Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẢN CÔNG CHÚA CÒN CHƯA ĐỦ ĐIÊN ĐÂU Chương 8 BẢN CÔNG CHÚA CÒN CHƯA ĐỦ ĐIÊN ĐÂU

Chương 8 BẢN CÔNG CHÚA CÒN CHƯA ĐỦ ĐIÊN ĐÂU

2:38 sáng – 03/08/2024

Hắn đã bình tĩnh lại.

Biết rằng ta có thân phận cao quý không dễ ra tay, nên chỉ có thể đuổi ta đi, ta chỉ cười: “Ngươi là một thứ tử, có tư cách gì đuổi ta đi?”

“Chuyện khác ta không biết, nhưng hoàng hậu nương nương đã quyết định sẽ gả ngươi cho ta, ngươi đến đây hôm nay không phải để cầu xin ta tha thứ sao? Ban đầu ta còn nghĩ đến tình cảm trước kia có thể tha thứ cho ngươi.”

“Nhưng chuyện ngươi ra tay với Tang Tang, ta tuyệt đối không thể tha thứ!” Mạnh Kha nhẫn nhịn nói.

Ta cười khẩy, kiếp trước cũng vậy, ta cứ nghĩ hắn thương hại Bạch Tang Tang vì nàng ta là ân nhân cứu mạng của Sở Lăng, nên Mạnh Kha mới đối xử tốt với nàng ta.

Hơn nữa ta không phải là người hay ghen tuông.

“Mạnh Kha, ta đã nghĩ ngươi vô liêm sỉ, nhưng không ngờ ngươi lại vô liêm sỉ đến vậy!” Ta phản bác.

“Giờ nói gì cũng vô ích, ngươi tự về giải thích với hoàng hậu nương nương đi, phá hỏng kế hoạch của họ, dù ngươi là công chúa cũng không dễ sống.”

“Dù sao trên ngươi còn có thái tử, còn có hoàng hậu, ngươi làm Tang Tang bị thương, ngay cả ta cũng không tha cho ngươi, nếu ngươi xin lỗi ngay bây giờ…”

“Và ngày đêm chăm sóc Tang Tang, đợi nàng khỏi, ta sẽ cân nhắc, nhưng những ngày tới, ngươi phải nhường nhịn Tang Tang, nàng đã chịu nhiều đau khổ vì ngươi rồi.” Mạnh Kha ôm Bạch Tang Tang, hét lên đầy phẫn nộ chỉ trích ta.

Ta nhìn vào bụng của Bạch Tang Tang, máu ở đó sắp cạn rồi, chắc là máu chuẩn bị sẵn đã khô.

Không để họ kịp phản ứng, ta liền kéo Bạch Tang Tang ra, trong ánh mắt kinh ngạc của họ, ta lấy từ trong áo Bạch Tang Tang ra cái túi máu làm từ da động vật.

“Ngươi quả là thông minh, đến cả cách này cũng nghĩ ra được.” Ta lạnh lùng nhìn Bạch Tang Tang, trong khi nàng ta đang bàng hoàng, ta ra lệnh cho thị nữ phía sau: “Bạch Tang Tang vu khống công chúa, tát 30 cái.”

“Sở Tiêu! Ngươi dám!” Mạnh Kha đứng dậy ngăn cản ta.

Ánh mắt ta quét qua hắn lạnh lùng: “Dám gọi thẳng tên ta, ngươi cũng vậy.”

Nói rồi, ta tiến lên tát Mạnh Kha một cái, hắn muốn phản kháng, ta nhẹ giọng cảnh cáo: “Ngươi là thứ tử, sau chuyện lần trước, e là ngươi không còn địa vị trong Mạnh gia nữa, ta không ngại nói chuyện này với Mạnh lão tướng quân, xem ông ta có giết Bạch Tang Tang không?”

Mạnh Kha không nói gì nữa, ta gọi một gia nhân lại, bảo hắn đánh.

“Tiểu nhân… tiểu nhân không dám, tiểu nhân…” Gia nhân run rẩy nói.

“Ta bảo ngươi đánh thì cứ đánh, đánh xong, ngươi sẽ theo hầu ta.”

“Thật sao!” Mắt gia nhân sáng lên, thấy ta gật đầu xác nhận, hắn liền tiến lên tát Mạnh Kha một cái thật mạnh.

Đánh đủ 30 cái, cả hai mặt đã sưng lên như đầu lợn, ta nhìn họ cười lớn.

“Quả nhiên là xấu xa lắm trò, hôm nay ta đến là để tìm thê tử của thế tử phủ tướng quân, Thủy Linh Lan.”

Lời ta nói khiến Mạnh Kha sửng sốt, hắn hỏi: “Ngươi tìm nàng ấy làm gì?”

Gương mặt sưng đỏ, khiến hắn nói không rõ ràng.

Ta cười: “Ngươi quản ta tìm nàng ấy làm gì, mau đưa Tang Tang của ngươi đi gặp đại phu đi, kẻo hủy dung nhan.”

“Đúng không, kẻ xấu xí?” Ta gọi Bạch Tang Tang.

Nàng ta tràn đầy oán hận, được Mạnh Kha dẫn đi, trước khi đi ta còn không quên châm chọc: “Mánh khóe này của ngươi giờ vô dụng rồi, Mạnh Kha trước mặt ta không thể bảo vệ ngươi.”

Câu nói đầy ẩn ý này khiến Bạch Tang Tang suy nghĩ.

Nhưng nghĩ gì thì ta không quan tâm.

Ngay khi họ rời đi, Mạnh lão tướng quân dẫn thế tử và gia quyến đến gặp ta.

Ông ta kính cẩn hành lễ: “Tham kiến công chúa điện hạ.”

Ta nhìn ông ta một cái sâu sắc, đây mới là người bình thường.

Thủy Linh Lan nghe nói ta đến tìm nàng, càng ngạc nhiên.

“Công chúa, ta chỉ là con gái nhà thương nhân, làm sao dám được người ưu ái.” Nàng lo lắng, tưởng rằng mình đã phạm lỗi gì.

Hoặc là, đắc tội với ta?

Dù sao, lời đồn đại trong kinh thành, danh tiếng của ta không tốt lắm, nhưng cũng không tệ.

Những lời đồn này không ảnh hưởng đến ta, ta cũng không có ý định thành thân, ta muốn đợi mọi chuyện ổn thỏa, trả xong mối thù này.

Ta sẽ đi du sơn ngoạn thủy, mang theo vài thị vệ giỏi võ, chẳng phải rất vui sao?

“Phu nhân nhà ta nếu được công chúa để mắt đến, đó cũng là phúc phần của nàng. Linh Lan, đến trò chuyện với công chúa đi.” Thế tử an ủi Thủy Linh Lan.

Nàng mới bình tĩnh lại, không còn sợ ta nữa.

Ta chạm tay lên mặt mình, chẳng lẽ ta giống như quái vật ghê gớm gì sao?

Ta nói: “Chuyện này, mọi người đều có thể nghe, nhưng phải giữ kín nhé.”

Mạnh lão tướng quân nghe xong, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên, có lẽ biết rằng ta sắp nói điều rất quan trọng.

Bọn ta vào một gian phòng kín đáo, đây là thư phòng của lão tướng quân, bình thường không có ai quấy rầy.

Ông ta đặc biệt muốn rót trà cho ta, nhưng ta ngăn lại: “Để ta tự làm.”

Ta uống một ngụm trà, sau đó nhìn đôi phu thê đang nắm tay nhau.

Thế tử tên là Mạnh Lễ, không tham gia quân ngũ. Vì sợ hoàng thượng nghi kỵ, họ cũng hiểu rõ cái gọi là họa công cao chấn chủ.

Vì vậy Mạnh Lễ chỉ làm một quan chức nhàn tản trong triều, chức vị không thấp, là quan tứ phẩm, nhưng cũng đủ sống thoải mái.

Hắn có gia thế, trong triều cũng sống an nhàn.

Hắn gặp và yêu Thủy Linh Lan trong một lần du ngoạn, hai người gặp nhau như đã quen từ lâu, không màng gia thế mà cưới nàng về.

Lão tướng quân cũng là người cởi mở, liền đồng ý, sau khi thành hôn, hai người rất ân ái.

Lúc chết, đôi tay vẫn nắm chặt nhau.

Cha mẹ Thủy Linh Lan biết tin con gái qua đời liền phẫn nộ. Họ biết con gái mình là con của Đoan vương gia, nhưng không nỡ rời xa.

Khi con gái gả vào Mạnh gia, họ càng không nói.

Vì Mạnh gia luôn gần gũi với thái tử, họ biết quyền lực hoàng gia đầy rẫy âm mưu, nên không dám nói.

Nhưng khi con gái chết, họ biến đau thương thành thù hận, liền đi Nam Dương tìm Đoan vương gia, mang theo hết số tiền kiếm được từ việc kinh doanh.

Tất cả dâng lên cho Đoan vương gia, chỉ để ông báo thù cho Thủy Linh Lan.

Vương gia cũng dựa vào số tiền này để tiến xa hơn, nhưng cũng vì…

Ta liếc nhìn Thủy Linh Lan một cái, nàng đúng là có phúc, được cha mẹ yêu thương, phu quân cưng chiều, tiếc rằng hạnh phúc của nàng bị ba tên ác nhân kia kết thúc.

Ánh mắt của ta khiến nàng sợ hãi, vội núp sau lưng Mạnh Lễ, khiến ta bật cười.

Một lúc im lặng, họ đang chờ ta lên tiếng.

Ta nhẹ giọng nói: “Ta nhớ không lầm thì Linh Lan không phải là con ruột của cha mẹ nàng đúng không?”

Lời ta nói khiến Thủy Linh Lan bối rối, nàng lắc đầu: “Ta không biết, nhưng cha mẹ đối xử với ta rất tốt, không giống như cha mẹ nuôi.”

“Họ có từng nói, có một chiếc ngọc bội phải giữ bên mình, chiếc ngọc bội đó rất quan trọng với nàng đúng không?” Ta hỏi tiếp.

Lần này Thủy Linh Lan gật đầu, nàng lấy ra chiếc ngọc bội khắc hình bạch phượng.

“Mẫu thân ta từng nói với ta, đúng như công chúa nói, phải giữ gìn cẩn thận.”

“Đúng rồi, chiếc ngọc bội này là tín vật định tình của Đoan vương gia và phu nhân, năm đó khi họ đến phong địa Nam Dương đã gặp phải ám sát, liền giao con mình cho một gia đình nông dân.”

“Đáng tiếc khi ông quay lại, gia đình nông dân đó đã rời đi, nghe nói bị thổ phỉ đuổi đi, vì vậy Đoan vương gia luôn phát thông cáo tìm con gái.”

“Chuyện này ai ai cũng biết, nhưng họ vẫn không hiểu làm sao Thủy Linh Lan lại là con gái của Đoan vương gia?”

“Công chúa, lời người nói có bằng chứng không?” Mạnh lão tướng quân ngạc nhiên.

Ta cười hỏi Thủy Linh Lan: “Cha mẹ nuôi của nàng biết chuyện này, nhưng vì Mạnh gia gần gũi với thái tử, họ sợ nàng sẽ bị thái tử đe dọa, gặp nguy hiểm vì liên quan đến vương gia .”

“Đương nhiên cũng có chút tư lợi, hai vợ chồng không có con, ngày nàng xuất hiện với họ chẳng phải là một sự cứu rỗi sao?”

Thủy Linh Lan hay khóc, nàng hít mũi, có lẽ đã hiểu rõ nhân quả

“Hóa ra là vậy, công chúa thân phận tôn quý, chắc chắn không nói dối, vậy tức là ta thật sự là con gái của Đoan bương gia. Nhưng nếu ta nhận lại cha mẹ ruột, còn cha mẹ nuôi ta thì sao?”

Nàng nghĩ rằng ta muốn đưa nàng đến chỗ Đoan vương gia, từ đó không gặp lại cha mẹ nuôi.

Ta xoa trán, cô nương này thật ngây thơ.

“Nhưng các ngươi có nghĩ đến, thái tử sắp suy tàn rồi.” Ta vừa nói xong, tất cả mọi người liền quỳ xuống.

“Lão thần sợ hãi, không biết công chúa nói vậy là có ý gì.” Mạnh lão tướng quân run rẩy nói.

Ông ấy đã già, còn muốn hưởng tuổi già thanh nhàn.