng phải mẹ em đã dạy rằng phụ nữ nên cho nhau một cơ hội sao?”

Trong phòng bệnh, Tiết Kỳ vừa gọt táo vừa hỏi tôi.

Tôi nghịch cuốn sổ tay bằng da của mẹ, mỉm cười nói:

“Mỗi người đều phải trả giá cho tội lỗi của mình. Bạn yêu thứ gì, cuối cùng bạn sẽ mất nó. Không ai là ngoại lệ cả. Và anh ơi—em không phải phụ nữ, em là một con cá sấu.”

“Tôi là một con cá sấu nhuốm đầy máu bùn, bò vào rừng sâu, tự tay đập nát cái quả dẻ già cỗi và lỗi thời.”

Tôi lại ngân nga bài hát của mình, mắt hướng về bà nội và bố tôi.

15

Mặc dù bà nội rất muốn có một đứa cháu trai, nhưng bố tôi lại là người đào hoa và đa tình.

Suốt những năm qua, vì bị Ngụy Dao làm phiền nên con đường tái hôn của ông trở nên gian nan, và hơn thế nữa, ông cũng tự nhận ra rằng việc cưới thêm vợ sẽ bị quản thúc, thà sống độc thân tự do còn hơn.

Bây giờ, cuối cùng Ngụy Dao – cái mảnh dán khó gỡ – đã bị loại bỏ, bà nội lại tiếp tục tìm kiếm người mới cho ông. Tuy nhiên, thời thế đã thay đổi, sức hấp dẫn của con trai bà không còn như trước nữa.

Sau khi chú tôi xuất ngũ, ông bà ngoại đã dốc hết mọi mối quan hệ để giúp chú, không còn chút sức lực nào để giúp người ngoài.

Sự nghiệp của chú thăng tiến vững vàng, còn bố tôi lại bị trì trệ nhiều năm.

Vì biến cố của mẹ tôi và em trai, chú đã không ưa gì gia đình chúng tôi, nên đương nhiên sẽ không giúp đỡ gì cho bố tôi.

Với vị trí hiện tại, bố tôi lúc ba mươi mấy tuổi thì còn được gọi là tài năng trẻ, nhưng gần năm mươi mà vẫn ở vị trí này thì đã thua kém nhiều người cùng trang lứa.

Ở tuổi này, chức vị của bố không còn là điểm cộng, chỉ còn nhan sắc của một “ông chú đẹp trai” là cứu cánh duy nhất.

Nhưng tiếc là, chút lợi thế đó cũng bị tôi làm lu mờ.

Tôi vốn đã có vấn đề về tâm lý, giờ lại mắc thêm chứng “rối loạn lưỡng cực,” cứ hở ra là đập phá nhà cửa.

Gia đình mà mình  sắp gả vào thế mà lại có một đứa con điên, chẳng người phụ nữ nào bình thường mà không suy nghĩ lại, điều đó càng làm con đường tái hôn của bố trở nên gập ghềnh.

Bà nội căm ghét Ngụy Dao đến nghiến răng, còn chưa kịp tìm đến bà ta thì Ngụy Dao đã xông thẳng vào nhà bà nội.

Tôi đã gửi cho Ngụy Dao một bưu kiện. Trong đó là bằng chứng tôi đã sao chép từ cuốn sổ tay bằng da của mẹ. Những thứ này đủ để khiến Ngụy Dao phát điên. Bà ta trừng lớn mắt, gần như phát cuồng, lao vào bóp cổ bà nội:

“Tôi sảy thai bao năm không sinh được, hóa ra là bà đã thuê người giúp việc bỏ thuốc tránh thai vào tổ yến của tôi mỗi ngày!!!”

Bà nội cũng không chịu lép vế, đáp trả:

“Lúc đó Trấn Giang muốn điều về đây, hoàn toàn phải nhờ nhà thông gia nói giúp, trong khi đó, cái thai trong bụng của Thục Cầm còn chưa

kịp thành hình, làm sao để đứa con hoang của mày ảnh hưởng đến tương lai của con trai tao được!”

Ngụy Dao bị bà nội tát ngã xuống đất, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gào thét điên cuồng:

“Không đúng! Không đúng! Người giúp việc đó đã chăm sóc tôi từ khi tôi mang thai! Tôi đã thắc mắc làm sao chỉ một ngày ngồi xe đường dài lại sảy thai, hóa ra là bà! Bà đã hại chết con tôi!”

Hai người cứ thế lao vào đánh nhau, dù tuổi tác chênh lệch nhưng Ngụy Dao tinh thần bất ổn, sức lực yếu ớt, còn bà nội vốn xuất thân làm nông, vẫn mạnh mẽ dù đã lớn tuổi, nên không ai thắng ai.

Cuối cùng, hàng xóm báo cảnh sát, và cả hai người phụ nữ điên loạn đó đều bị đưa vào bệnh viện.

16

Cuộc xô xát nhỏ không gây tổn hại nhiều đến sức khỏe của bà nội, nhưng sau khi Ngụy Dao xuất viện, bà ta đã ngay lập tức đệ đơn kiện bố tôi lên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật của tập đoàn. Vì vấn đề đạo đức, bố bị cách chức và hạ bậc lương.

Tin tức này là một cú sốc gần như hủy diệt đối với bà nội, bà bắt đầu nằm liệt giường, mỗi ngày đều mơ màng, lúc tỉnh dậy thì chỉ muốn xé xác Ngụy Dao để trút giận.

Bà từng dẫn bố đến gõ cửa nhà ông bà ngoại tôi, hy vọng chú tôi – người đang có sự nghiệp thăng hoa – có thể giúp đỡ một chút.

Nhưng kết quả thì không cần phải nói cũng rõ.

Ngay từ khi hai nhà kết thông gia, ông bà ngoại tôi đã không ưa gì sự ngông cuồng của bà nội khi vừa có chút quyền thế.

Lý do mẹ tôi lấy bố một phần vì mẹ tự nguyện, phần khác là do quan hệ giữa ông nội và ông ngoại, nhưng ba năm trước, ông nội tôi đã mất vì bệnh, sợi dây liên kết cuối cùng giữa hai gia đình cũng không còn.

Dì tôi vẫn dữ dằn như ngày nào, nhớ lại bao chuyện xưa cũ, không chút nể nang nào mà buông lời châm chọc một trận, rồi đuổi thẳng hai mẹ con họ ra khỏi nhà.

Bà nội vẫn không từ bỏ “giấc mơ có cháu,” bà cứ khuyên nhủ bố nên nhanh chóng tìm một người phụ nữ về sống cùng:

“Nhanh chóng sinh một đứa cho họ Từ mới là chuyện quan trọng nhất.”

Nhưng điều bà không biết là, sau khi ông nội mất, mọi khoản trợ cấp đều bị dừng lại. Bố tôi bị cách chức, lương bị giảm mạnh, còn bà nội không có lương hưu từ nhà nước, nên bảo hiểm y tế cũng không chi trả nhiều. Bệnh của bà ngốn không ít tiền bạc.

Lúc đó bố tôi mới chợt nhận ra rằng gia đình không hề có khoản tiết kiệm nào, ngôi nhà và chiếc xe đang sử dụng đều là mua trả góp.

Mỗi tháng không phải trả quá nhiều, nhưng khoản vay đó kéo dài đến 35 năm.

Ngoài lương của bố, trong nhà không có chút tích lũy nào.

Bố tôi vốn quen tiêu xài hoang phí, giờ lương bị cắt giảm một nửa, số tiền còn lại chỉ đủ để trả nợ và chi tiêu cơ bản. Ngay cả tiền chữa bệnh cho bà nội cũng phải dùng đến khoản tiết kiệm của ông bà.

Mang theo án kỷ luật, với nửa đời tai tiếng, mẹ thì bệnh tật, con gái lại điên loạn, với những điều kiện như vậy thì lấy đâu ra vợ tốt?

Giấc mơ có cháu của bà nội tôi ngày càng trở nên xa vời hơn.