Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẮT NHẦM RỂ Chương 1 BẮT NHẦM RỂ

Chương 1 BẮT NHẦM RỂ

11:13 sáng – 28/09/2024

Ngày đề tên sĩ tử trên bảng vàng, ta kéo theo một đám gia nhân trong phủ đến bắt rể, nhưng không may lại bắt nhầm người.

Khi thanh mai trúc mã của ta đến cửa làm loạn, ta đã cùng kẻ thù không đội trời chung của hắn hoàn tất lễ bái đường, chuẩn bị đưa vào động phòng.

Mọi người đều nói ta thật may mắn, bắt nhầm vậy mà vẫn bắt được một Trạng Nguyên.

Nhưng chẳng ai biết được, hắn là do ta bỏ tiền thuê về. 

Hơn nữa tiền thù lao của hắn cũng rất đắt!

1

Ngày Xuân Vị công bố bảng vàng, ta chuẩn bị sẵn một bao tải, mang theo tám người gia nhân đi bắt trúc mã của ta.

Chúng ta lặng lẽ phục kích đến trưa. Thấy người đến liền bịt miệng, trùm đầu, mang về phủ, mặc lên hỉ phục, gõ trống khua chiêng.

Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi.

Cho đến khi lễ bái đường hoàn tất thì đột nhiên có một người hùng hổ xông vào, tức giận mắng ta mắt mù không nhìn ra hắn mà lại bắt nhầm người.

Người đến mặc áo màu lục, khuôn mặt tuấn tú giờ đây đã tức đến mức xanh lè, không ai khác ngoài trúc mã của ta, cũng chính là đối tượng bắt rể lần này, Hàn Quan.

Vị quan lễ nghi cuối cùng còn đang định nói nốt câu “Tiễn vào động phòng” thì nghẹn lại trong cổ họng, chỉ thốt ra được một tiếng ” Ặc!”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Hàn Quan, rồi lại nhìn về phía tân lang vẫn đang bị bịt miệng và che đầu bằng khăn hỉ.

Cả đại sảnh rơi vào sự im lặng khó xử.

Hàn Quan phẫn nộ:

 “Kim Châu Châu, chuyện đại sự như hôn nhân này, ngươi có thể nghiêm túc hơn một chút không?”

Hắn ngừng lại một lát, oán trách thêm một câu:

 “Sao có thể bắt nhầm người mà còn không hay biết?”

Ta nhìn bộ y phục màu xanh lục của hắn: 

“Là lỗi của ta sao?”

Hàn Quan lập tức mất hết khí thế. Sắc mặt hắn tái nhợt, giọng cũng dịu xuống:

 “Là lỗi của ta, hôm nay ta mặc nhầm y phục.”

Hắn bước tới gần tân lang:

 “Huynh đài, Châu Châu là vị hôn thê của ta, thật xin lỗi vì hôm nay đã làm phiền…”

Hắn đưa tay vén khăn hỉ lên thì chết đứng tại chỗ.

Người dưới lớp khăn đỏ không ai khác chính là Ôn Kinh Triệt, khuôn mặt tuấn tú tựa thần tiên, hàng lông mày thanh thoát, rõ ràng là một người quen cũ.

Hàn Quan sững sờ:

 “Ôn Kinh Triệt?!”

Ôn Kinh Triệt rất lịch sự gật đầu chào hỏi. Hắn còn rất niềm nở đón khách: 

“Không sao. Đã bái đường xong hết rồi, cứ vậy đi. Hàn huynh đã đến đây rồi thì mời vào uống chén rượu mừng của phu thê chúng ta.”

“Họ Ôn kia! Châu Châu là vị hôn thê của ta.” 

Hàn Quan tức giận nói:

“Đạo lý là bạn bè không nên đụng đến thê tử của nhau, ngươi không biết sao?”

Ôn Kinh Triệt gật đầu đồng tình: 

“Đúng vậy. Nhưng mà, thân phận vị hôn thê của ngươi và thê tử của ta có liên quan gì đến nhau sao?”

Hắn tự hỏi tự đáp:

 “Không liên quan, nhưng chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau. Ta là người được nàng… à…ừm…, trói chặt mang vào từ cửa chính. Còn ngươi, vẫn chưa được tính là qua cửa đâu.”

“Xét về mặt pháp lý hay thứ tự trước sau, ngươi đều nên gọi ta một tiếng ‘đại ca’.”

Hắn nói một cách hùng hồn mạnh mẽ, những lời tưởng chừng như vô lý nhưng khi qua miệng hắn lại nghe như chân lý chính đáng, khiến ta chẳng còn lời nào để phản bác.

Sắc mặt Hàn Quan càng thêm xanh mét.

Ở chỗ không ai nhìn thấy, Ôn Kinh Triệt lén lút giơ hai ngón tay ra sau lưng, rồi lại biến thành bốn ngón tay.

Ta tức khắc bật khóc đầy bi thương, hét lên với Hàn Quan: 

“Ngươi đã mang quà mừng chưa?”

2

Triều đình lúc này đang thịnh hành phong tục bắt rể, mỗi khi bảng vàng được công bố, cảnh tượng náo loạn chen lấn khi đó chẳng khác nào cảnh buôn người quy mô lớn.

Trước ngày công bố danh sách Tam nguyên trên Xuân Vị, giá bao tải và dây thừng ở kinh thành đều tăng vọt.

Các tiểu thư trong phủ thì mài dao liếc mắt, mỗi ngày ngồi trong nhã gian của trà lâu mà bình phẩm, xem xét lựa chọn các sĩ tử qua lại, kén chọn đủ mọi tiêu chuẩn.

Từ mỗi khe cửa sổ của các quán trà  đều lấp ló những đôi mắt xanh lá, tựa như chim cắt đang rình con mồi của mình.

Tư liệu về thân phận của các sĩ tử đã được lan truyền rộng rãi trong nội phủ của các nữ quyến từ lâu, giờ chỉ còn xét đến dáng vẻ bên ngoài nữa thôi là chờ ngày úp sọt mang về nhà.

“Vai hắn quá hẹp, không được.” 

Mẫu thân ta rất tinh mắt:

 “Hông cũng hẹp, vừa nhìn là biết khả năng sinh sản không tốt.”

Ta: ?

“Nương à, chúng ta đang chọn rể, chứ không phải kén vợ.” 

Làm gì có chuyện hông hẹp với sinh đẻ ở đây chứ.

Mẫu thân liếc ta một cái trách móc: 

“Nhà chúng ta chọn rể, tất nhiên phải tìm người có thể giúp con sớm sinh quý tử.”

“Nếu là một tên đẹp mã nhưng vô dụng, nhà họ Kim chúng ta cần hắn làm gì?”

Ta vừa tính toán doanh thu tháng này vừa đáp qua loa: 

“Nương, con và Hàn Quan đã định hôn ước từ lâu rồi mà? Dù nương có kén chọn ra sao, chúng ta cũng không thể hủy hôn được.”

Sắc mặt mẫu thân có chút không tự nhiên, bà lẩm bẩm: 

“Lỡ như Hàn Quan không đáng tin thì sao? Theo nương thấy, chúng ta nên chuẩn bị thêm phương án dự phòng.”

Ngón tay ta dừng lại trên bàn tính.

Ta chuyển chủ đề:

 “Nương, lô bao tải phiên bản sang trọng, đính san hô đỏ đợt trước đã bán hết rồi, nương nhớ đặt thêm hàng bên kia nhé.”

Thực ra ta biết, ta và Hàn Quan có lẽ thật sự không thể thành đôi được nữa, chỉ là tạm thời ta chưa biết phải nói với mẫu thân thế nào.

Hai tháng trước, ta thấy tên của Hàn Quan xuất hiện trong sổ sách của Yến Phong Lâu.

Hắn đã bao một gian phòng riêng. Theo lời của chưởng quầy, hắn đã gặp gỡ một nữ tử mang mạng che mặt, toàn thân mặc đồ màu trắng tại gian phòng bao đó.

Chưởng quầy còn phức tạp mà kể với ta:

 “Đại đương gia, nữ tử đó mỗi tháng chỉ gặp Hàn công tử một lần. Nhưng nàng lại đến ba lần trong tháng.”

“Hai lần còn lại, một lần gặp công tử họ Lưu ở phía bắc thành, một lần gặp công tử họ Lý ở phía nam thành.”

Ta lặng im.

Hóa ra không chỉ mình ta bị “đội mũ xanh”, mà trên đầu Hàn Quan còn có cả một đồng cỏ xanh mướt rộng lớn hơn nhiều.

Không hiểu sao, điều này khiến tâm trạng ta thoải mái đôi chút.

Ta quyết định đi gặp nữ tử bí ẩn đó.

3

Ngày mùng năm tháng hai là ngày nữ tử đó gặp công tử họ Lý ở phía nam thành.

Nàng đội một chiếc mũ lụa che mặt, tấm vải trắng dài dày dặn phủ từ đầu xuống chân, trông vô cùng bí ẩn.

Ta lén giơ ngón cái lên với chưởng quầy:

 “Ngươi thật giỏi, vậy mà cũng nhận ra nàng ta là cùng một người với người chúng ta tìm.”

Chưởng quầy thản nhiên đáp: 

“Người không thấy trang phục như vậy dễ nhớ lắm sao?”

Đúng là thế thật.

Nữ tử đó vừa bước vào liền thu hút vô số ánh mắt của người khác. Nhưng nàng chẳng hề bận tâm, bước đi ung dung làm nổi bật dáng vẻ yểu điệu thanh thoát. Ngay cả tấm lụa che mặt cũng không cản nổi ánh mắt dịu dàng như nước của nàng. 

Nàng nhanh chóng bước lên lầu, mặc kệ những lời xì xào bàn tán phía dưới.

Quá duyên dáng, thật sự quá duyên dáng!

Ta không khỏi khâm phục phong thái của nữ tử này, thầm vỗ tay trong lòng.

Chưởng quầy hận không thể lôi ta ra một chỗ mà dạy dỗ, ông ấy còn tốt bụng nhắc nhở rằng đó có thể là tình địch của ta.

Ta nói không sao, Hàn Quan không biết tự trọng thì chính là rau cải thối, mà ta thì chưa bao giờ ăn rau cải thối.

Ta lẻn vào gian phòng bên cạnh, cố ý không khép chặt cửa, để lại một khe hở để nghe trộm.

Chậc! Chỉ trách trà lâu của nhà mình cách âm tốt quá, ta chẳng nghe thấy gì cả.

Nhưng chỉ sau một vài chén trà, cửa phòng bên cạnh mở ra. Công tử họ Lý bước ra trước. Lúc này, ta mới nghe được vài câu.

Công tử họ Lý hùng hồn hứa hẹn rằng hắn nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên, rồi sẽ đường hoàng đến cầu hôn nàng.

Nữ tử kia giọng điệu ngọt ngào:

 “Đỗ hay không chẳng quan trọng. Chỉ mong công tử biết rằng, ngài đối với thiếp như vầng trăng sáng trên trời. Mất đi ngài, thiếp…”

Nàng nói giọng đầy buồn bã, ngắt quãng đúng lúc, thật khéo léo.

Hai người lưu luyến thêm một chút rồi mới chia tay.

Ta suy ngẫm về cuộc đối thoại của họ, nghĩ rằng nữ tử này quả thật có tài nghệ. Đến một nữ nhân như ta cũng không cưỡng lại được giọng nói như chim hoàng oanh ấy khi nàng nói lời tình tứ.

Ta đóng cửa phòng, định đợi nàng đi trước rồi mới quay về phủ.

Hôm nay không phải lúc thích hợp để gặp mặt, muốn bắt quả tang thì phải gặp cả Hàn Quan và nàng mới được.

Theo quy luật hai tháng qua, nữ tử này gặp công tử họ Lý vào mùng năm, công tử họ Lưu vào ngày mười lăm, và đến ngày hai mươi lăm mới gặp Hàn Quan. Ta còn phải chờ hai mươi ngày nữa.

Không ngờ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Giọng nữ quen thuộc cất lên: 

“Kim Châu Châu, mở cửa đi. Người làm chuyện không đứng đắn là ta, ngươi trốn làm gì?”