Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BỎ LỠ MÙA HOA HẢI ĐƯỜNG Chương 5 BỎ LỠ MÙA HOA HẢI ĐƯỜNG

Chương 5 BỎ LỠ MÙA HOA HẢI ĐƯỜNG

11:59 chiều – 28/08/2024

17.

Ta bước ra ngoài và nhìn thấy hoàng thượng.

Khi thấy Thái tử hành xử ngang ngược như vậy, hoàng thượng tức giận vô cùng.

Thậm chí người còn cướp lấy kiếm của thị vệ và đặt lên cổ Thái tử, quát: “Ngươi đúng là đứa con bất hiếu!”

Thái tử sợ đến tỉnh rượu ngay lập tức, vội vàng quỳ xuống xin lỗi.

Triệu Ngọc Châu cũng lảo đảo bước tới, thay Thái tử cầu xin tha thứ.

Hoàng thượng trầm giọng nói với Triệu Ngọc Châu: “Thái tử phi, con đứng dậy đi, trẫm không trách con đâu.”

Ta bước tới, định đỡ Triệu Ngọc Châu dậy.

Nàng ta không kiềm chế được cơn giận, liền hất tay ta ra.

Hoàng thượng liền chú ý đến ta, thuận miệng hỏi ta sao lại có mặt ở đây.

Ta nhìn vào gò má vẫn còn đỏ của Triệu Ngọc Châu, nói: “Thần thiếp đến xem Thái tử phi có ổn không.”

Hoàng thượng theo ánh mắt ta nhìn sang.

Lập tức hiểu ra rằng Triệu Ngọc Châu vừa bị tát.

Hoàng thượng thở gấp hơn vài phần: “Thái tử hành vi vô lễ, giam cầm trong Đông cung, không có lệnh của trẫm thì không được bước ra nửa bước.”

Lệnh vừa ban ra, Triệu Ngọc Châu lập tức ngã phịch xuống đất, không còn chút sức lực nào.

Thái tử một khi sa sút, nàng ta còn có thể dựa vào ai đây.

Khi ta cùng hoàng thượng rời đi, ánh mắt của Triệu Ngọc Châu không rời ta dù chỉ một khắc.

Sau khi về lại Yến Vương phủ, ta kể với Tần Lâm Hoài rằng hoàng thượng đã nổi trận lôi đình.

Tần Lâm Hoài nhìn ra cây hải đường ngoài cửa sổ một lúc, rồi cười nói: “Vậy thì còn nhiều chuyện để ông ấy bực mình lắm.”

Ta vốn nghĩ đó chỉ là lời nói đùa.

Nhưng những ngày sau đó, trên triều liên tiếp xuất hiện những tấu chương đàn hặc Thái tử.

Hoàng thượng đọc từng bản, đến khi đọc tấu chương liên quan đến muối sắt, ông suýt nữa lật đổ cả án thư trong Dưỡng Tâm điện.

Lệnh cấm túc không chỉ không được giải trừ, mà còn liên tiếp bị hạ lệnh quở trách.

Công chúa Lâm Hoa đi cầu xin thay Thái tử, nhưng hoàng thượng nổi giận, cũng bị phạt theo.

Không lâu sau, nàng cũng không còn thời gian để lo chuyện của Thái tử nữa.

Phò mã của nàng bị phát hiện có gian tình với cung nữ, giờ cung nữ đó đã mang thai, phủ công chúa cũng trở nên hỗn loạn.

Hoàng hậu nhìn tình hình, quyết định không can thiệp vào chuyện con cái nữa, chỉ còn biết lánh mình trong trung cung để bảo toàn bản thân.

Đông cung, giờ đã lung lay tận gốc.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ.

Cho đến nửa tháng sau, khi Tần Lâm Hoài đột ngột bị ám sát.

Điều này đã hoàn toàn chọc giận hoàng thượng.

Khi Thái tử bị phế truất, hoàng thượng đã nương tay với Triệu Ngọc Châu.

Nói là nể mặt Hầu phủ, chỉ giáng nàng xuống làm thường dân, không truy cứu tội danh.

Ta nghĩ rằng cuộc đấu giữa ta và Triệu Ngọc Châu hẳn là sắp kết thúc.

Nàng ta có thể trở về làm đứa con gái được cha mẹ cưng chiều.

Còn về Lâm Hạnh, không thể để nàng ta ở lại bên cạnh ta nữa.

Nhưng Lâm Hạnh đột nhiên biến mất.

Ta đoán nàng ta đã trở về tìm Triệu Ngọc Châu.

18.

Phía Hầu phủ không có động tĩnh gì.

Ta vẫn tiếp tục làm vương phi của Tần Lâm Hoài tại Yến Vương phủ.

Với thân phận của Triệu Ngọc Châu.

Ta luôn do dự, không biết làm thế nào để nói ra sự thật với Tần Lâm Hoài.

Nhưng vì chàng bận xử lý việc của Đông cung, thường phải đi sớm về muộn.

Ta rất hiếm khi gặp được chàng.

Sáng nay, trong lúc mơ màng trở mình, ta vô tình chạm vào cánh tay bên cạnh.

Lập tức tỉnh giấc, ta thấy Tần Lâm Hoài ngồi bên cạnh.

Ngay sau đó, ta cảm nhận được lòng bàn tay mình lạnh toát, dường như có thứ gì đó được đặt vào tay.

Ta chưa kịp nhìn, liền hỏi: “Sao hôm nay chàng còn ở đây?”

Tần Lâm Hoài nói: “Vốn dĩ ta phải đi, nhưng thấy hải đường trong sân đã nở, nên muốn gọi nàng ra xem.”

Ta cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay, đó là một bông hải đường đẫm sương sớm.

Ta vui mừng kéo chàng ra bên cửa sổ ngắm.

Hải đường, người trong lòng, đều ở ngay trước mắt.

Nhưng ta vẫn cảm thấy không thật.

19.

Kể từ khi Hoàng thượng quyết định lập Tần Lâm Hoài làm Thái tử, chàng luôn ở lại trong hoàng cung, mấy ngày chưa trở về.

Trong lúc đó, ta nhận được thư từ Hầu phủ. Thư nói rằng mẫu thân ta bệnh nặng.

Ta liền trở về một mình. Khi ta trở về, mẫu thân đã hạ sốt.

Trong cơn mơ màng, bà gọi một tiếng “Ngọc Châu.”

“Con đây.” Ta không biểu lộ cảm xúc gì, nắm lấy tay bà.

Suốt cả ngày, bà đều nghĩ ta là Triệu Ngọc Châu.

Ngược lại, Triệu Ngọc Châu thực sự thì không thấy xuất hiện.

Khi thị nữ đến đưa thuốc, không cẩn thận làm đổ thuốc lên người ta.

Ta đi thay một bộ y phục khác, trở lại thì mẫu thân đã uống xong thuốc và ngủ rồi.

Ta ngồi yên bên cạnh mẫu thân suốt cả buổi chiều, bỗng nhận ra điều gì đó, lập tức rời đi và trở về vương phủ.

Khi đến vương phủ, thị vệ chặn ta lại, nghi hoặc hỏi: “Vương phi chẳng phải đã trở về từ trưa sao? Người ra ngoài từ khi nào?”

Một thị vệ khác nhắc nhở: “Đây là muội muội của vương phi mà.”

Trong lòng ta lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Triệu Ngọc Châu đã nhân lúc ta không có ở đây, một lần nữa hóa thân thành vương phi của Yến Vương.

Ta hỏi thị vệ: “Lâm Hạnh có phải cũng đã quay về cùng không?”

“Đúng vậy.” Thị vệ gật đầu.

Đúng là vậy rồi.

Có lẽ những người trong phủ không thể phân biệt được hai tỷ muội bọn ta.

Nhưng họ nhận ra Lâm Hạnh.

Lâm Hạnh là thị nữ mà vương phi mang từ nhà đến.

Nàng ta đi theo ai, thì đó chính là vương phi.

20.

Ta bước vào vương phủ.

Quả nhiên thấy Triệu Ngọc Châu và Lâm Hạnh.

Triệu Ngọc Châu đang mặc y phục giống hệt bộ mà ta mặc khi ra ngoài sáng nay.

Trang điểm cũng đã thay đổi, những điểm khác biệt vốn có giữa ta và nàng đều đã được cố ý vẽ lại.

Ban đầu nàng không để ý thấy ta, đang cúi đầu đánh đàn.

Sư phụ dạy đàn cho ta lúc này đang quỳ một bên để dạy nàng.

Triệu Ngọc Châu không phải vô cớ muốn học đàn.

Nàng ta đang cố tình trở thành ta.

Lâm Hạnh nhìn thấy ta, liền lớn tiếng quát: “Tại sao không báo trước mà dám vào đây!”

Nghe thấy tiếng, Triệu Ngọc Châu ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Muội đến rồi à.”

Nàng ta liền trách mắng Lâm Hạnh: “Mở to mắt ra mà nhìn xem đây là ai, muội ấy đến thăm ta, cần gì phải báo trước?”

Lâm Hạnh liên tục xin lỗi.

Ta bình tĩnh nói với Triệu Ngọc Châu: “Học thì học, nhưng tỷ cũng nên cho thầy một cái ghế chứ.”

“Ta thấy ông ấy dạy ta không tận tâm bằng dạy muội, nên để ông ấy quỳ.”

Ta nghiêm giọng: “Triệu Ngọc Châu, để ông ấy đứng lên đi.”

Triệu Ngọc Châu siết mạnh tay, dây đàn liền đứt một sợi.

Sau đó, nàng ta bảo Lâm Hạnh đi lấy ghế.

Sư phụ nhỏ giọng nói: “Ta đi lấy cây đàn mới.”

Ông đứng dậy, khi đi ngang qua ta, ông khẽ ngẩng đầu chào ta.

Ta rời đi mà không nói lời nào.

Trên đường đi, ta nhặt một viên đá. Khóe mắt và môi đều bị xước. Mặt mày lấm lem.