11
Khi mưa xuân vừa tạnh, ta thường gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, ta luôn thấy chủ tử trước đây mà ta từng hầu hạ—Chiêu nghi Hà Tịnh.
Lặp đi lặp lại trong giấc mơ của ta, luôn là gương mặt của Hà Tịnh lúc chết.
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu lồi ra, làn da trắng bệch phồng rộp, dính chặt vào bộ xương xanh xám. Chết không nhắm mắt.
Một vị chủ tử chưa từng phải tự thân đi lấy nước, vậy mà lại bị kéo lên từ giếng, cái chết của nàng quả thật rất kỳ lạ. Nhưng không ai điều tra chuyện này.
Ta theo quản sự công công báo cáo lên trên, Hoàng hậu Ôn thị chỉ hơi ngừng tay khi đang bóc quả cam quýt cống nạp, rồi lại tiếp tục bóc.
Rõ ràng nàng không muốn điều tra, liền đưa ra kết luận: “Thật đáng tiếc, một người tốt như vậy, lại bất cẩn đến thế. Bản cung còn nhớ lúc yến hội Trung thu, nàng ấy đã làm thơ, là một phi tần có tài văn chương đấy.”
Ta đoán rằng cho đến khi thi thể của Hà Chiêu nghi bị xử lý, Hoàng hậu Ôn thị cũng chẳng nhớ nổi tên của nàng là gì. Hoàng hậu Ôn thị chỉ nhớ đến bài thơ kiêu ngạo của Hà Tịnh.
Trong bài thơ, Hà Tịnh ví mình như vầng trăng cô độc, nhưng khi nàng bước vào cung này, nàng chỉ là một ngôi sao nhỏ bé không chút ánh sáng giữa muôn ngàn vì tinh tú. Nàng ngâm thơ xong, ngồi xuống với gương mặt đầy kiêu hãnh, thần thái rạng rỡ, tưởng rằng mình đã gây chấn động, từ đó sẽ được mọi người kính trọng.
Ta đứng bên cạnh nàng, lạnh lùng quan sát chỉ cảm thấy nực cười và bất lực. Ngươi muốn làm đóa hoa lan trên bờ Lễ, nhành ngọc lan trên sông Uyên, nhưng có nhìn xem nơi này có phải là một dòng suối trong lành hay không.
Hoàng thượng, ngài ấy chẳng nhìn thấy con gái của các quan dưới tam phẩm; còn các phi tần và nô tài, nếu ngươi không áp chế được họ, họ cũng sẽ chẳng để ngươi vào mắt.
Nhưng ta nghĩ, Hà Tịnh khác với Lâm Trinh, nàng thật sự hiểu điều đó.
Mùa đông năm đó, nàng ngồi trong tiểu viện viết thơ, vẽ tranh, uống rượu nhẹ đến say sưa. Nàng vừa hát khẽ, vừa khinh bỉ từng người trong cung sâu này. Ta vội chạy đến bịt miệng nàng, những bức tường chồng chất quanh viện, ai biết được có ai đang chờ để bắt lấy lời nói của nàng không.
Nhưng nàng hất tay ta ra, nhíu mày, chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng: “Nguyệt Lương cô cô! Ngươi cần gì phải làm ra vẻ như đang lo cho ta? Ngươi chẳng qua là sợ rước họa vào thân thôi!”
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa ta và nàng trước khi nàng chết.
12
Những lời Hà Tịnh nói với ta, ta đều nhớ, nhưng không hề oán hận, vì nàng nói đúng sự thật.
Ta nhận ra, những nữ nhân trong cung này, khi yếu lòng đều nhớ về nhà, vì vậy Hà Tịnh cũng bắt đầu kể về gia đình nàng.
Cha nàng là một võ tướng, nàng lớn lên cùng với các huynh đệ trong gia đình. Nàng có thể cưỡi ngựa lớn đi dạo phố, có thể đánh nhau với bọn lưu manh trong ngõ hẻm.
Văn chương nàng xuất chúng, dung mạo cũng xinh đẹp, vì vậy từ lúc ban đầu, cha mẹ nàng đưa nàng vào cung, là với hy vọng rằng người con gái xuất sắc nhất trong gia đình sẽ xứng đôi với người nam nhân mạnh mẽ nhất thế gian.
Khi mới vào cung, Hà Tịnh cũng nghĩ như vậy. Vì vậy nàng kiêu ngạo, hống hách, tràn đầy khí thế, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết nàng là một thiếu nữ lớn lên trong tình yêu thương, được chiều chuộng hết mực.
Nhưng chỉ sau hơn một năm không được triệu vào thị tẩm, những phi tần có địa vị cao hơn cũng chẳng thèm nhìn nàng, ngọn lửa trong nàng dần bị dập tắt, không còn sức sống như trước. Cuối cùng, nàng ôm lấy bình rượu, quỳ gục xuống đất, vừa khóc vừa kêu rằng nàng hối hận.
Ta cúi xuống, lấy đi bình rượu trong tay nàng, rồi nói: “Chủ tử, người vốn là cánh chim trời, nhưng lại tự mình lao vào lồng son. Đêm nay người trách mắng bao nhiêu người, nhưng người có khác gì họ đâu?”
Hà Tịnh nhìn ta, nước mắt đầm đìa, rồi bất chợt nở một nụ cười cay đắng.Nàng nói ta làm sao dám nói thật với nàng.Nàng nói: “Cũng phải, có Quý phi che chở, ngươi vốn chẳng sợ ta trách phạt. Trong cung này, ngay cả một nô tài như ngươi cũng được người ta coi trọng hơn ta.”
Nàng lảo đảo ngã quỵ, ta đỡ nàng vào trong phòng. Đến cuối cùng, nàng vẫn coi thường ta, nhưng chỉ có thể nói lời cuối cùng với ta: “Cha mẹ ta mà thấy ta thế này, chắc sẽ đau lòng lắm… Trước khi ta đi, tam tẩu của ta vừa sinh con, còn bảo chờ ta sau này làm rạng danh gia tộc, sẽ dẫn cháu trai đến thăm ta…”
“Nguyệt Lương cô cô, lòng ngươi cứng rắn như vậy, ngươi có bao giờ sợ cha mẹ ngươi lo lắng không?”
Sợ chứ.Chính vì sợ, nên ta đã cố gắng giữ lại muội muội nhỏ mà cha mẹ ta coi như báu vật, Nguyệt Hà, ở lại bên họ. Bảo vệ nàng tránh xa nơi địa ngục ăn thịt người này.
Nhưng ta không đáp lời Hà Tịnh, không nói một câu, chỉ giúp nàng đắp chăn kỹ rồi lặng lẽ ra ngoài. Và rồi chiều hôm sau, ta nhìn thấy thi thể của nàng. Nàng đã gây thù với quá nhiều người, ta thậm chí không thể xác định được ai là kẻ đã hại nàng. Ngọn lửa ấy, cứ thế mờ mịt mà tắt lịm.
Mùa đông năm đó, đêm dài vô tận.