Tin tức về việc một tỷ phú siêu đẹp trai hiến tinh trùng vô tình bị rò rỉ, bạn cùng phòng của tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để giành được một suất với hy vọng đổi đời nhờ đứa con.
Tôi tốt bụng khuyên cô ấy: “Chuyện này e rằng không đơn giản đâu.”
Sau đó, tỷ phú mở rộng xét nghiệm ADN và triệu tập hơn một trăm đứa trẻ khắp cả nước.
Ông không chỉ tặng cho mỗi đứa trẻ một triệu, mà còn tổ chức một đám cưới thế kỷ với mẹ của một trong số những đứa trẻ đó.
Khi biết tin, bạn cùng phòng của tôi đã dùng dao chém tôi tới chết: “Đều tại mày đã phá hỏng giấc mơ làm phu nhân giàu có của tao!”
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại ngày tỷ phú hiến tinh trùng.
1
“Lâm Kiều, tỷ phú giàu nhất thành phố chúng ta lại đi hiến tinh trùng đấy!”
Đồng Nhiên Nhiên nhảy cẫng lên vì phấn khích, vẻ mặt cô ấy đầy hứng khởi.
“Cậu nói xem, liệu mình có nên giành một suất để sinh con đổi đời không?”
Sau một hồi mơ hồ, mọi thứ trước mắt dần trở nên rõ ràng.
Tôi nhìn thấy bạn cùng phòng và chiếc điện thoại trên tay cô ấy.
Trên màn hình điện thoại hiển thị một bức ảnh chân dung được chỉnh sửa rất đẹp trai, bên dưới là thông tin chi tiết giới thiệu về vị tỷ phú.
[Chấn động! Tỷ phú giàu nhất thành phố chúng ta hiến tinh trùng tại bệnh viện số 1 XX!]
Khung cảnh y hệt như kiếp trước khiến tôi rùng mình.
Kiếp trước, Đồng Nhiên Nhiên cũng từng giơ điện thoại lên và hỏi ý kiến tôi như thế này.
Nhưng người giàu luôn có những mưu mô khó lường, nếu cô ấy sinh con mà đứa trẻ bị lấy đi làm kho lưu trữ nội tạng, chẳng phải sẽ chuốc khổ vô ích sao?
Sau nhiều lần khuyên ngăn, cuối cùng Đồng Nhiên Nhiên cũng từ bỏ ý định.
Không ngờ vài năm sau, tỷ phú mở rộng xét nghiệm ADN, triệu tập tất cả những đứa con và tặng cho mỗi đứa một triệu.
Cơn ghen tức ngập tràn, Đồng Nhiên Nhiên dùng dao đâm chết tôi, đặt dấu chấm hết cho tôi.
Kiếp này, tôi từ bỏ việc khuyên bảo, để cô ấy tự lao vào con đường tự hủy hoại bản thân mình.
“Sao cậu không nói gì? Cậu cũng thấy tỷ phú này đẹp trai đúng không?”
“Dù không phải là tỷ phú, thì mình vẫn lãi lớn ha ha ha.”
Đồng Nhiên Nhiên cười ngây ngô nhìn bức ảnh của người đàn ông, đầu óc mơ mộng về những viễn cảnh xa xôi.
Cô ấy mở phần bình luận và thấy có người để lại lời nhắn.
[Tôi có cách lấy suất, ai có ý định thì liên hệ ngay!]
Đồng Nhiên Nhiên ngay lập tức nhấp vào và nhắn tin riêng.
Chỉ một lát sau, cô ấy hét lên đầy phấn khích.
“Cái gì! Một mẫu tinh trùng mà tận 500 nghìn tệ!”
Nghe thấy sự do dự trong giọng nói của Đồng Nhiên Nhiên, tôi liền tốt bụng lên tiếng khuyên: “Nhiên Nhiên à, đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu không nên bỏ lỡ.”
“Hơn nữa, cậu xinh đẹp thế này, nhỡ đâu tỷ phú để mắt đến cậu, chẳng phải cậu sẽ trở thành phu nhân giàu có sao!”
Hai cô bạn cùng phòng đứng sau lưng với vẻ mặt đầy bối rối, rõ ràng muốn lại gần để can ngăn.
Tôi lén lút ra hiệu cho họ dừng lại, ngăn không để họ xen vào.
Đồng Nhiên Nhiên gãi đầu lo lắng: “Nhưng mình nghe nói sinh con đáng sợ lắm, không chỉ có đủ thứ biến chứng mà còn dễ bị nhăn da, rồi lỡ mà…”
“Chẳng có lỡ gì cả.” Tôi ngắt lời cô ấy, chặn đứng sự do dự.
“Cậu còn trẻ thế này, hồi phục nhanh mà, hơn nữa cậu lại thuộc dạng dễ giảm cân, chẳng phải lo mấy chuyện đó đâu.”
Đồng Nhiên Nhiên cuối cùng cũng an tâm, nở nụ cười đầy đắc ý với chúng tôi.
“Các cậu yên tâm, nếu mình trở thành phu nhân, nhất định sẽ không quên các cậu đâu!”
2
Trong những ngày tiếp theo, Đồng Nhiên Nhiên cứ thỉnh thoảng lại ra ngoài, thường xuyên trốn học.
Mấy cô bạn cùng phòng khuyên cô ấy rằng cứ thế này thì thể nào cũng bị rớt môn.
Đồng Nhiên Nhiên chẳng thèm bận tâm: “Rớt môn là cái gì chứ, đến khi mình sinh con trở thành phu nhân rồi, đến giáo viên hướng dẫn cũng phải tươi cười chào đón mình mà thôi!”
Thấy khuyên không được, mấy người bạn cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Điện thoại của Đồng Nhiên Nhiên liên tục đổ chuông, nhóm chat dành cho các bà mẹ tương lai đang vô cùng sôi động, toàn là những người phụ nữ đã kiếm được suất tinh trùng thông qua các kênh đặc biệt.
“Sao họ xinh thế nhỉ…”
Tôi nghe Đồng Nhiên Nhiên lẩm bẩm.
“Lâm Kiều, cậu xem, mình với họ ai đẹp hơn?”
Tôi nhìn vào chiếc điện thoại cô ấy chìa ra, làm bộ so sánh với ảnh trên màn hình một lúc rồi đáp: “Nhiên Nhiên, mặt cậu có vẻ hơi to.”
“Với cả mũi của cậu, không được hoàn hảo cho lắm.”
“Nhìn kỹ nữa thì, mắt cũng không to lắm đâu…”
Những lời tôi vừa nói khiến Đồng Nhiên Nhiên cảm thấy bị tổn thương.
Cô ấy luôn tự hào về ngoại hình của mình, chưa bao giờ bị ai đánh giá như vậy.
Tôi nhẹ nhàng nói thêm: “Không sao đâu Nhiên Nhiên à, họ đều nhờ dao kéo cả. Dù cậu không đẹp bằng họ, nhưng cậu có vẻ đẹp từ bên trong mà!”
Đồng Nhiên Nhiên im lặng, nhưng tôi thấy rõ sự ghen tị và không cam lòng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.
Lần tiếp theo tôi gặp cô ấy đã là nửa tháng sau.
Gương mặt Đồng Nhiên Nhiên được quấn đầy băng và gạc, chỉ còn lộ ra đôi mắt, cô ấy đã đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Tôi thoáng nhìn xuống tay cô ấy đang đặt lên bụng. Có vẻ như cô ấy đang rất gấp gáp, dám kết hợp cả phẫu thuật thẩm mỹ và mang thai cùng một lúc.
“Đợi mình hồi phục xong, mình sẽ đi nhận tinh trùng ngay. Với thể trạng của mình, chắc chắn sẽ sinh ra một cậu nhóc mập mạp.”
“Hơn nữa mình còn trẻ, biết đâu mọi người chẳng phân biệt nổi mình là mẹ hay chị của nó chứ?”
Bạn cùng phòng chẳng buồn để ý đến những lời nói ngông cuồng của cô ấy, chỉ im lặng cúi đầu.
“Á!—”
Tiếng hét của Tần Hoan, một cô bạn cùng phòng, vang lên.
Chúng tôi quay đầu lại và thấy Tần Hoan với ánh mắt kinh hoàng chỉ vào chiếc hộp kính dưới chân.
Tấm vải đen phủ trên hộp vừa bị kéo xuống, để lộ con vật bên trong, một con rắn.
Tần Hoan ôm chặt ngực, lùi lại liên tục.
“Là rắn! Rắn!”
Đồng Nhiên Nhiên tỏ vẻ chẳng có gì lạ, bước tới và đắp lại tấm vải lên chiếc hộp.
“Hét cái gì mà hét, chỉ là một con rắn thôi mà?”
Tần Hoan giận dữ hét lên: “Đó là của cậu à?”
Đồng Nhiên Nhiên nhún vai, coi như thừa nhận.
Trong ký túc xá có quy định rõ ràng là không được nuôi bất kỳ loại thú cưng nào.
Huống hồ đây còn là rắn!
Tôi khoanh tay đứng từ xa, lặng lẽ quan sát bộ mặt của Đồng Nhiên Nhiên.
“Tôi tìm được một bà thầy lang, bà ấy cho tôi một bài thuốc dân gian. Một trong những thành phần là da rắn tươi vừa lột.” Đồng Nhiên Nhiên nói với vẻ hiển nhiên, chẳng cảm thấy có gì sai trái.
Tần Hoan giận đến đỏ mặt: “Ký túc xá cấm nuôi thú cưng cậu không biết sao! Nhỡ con rắn chạy ra ngoài thì sao?”
Đồng Nhiên Nhiên bình thản liếc mắt nhìn cô ấy, nhếch môi cười khẩy.
“Đồ nhà quê, cậu không biết có một loài gọi là rắn cảnh à, không có răng đâu.”
Tần Hoan xuất thân từ một huyện nhỏ, thi đỗ vào trường chúng tôi sau bao nhiêu nỗ lực, tất nhiên cô ấy không rành về mấy thứ này.
Bạn cùng phòng khác là Trương Na thấy tình hình không ổn, liền lên tiếng làm người hòa giải: “Dù là vậy, nhưng mà Nhiên Nhiên à, cậu cũng không nên nuôi trong ký túc xá. Thật sự rất đáng sợ mà…”
Mặt Đồng Nhiên Nhiên được quấn kín, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng giọng nói của cô ấy vẫn đầy khinh bỉ: “Đợi đến khi mình làm phu nhân giàu có rồi, tặng cho các cậu chút đồ đủ để sống cả đời không lo thiếu thốn, thì việc các cậu chịu đựng một chút khổ sở cho mình có đáng là gì đâu?”
Tần Hoan và Trương Na nhìn nhau, rồi không nói thêm gì nữa.
Đồng Nhiên Nhiên liếc nhìn họ một cách đắc ý, rồi từ từ ngồi xuống và bắt đầu lấy ra từng món đồ trong túi.
Nào là đỉa khô, bọ cạp khô, giun đất, lòng trắng trứng gà, gián khô…
Tôi chẳng buồn nhìn tiếp, chỉ biết mùi hôi thối từ mấy thứ đó đã xộc lên khiến tôi chịu không nổi.
Không thể tưởng tượng nổi cảnh Đồng Nhiên Nhiên phải uống những thứ này hàng ngày, tôi liền mở ứng dụng tìm nhà trọ ngay lập tức.
Trương Na cau mày hỏi: “Uống mấy thứ này thật sự có tác dụng không? Ghê quá…”
Đồng Nhiên Nhiên có vẻ rất phấn khích: “Tất nhiên là có! Mình đã chi một vạn tệ để mua bài thuốc dân gian này, bảo đảm sẽ sinh con trai!”