Người bạn duy nhất của ta là một cô gái xuyên không. Nàng nói nhiệm vụ của mình khi đến thế giới này là để cứu ta. Nàng tin tưởng ta, bảo vệ ta, thậm chí hết lòng giúp đỡ để phu quân của ta lên ngôi Hoàng đế.
Cuối cùng, nàng tìm được một người yêu nàng sâu đậm. Nàng nói nơi này làm nàng cảm thấy ấm áp, và nàng muốn ở lại thế giới này.
Nhưng rồi sau đó, khi ta phi ngựa từ biên cương trở về, ta chỉ nhìn thấy cơ thể trắng bệch, gầy yếu của nàng nằm cô độc trong quan tài ngọc, người lạnh tựa băng.
Bên cạnh quan tài, phu quân của nàng đứng đờ đẫn, không nói một lời.
Đứa con nhỏ của nàng thì thầm “Thật may mắn, con không muốn có một mẫu thân điên khùng như vậy.”
Ta nhìn về phía nữ nhân đứng bên cạnh họ, giả vờ lau nước mắt.
Ta nghĩ, ta không cần phải giả vờ nữa.
Sau hôm nay, họ sẽ biết, thế nào mới là một kẻ điên thực sự.
1
Khi Trúc Châu rạch cổ tay, nàng không hề có chút do dự.
Vị đại phu xem vết thương cho nàng nói rằng vết cắt ở cổ tay rất sâu, nếu không có ý định tự sát thì không ai có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, nhất là đối với một người luôn sợ đau như Trúc Châu.
Thường ngày nàng chỉ cần bị trầy da một chút cũng đã khóc ướt hết khăn tay, để lừa ta đưa cho nàng ăn bánh quế hoa.
Ta nhìn vào Trúc Châu trong quan tài ngọc, ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt, tất cả đều giống như khi nàng còn sống.
Người tình mà nàng yêu thương nhất đứng ngay bên cạnh quan tài, bên cạnh hắn là một cô nương trẻ mặc áo hồng kiều diễm, dắt tay một đứa bé có đến bảy phần giống Trúc Châu.
Ta liếc từ đầu đến chân cô nương đó, cuối cùng cũng hiểu vì sao Trúc Châu không còn vương vấn gì nữa.
Nàng ta tiến đến trước mặt ta, khẽ cúi đầu thi lễ:
“Hoàng hậu nương nương cát tường.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, không bảo nàng ta đứng dậy, chỉ chăm chú nhìn vào đôi chân đang hơi khụy xuống của nàng.
Thị nữ phía sau nhanh chóng bước tới, đá vào đầu gối nàng ta, phát ra một tiếng “bịch” giòn tan. Lúc này ta mới hơi giãn đôi mày ra.
“Chu thẩm!”
Hai tiếng kêu kinh hãi vang lên, Hàn Nhất Nặc muốn bước tới đỡ dậy, nhưng vì thấy thái độ của ta nên không dám hành động. Còn Hàn Dương thì chỉ chăm chú nhìn vào quan tài, dường như không hay biết gì về những gì đang xảy ra xung quanh.
Ngược lại, Thẩm Chu Chu không nói một lời, cúi đầu bái lạy thật sâu.
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Dân nữ không biết tôn ti, mong nương nương thứ tội.”
Ta nheo mắt lại, Thẩm Chu Chu quả thật rất biết điều.
Nàng ta hiểu rõ ta đang giận dữ, ai đến khuyên lúc này đều vô ích, đặc biệt là cha con nhà họ Hàn. Bọn họ chỉ càng khiến cơn giận của ta bùng phát thêm. Ngược lại, nhận lỗi ngay lập tức mới có thể khiến ta lùi một bước.
Trúc Châu không đấu lại nàng ta.
Ta bước tới hai bước, đôi giày gấm sáng lấp lánh của ta giẫm lên chiếc váy tinh xảo của nàng ta. Phía sau liền có người mang ghế tới.
Ta cầm lấy cổ tay của Thẩm Chu Chu, trên đó là một chiếc vòng ngọc bích xanh biếc.
Chiếc vòng vốn không phải là vật quý giá lắm, chỉ là ta biết đây là giải thưởng mà đứa con trai bảy tuổi của Trúc Châu, Hàn Nhất Nặc, thắng được tại thư viện. Trước mặt bao nhiêu đứa trẻ, nó nói rằng muốn thắng chiếc vòng này để tặng mẫu thân.
Là ta đã dặn tiên sinh, tặng chiếc vòng cho Hàn Nhất Nặc.
Nhưng không ngờ, nó lại xuất hiện trên tay Thẩm Chu Chu.
Ta nắm lấy chiếc vòng, giật mạnh khỏi tay nàng ta.
“Ta lỡ tay, mong cô nương đừng trách.”
Trên tay Thẩm Chu Chu ngay lập tức hiện lên hai vết đỏ, nổi bật trên làn da trắng nõn của nàng ta, trông vô cùng đáng sợ.
“Dân nữ không dám.”
Thẩm Chu Chu cắn chặt môi, dáng vẻ thật đáng thương đúng như tên của nàng ta, y như cái cách Trúc Châu không thể chịu nổi.
Mỗi lần Trúc Châu giận ta, ta chỉ cần làm bộ mặt thế này, dù giận đến mấy nàng cũng sẽ không nhịn được mà mỉm cười, và ta sẽ có được thứ ta muốn từ tay nàng.
Nhưng Thẩm Chu Chu là cái thá gì chứ?
Ta đưa tay vuốt nhẹ tai nàng ta, trên đó là một đôi ngọc trai Đông Hải lớn.
Đây là lễ vật mà ta đã tặng Trúc Châu khi nàng thành hôn.
Khi ta gỡ chúng xuống, không chút do dự, tai của Thẩm Chu Chu chảy máu không ngừng, Hàn Nhất Nặc không thể kiềm chế được nữa, quỳ xuống bên cạnh nàng ta.
“Ngọc trai Đông Hải là ta tặng cho Chu thẩm, mẫu thân cũng đã đồng ý, xin hoàng hậu đừng trách Chu thẩm!”
Ta cầm ngọc trai dính máu trong tay, sắc mặt bình thản.
“Nếu ta nhất định phải trách thì sao?”
Không có Trúc Châu, Hàn Nhất Nặc trong mắt ta chẳng khác gì một miếng thịt thối.
Ta rất ít khi dùng giọng điệu lạnh lùng như thế này nói chuyện với nó, nó tiến lên nắm lấy áo của ta, định giở trò dễ thương như trước.
Ánh mắt ta lạnh lùng, binh sĩ phía sau lập tức vung đao lên, định chém đứt cánh tay của Hàn Nhất Nặc.
“Cái thứ hèn mọn nào cũng dám động tới hoàng hậu nương nương!”
Ta không thèm để ý đến Hàn Nhất Nặc đang sợ đến tái mặt, vung tay ra lệnh đưa đi quan tài ngọc của Trúc Châu, Hàn Dương như bừng tỉnh, rút kiếm chắn trước quan tài.
“Ta không cho phép bất cứ ai mang Châu nhi đi!”
Hàn Dương dù sao cũng là quan trong triều đình, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với Viên Tĩnh Lễ, các binh sĩ không dám động vào hắn.
Không sao, để ta đích thân ra tay.
Ta rút kiếm đâm vào Hàn Dương, không hề do dự. Ngay khi lưỡi kiếm chạm vào người hắn, một vật nặng đánh vào cổ ta, ta chìm trong màn đen tăm tối.
Chương 2
Người ra tay chính là Viên Tĩnh Lễ.
Mặc dù hạ nhân không dám nói thẳng, nhưng dám ra tay với ta, khắp thiên hạ này chỉ có một mình Viên Tĩnh Lễ mà thôi.
Hắn không dám đến gặp ta, chỉ phái người mang đến thánh chỉ, truy phong Trúc Châu làm Đại Trưởng Công chúa.
Ta đã dùng trâm vàng mà Viên Tĩnh Lễ tặng để xé nát thánh chỉ đó.
Cung nhân quỳ rạp xuống đất, cung Trường Lạc rơi vào im lặng tuyệt đối, cho đến khi Viên Tĩnh Lễ xuất hiện.
“Phù Ngọc, Trúc Châu đã chết rồi, nếu nàng không hài lòng, trẫm có thể truy phong cho nàng ấy thêm một danh hiệu cao quý hơn.”
“Ta giết Thẩm Chu Chu, rồi truy phong nàng ta làm hoàng hậu, ngươi thấy thế nào?”
Viên Tĩnh Lễ không nói gì.
“Ta muốn bọn họ chôn cùng.”
“Điều đó là không thể.”
“Được.”
Lời của ta đáp lại một cách nhanh chóng đến mức Viên Tĩnh Lễ cũng không ngờ, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
“Ngươi nói gì?”
“Ta nói ‘được’.”
Ta sẽ dùng cách của riêng mình để thực hiện.
Ta không cho phép bất cứ ai lập linh đường cho Trúc Châu, bọn họ không xứng đáng. Sau đó, ta phái người thu hồi lại tất cả những gì liên quan đến Trúc Châu.
Hàn Dương cầm kiếm ngăn cản.
Thẩm Chu Chu quỳ bên cạnh, đôi môi cắn chặt không nói lời nào.
Ta chỉ cần phất tay, thị vệ liền tiến vào, giữ chặt Hàn Dương, buộc hắn quỳ mạnh xuống sàn đá cẩm thạch.
Khi xưa hắn cầu hôn Trúc Châu, cũng đã từng quỳ trước mặt ta như thế này.
Khi ta phát hiện hắn và Trúc Châu tư tình, vì danh tiếng của nàng, ta không cho phép họ qua lại. Hàn Dương quỳ xuống trước mặt tất cả các phi tần trong hậu cung, cầu xin ta cho phép họ thành thân.
Ta không gật đầu, cho dù hắn có mối quan hệ sâu sắc với Viên Tĩnh Lễ đến đâu, cũng không thể nào xin được thánh chỉ ban hôn.
Lúc đó ta hỏi Trúc Châu:
“Nếu gả cho hắn, nàng sẽ không thể quay đầu lại.”
Trúc Châu đỏ mặt.
“Phù Ngọc, hắn nói rằng cả đời này chỉ có mình ta, ta muốn thử một lần.”
“Nếu sai thì sao?”
“Thì cứ sai thôi.”
Trúc Châu nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra rất thông minh và kiên cường, ta đã tự mình trải nghiệm điều đó.
Khi nàng quyết định chọn Hàn Dương thì kiên định bao nhiêu, đến lúc rời đi lại quyết tuyệt bấy nhiêu.
Thuở bé, nàng luôn dạy ta: “Thượng binh phạt mưu, công tâm vi thượng.”