Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BÂY GIỜ TA MỚI BIẾT MÌNH LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC Chương 3 BÂY GIỜ TA MỚI BIẾT MÌNH LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 3 BÂY GIỜ TA MỚI BIẾT MÌNH LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

8:04 chiều – 25/11/2024

Khi nữ cải nam trang theo quân ra trận, ta cũng từng nghe các binh sĩ kể vài câu chuyện tục tĩu lúc nửa đêm.

Nhưng khi ta xuất giá, mẫu thân từng dặn dò rằng, mỗi lời nói, hành động của ta đều đại diện cho phủ Trung Dũng hầu, đại diện cho Dương gia.

Bất luận khi nào, ở đâu, ta đều không được buông thả, không được khinh suất, tránh làm tổn hại thanh danh Hầu phủ.

Nhưng hiện giờ, thời thế đã khác xưa.

Tiêu Cảnh Hoài rất hài lòng trước sự chủ động của ta.

Dẫu sao, cả hậu cung rộng lớn cũng chỉ có hai người phụ nữ là ta và Vương Miên Sương.

Là đích nữ nhà Tướng phủ, so với ta, nàng ta càng quy củ hơn, tất nhiên không hiểu nhiều cách làm mới mẻ như ta.

Khi đạt đến cao trào, Tiêu Cảnh Hoài hung hăng hôn lên ta, cùng ta lên đến đỉnh điểm vui sướng.

Ta có thể nhận ra, hắn vô cùng thoả mãn.

Đêm đó, xuân sắc tràn ngập căn phòng, đến nỗi đám cung nhân bên cạnh cũng không nhịn được đỏ bừng cả mặt.

8

Ba ngày liên tiếp, Tiêu Cảnh Hoài ngày nào cũng đến cung của ta.

Dù mỗi lần sau đó, hắn vẫn đưa thuốc cho ta, ép ta uống trước mặt hắn.

Nhưng có lẽ do cảm giác tội lỗi, hắn đối với ta càng sủng ái hơn trước.

Làn sóng ban thưởng không ngừng đổ về Vĩnh Thọ Cung, đương nhiên, cũng đến tai Vương Miên Sương.

Những dòng chữ lơ lửng cho hay, Vương Miên Sương càng lúc càng không giữ được bình tĩnh.

Mấy lần nàng ta đến ngự thư phòng tìm Tiêu Cảnh Hoài, đều không gặp được.

Nghe nói, vì vậy mà nàng ta lại cãi nhau với Tiêu Cảnh Hoài.

Mà đó, lại chính là điều ta mong muốn.

Hôm ấy, ta đang cùng Tiêu Cảnh Hoài đánh cờ trong ngự hoa viên, từ xa đã thấy Vương Miên Sương dẫn theo cung nhân đi về phía này.

Bình thường, nàng ta luôn giữ tính cách điềm tĩnh, thanh tao như hoa cúc.

Nửa năm đầu mới vào cung, vì lòng bất bình, ta từng nhiều lần cố ý khiêu khích trước mặt nàng ta, hoặc cố ý đến muộn khi thỉnh an, hoặc ví mình như mẫu đơn mà so sánh nàng ta với thược dược.

Mỗi lần như vậy, nàng ta đều nghiến răng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ cười nhạt, không xung đột với ta.

Lâu dần, ta cũng thấy không thú vị.

Huống hồ Tiêu Cảnh Hoài đặc biệt miễn cho ta lễ thỉnh an hàng ngày, còn nói Vương Miên Sương chỉ là nữ chủ trung cung trên danh nghĩa, còn ta, mới là người trong tim hắn.

Thế nên, ta ít khi tìm nàng ta gây khó dễ, cũng chẳng mấy khi đối mặt nàng ta.

Nhờ sự dàn xếp của Tiêu Cảnh Hoài, giữa chúng ta duy trì được một vẻ cân bằng bề ngoài.

Hôm nay cũng vậy, vừa thấy ta và Tiêu Cảnh Hoài, Vương Miên Sương đã khẽ nhíu mày, theo bản năng muốn né tránh.

Nhưng ta lại không để nàng ta được như ý.

Ta nhìn nàng ta, lớn tiếng nói:

“Hôm nay hoàng hậu tỷ tỷ sao lại rảnh rỗi đi dạo vậy? Mau tới giúp muội xem ván cờ này, nước tiếp theo nên đi thế nào đây?”

Ta vừa dứt lời, Xích Tiêu đã nhanh nhẹn bước tới, nghênh đón Vương Miên Sương lại gần.

Không còn cách nào khác, nàng ta đành miễn cưỡng bước vào đình.

Mấy tháng không gặp, dường như nàng ta lại gầy đi, nhưng cũng đẹp hơn trước.

Thân hình yểu điệu, mảnh mai, trông như gió thổi cũng bay.

Đôi mắt hạnh khẽ cụp xuống, ánh lên nét sầu muộn, khiến người ta vừa nhìn đã không khỏi động lòng.

Đừng nói là Tiêu Cảnh Hoài, nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ muốn ôm nàng ta vào lòng, tha hồ thương yêu.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Nàng ta cúi đầu, nhỏ nhẹ hành lễ với Tiêu Cảnh Hoài.

Bề ngoài tỏ vẻ cung kính, nhưng giọng nói lại thoáng chút oán trách.

Tiêu Cảnh Hoài đáp lại một tiếng, nhưng không nhìn nàng ta, chỉ hối thúc ta:

“Mị Mị nhanh lên, tới lượt nàng hạ cờ rồi.”

“Lục Lang thật đáng ghét, chẳng chịu nhường Mị Mị chút nào. Hoàng hậu Tỷ tỷ, tỷ mau giúp muội xem đi, muội nên hạ ở đâu đây?”

Trước mặt Vương Miên Sương, ta cố tình tỏ ra thân mật, làm nũng với Tiêu Cảnh Hoài.

Cảnh này, là thứ Vương Miên Sương chưa từng được thấy.

Cũng là thứ mà mỗi lần Tiêu Cảnh Hoài sủng ái ta, nàng ta đã từng tưởng tượng vô số lần.

Quả nhiên, ta thấy nàng ta loạng choạng, trông như sắp ngã quỵ.

Khó khăn lắm mới đứng vững, nàng ta cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn gượng cười nói:

“Ta không hiểu cờ, không giúp được muội muội. Hôm nay gió lớn, bệnh đau đầu của ta lại tái phát, xin được phép hồi cung trước.”

Nói xong, nàng ta oán trách liếc nhìn Tiêu Cảnh Hoài một cái, rồi vội vã rời đi.

Những dòng chữ trên không trung lại hiện lên.

【Nam chính sao vậy? Thật quá đáng! Nữ chính khóc rồi mà hắn cũng không đuổi theo!】

【Lầu trên quên rồi sao? Hắn đang diễn đấy. Trước khi tiêu diệt Dương thị, Dương quý phi vẫn phải là ánh trăng sáng trong mắt mọi người.】

【Lại là kiểu tình yêu đau khổ, thật chán! Không thích tính cách chịu đựng nhẫn nhịn của nữ chính, ta vẫn thích Dương quý phi hơn.】

【Ta cũng vậy! Cảm thấy mạch truyện giữa quý phi và hoàng đế giờ thú vị hơn hẳn, bề ngoài tình cảm nồng thắm, bên trong lại cùng giường khác mộng, mỗi người đều ôm tâm cơ riêng, ta thích!】

Thấy Vương Miên Sương rơi lệ, ta thỏa mãn đặt một quân cờ xuống.

Rồi nhìn bóng dáng cô quạnh của nàng ta, ta cố ý nói với Tiêu Cảnh Hoài:

“Lục Lang, hoàng hậu tỷ tỷ hình như giận rồi.”

“Không cần để ý.”

Mặc dù miệng nói vậy, nhưng rõ ràng nước cờ của hắn đã rối loạn.

9

Đánh cờ xong, Tiêu Cảnh Hoài lấy cớ có chính sự cần giải quyết, vội vã rời đi.

Hắn làm bộ như hướng về Dưỡng Tâm Điện, nhưng thông qua những dòng chữ lơ lửng, ta biết hắn lại đến Cảnh Nhân Cung rồi.

Xem ra, dù những ngày này hắn mê luyến ôn hương nhuyễn ngọc của ta, trong lòng hắn vẫn còn có Vương Miên Sương.

Không sao.

Vừa khéo, ta cũng cần xử lý một số việc khác.

Chiều hôm đó, Chương Ung đến thỉnh mạch bình an cho ta xong liền quỳ sụp xuống đất.

“Cầu xin Quý phi nương nương tha mạng, cầu xin nương nương tha mạng!”

Ta nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, chậm rãi bóc vỏ một quả quýt, cười nói:

“Chương thái y làm gì thế này?”

“Nương nương, vi thần tuổi già sức yếu, phu nhân ngày một không chịu nổi nữa, nhà lại ba đời đơn truyền, chỉ có một tôn tử. Cầu xin nương nương để Dương tiểu tướng quân tha cho họ.”

Ngũ ca ra tay thật nhanh, chỉ trong vài ngày đã thu xếp đâu vào đấy.

Ta đưa một múi quýt vào miệng.

Đây là loại quýt xanh mới được Nội Vụ Phủ tiến cống.

Bình thường ta không thích lắm, hôm nay lại thấy ngon lạ thường.

Vừa ăn, ta vừa cười nói:

“Chương thái y, gần đây bản cung thèm ăn đồ chua, ngươi nói xem, có phải là có thai rồi không?”

“Nương nương…”

Chương Ung quỳ dưới đất, lo lắng đến mức lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Thôi được, nể ngươi tuổi cao, bản cung không làm khó nữa. Người nhà ngươi, sẽ có người chăm sóc cẩn thận. Chờ khi nào bản cung bình an sinh hạ long tử, họ sẽ được thả. 

“Nếu không, chỉ hai mạng người, giết thì giết, Dương gia chúng ta vẫn chịu được.”

Sau khi Chương Ung rời đi, Xích Tiêu hỏi ta:

“Nương nương, người không lo hắn sẽ nói chuyện này với Hoàng thượng sao?”

“Có nói thì đã sao? Thời cơ chưa tới, Tiêu Cảnh Hoài sẽ không thừa nhận chính hắn chỉ đạo Chương Ung đầu độc ta. Để an ủi ta và Dương gia, hắn chỉ có thể đẩy Chương Ung ra gánh tội.”

Vậy nên, bề ngoài ta nói cho Chương Ung ba ngày để suy nghĩ.

Thực tế, ông ta căn bản không có lựa chọn nào khác.

Dù chống lại ta hay tìm đến Tiêu Cảnh Hoài, đều là đường chết.

Nếu muốn bảo vệ người nhà, ông ta chỉ có thể nghe theo lời ta.

“Xích Tiêu, ngươi biết không? Để đối phó với một người, chỉ cần nắm lấy điểm yếu của hắn. Bản cung sớm đã nghe nói, Chương Ung nổi tiếng là kẻ coi trọng hiếu đạo. Vậy nên, thay vì khiến Nội Vụ Phủ phí công tìm một thái y khác cho bản cung, chẳng bằng lấy gậy ông đập lưng ông, thuận nước đẩy thuyền.”

Ta vừa dứt lời, cửa sổ hoa đột nhiên bị một trận gió lớn thổi bật ra.

Hơi lạnh thấu xương ùa vào theo gió, nhìn lá rụng úa vàng ngoài sân, ta chợt nhận ra, mùa đông đã đến rồi.

“Nương nương, tuyết rơi rồi.”

Phải rồi, tuyết đã rơi.

Mùa đông năm nay đến sớm thật.

Cũng tốt, một vài màn kịch hay, cũng đến lúc bắt đầu rồi.

10

Trận tuyết lớn này, rơi suốt nửa tháng không ngớt.

Đến ngày Đông chí, tuyết cuối cùng cũng ngừng, đồng thời mang đến hai tin tức lớn.

Tin thứ nhất, phụ thân và huynh trưởng đại phá Bắc Địch, không lâu nữa sẽ khải hoàn trở về.

Tin thứ hai, Hoàng hậu đã có thai.

Vương Miên Sương chính miệng công bố tin này tại yến tiệc mừng công mà Tiêu Cảnh Hoài tổ chức cho phụ thân và huynh trưởng ta.

Lời vừa dứt, cả sảnh tiệc đều kinh ngạc.

Vương tể tướng tự nhiên vui mừng khôn xiết.

Văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống dâng lời chúc mừng.

Duy chỉ có phụ thân và huynh trưởng, vốn đang uống rượu mừng, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Còn ta, hừ lạnh một tiếng, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, không muốn nhìn thấy vẻ đắc ý trên khuôn mặt của Vương Miên Sương.