Đúng lúc này, Mạnh Kha với con mắt bị mù cũng tới đại yến, hắn ta che con mắt đẫm máu, quỳ xuống.
“Hoàng thượng, công chúa kiêu ngạo ngang ngược, dám đâm mù mắt thần, nếu không dạy bảo, không biết sau này sẽ còn làm ra chuyện gì nữa!”
Hắn ta đổ mọi tội lỗi lên đầu ta, không biết rằng ta đã giải thích hết rồi.
Một bên là con gái ruột, một bên là thứ tử của phủ tướng quân, phụ hoàng sẽ đứng về phía ai?
Không phải ai cũng ngu ngốc, thích chơi trò hai nam tranh một nữ.
Dưới đất, Bạch Tang Tang bị ta đá ngã, chỉ biết khóc, khiến Sở Lăng thương xót không thôi.
Ta không để ý đến sự đảo lộn trắng đen của hắn ta, trực tiếp quỳ xuống đại điện.
“Phụ hoàng, hôm nay Mạnh Kha vì Bạch Tang Tang mà hại con, ngày sau chàng lại vì nàng ấy mà làm ra chuyện gì điên rồ gì nữa? Nhi thần không đánh cược nổi, nên cầu xin phụ hoàng hủy bỏ hôn ước!”
Hôn ước này vốn là thái tử đến phủ tướng quân xin, muốn nhận được sự ủng hộ của phủ tướng quân, nhưng thế tử của phủ tướng quân đã có thê tử.
Dù họ không thích ta, cũng không dám ép phụ hoàng bắt công chúa triều đình làm thiếp, chỉ có thể gả ta cho thứ tử Mạnh Kha.
Nhưng vì mối quan hệ với Bạch Tang Tang, ba người họ không biết bằng cách nào mà hòa giải với nhau, ở bên nhau, khiến liên minh giữa hoàng tử và tướng quân càng vững chắc hơn.
Vậy là họ không cần ta nữa, Bạch Tang Tang ghen tỵ vì ta có thể được Mạnh Kha cưới hỏi đàng hoàng, nên bọn họ bày mưa trong đêm tân hôn để hủy hoại ta.
Ta lạnh lùng cúi đầu trước phụ hoàng.
“Cầu xin phụ hoàng chấp thuận!”
Phụ hoàng luôn xoa đầu, có vẻ người rất đau đầu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Vậy thì hủy bỏ hôn ước giữa con và Mạnh Kha, nhưng con trước mặt mọi người làm loạn, hãy trở về chờ tay khỏi hẳn, chép kinh thư ba lần để tu dưỡng tính tình.”
“Xem như con cũng bị hãm hại, trẫm sẽ không phạt thêm nữa.”
“Bức tranh giang sơn xã tắc đó, trẫm rất thích, hãy treo trong ngự thư phòng của trẫm.”
“Nhưng chỉ vì một nữ tử tầm thường mà thái tử lại đi cướp đoạt thành quả của muội muội mình, con thực sự làm trẫm thất vọng.” Phụ hoàng xoa nhẹ tay vịn ghế.
Dường như đang suy nghĩ điều gì.
Mẫu hậu thấy vậy, mặt đầy căng thẳng, vội vàng lên tiếng làm hài lòng: “Hoàng thượng, thái tử những năm qua vì dân chúng mà lo lắng, nhất thời hồ đồ, hãy phạt thái tử đóng cửa suy nghĩ ba tháng, cũng coi như là một sự trừng phạt.”
Trong lòng ta cười khẩy, đóng cửa suy nghĩ có nghĩa lý gì, quyền lực chẳng phải vẫn nằm trong tay bọn họ sao? Có gan thì nhường chức vị, nhường binh quyền, nhường quyền lực đi.
Nhưng ta dù sao cũng là con của hoàng hậu, nếu ta đưa ra yêu cầu cắt đứt tay chân này, chắc hẳn gia tộc mẫu hậu ta sẽ muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Phụ hoàng dừng lại một chút: “Vậy thì đóng cửa suy nghĩ đi.”
“Ngươi…” Người lại nhìn sang Mạnh lão tướng quân đang quỳ trên đại điện, dừng lại một lúc, cuối cùng thở dài: “Ngươi đưa con về tự dạy bảo đi!”
Không lâu sau, ánh mắt của phụ hoàng trở nên nghiêm khắc, nhìn Bạch Tang Tang đang quỳ khóc.
“Còn ngươi, dựa vào việc cứu mạng thái tử mà xúi giục nó hại công chúa triều đình, ngươi là mối họa không lành, đem ra ngoài đánh chết đi.”
Ta hiểu rằng, phụ hoàng đã trút hết cơn giận lên nữ nhân này.
Một bên là con của trung thần bảo vệ quốc gia, một bên là con ruột của mình.
Cuối cùng, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Bạch Tang Tang.
Nhưng nàng ta có oan không? Nàng ta không oan, Bạch Tang Tang đã cứu thái tử, nàng ta hoàn toàn có thể nhận phong thưởng ở kinh thành và sống một cuộc sống an nhàn.
Còn nhớ khi Sở Lăng vừa mang Bạch Tang Tang về, phụ hoàng đã định cảm tạ nàng ta như thế nào.
Muốn phong nàng ta làm quận chúa, ban cho phủ đệ ở kinh thành, còn thưởng nghìn mẫu ruộng tốt, trăm lượng vàng, còn nói nếu sau này có ủy khuất, có thể đến tìm người để được chống lưng.
Đây đã là ân huệ lớn, nhưng Bạch Tang Tang lại không muốn.
Lúc đó nàng ta nói đầy chính nghĩa: “Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh, những thứ này thần nữ sẽ tự mình đạt được! Thần nữ không cần đồ ăn từ lòng thương xót.”
Lúc đó đã làm phụ hoàng tức giận không nhẹ, chỉ đến khi bức tranh giang sơn xã tắc xuất hiện, phụ hoàng mới thay đổi cách nhìn về nàng ta.
Nhưng đồ này là cướp từ tay ta, từ khi nàng ta vào cung, đã cướp đi không ít thứ của ta.
Mỗi lần ta chống lại, đều bị Sở Lăng và Mạnh Kha ngăn lại, lấy danh nghĩa là: “Nàng ấy đã cố gắng như vậy, ngươi nhường nàng ấy một chút thì sao.”
Thật là càng nghĩ càng thấy ghê tởm.
Vì vậy khi phụ hoàng muốn đánh chết Bạch Tang Tang, lòng ta vô cùng thỏa mãn.
Có thể khiến phụ hoàng nhìn thấy máu trong ngày yến thọ, đủ thấy người tức giận đến mức nào, nhưng người làm vua thì không lộ ra cảm xúc, ngay cả hình phạt cũng nhẹ nhàng.
Cũng phải, khi con cái của mình gây ra tai họa như vậy, làm sao người không giận, dù sao ta cũng là công chúa duy nhất của hoàng thất.
Ta cần gì phải giữ lễ nghĩa, chỉ cần dựa vào sự sủng ái mà kiêu ngạo cũng đủ rồi.
Nhưng ta biết Sở Lăng sẽ không để Bạch Tang Tang chết, cả Mạnh Kha cũng thế.
Vì vậy khi nghe lệnh xử tử được tuyên bố, Mạnh Kha và Sở Lăng đồng thanh hô: “Không thể!”
Cả hai người đều đứng chắn trước Bạch Tang Tang để bảo vệ nàng ta.
Điều này làm không chỉ các quan viên và gia thất mà ngay cả phụ hoàng cũng phải tối sầm mặt lại, người nói: “Các ngươi có điều gì bất mãn với quyết định của trẫm sao?”
Đây là dấu hiệu cho thấy người đang nổi giận.
Mạnh lão tướng quân giận dữ đến phát điên, ông kéo Mạnh Kha ra ngoài: “Mắt ngươi còn chưa chữa xong, chẳng lẽ muốn mù luôn sao? Nữ tử như vậy, có gì đáng để ngươi liều mạng bảo vệ?”
Ai ngờ Mạnh Kha một tay hất tay ông ra, kiên quyết nói: “Tang Tang cũng đã cứu mạng con, còn không thể làm kẻ vong ân bội nghĩa, nhưng công chúa điện hạ lại ép buộc con, nếu hôm nay nàng ta không đến yến tiệc, bọn con cũng sẽ không gặp chuyện gì!”
Ta thực sự không thể nhịn được: “Vậy ra, ta phải nhịn nhục, dùng mạng của mình để thành toàn cho tình yêu của các ngươi sao?”
“Sở Tiêu, đây không phải tình yêu! Loại tình cảm này, ngươi mãi mãi không hiểu được, đừng dùng lòng đố kỵ của ngươi để đoán mò quan hệ của bọn ta!” Mạnh Kha phản bác.
Nhưng bị Mạnh lão tướng quân tát một cái thật mạnh!
“Hỗn láo!” Mạnh lão tướng quân tức giận, cuối cùng bị đại ca kéo về chỗ ngồi, trước khi đi còn nhìn Mạnh Kha một cách đầy ẩn ý.
Bạch Tang Tang bò vào lòng Sở Lăng: “Thái tử ca ca, ta sợ…”
Nói rồi, nàng ta không quên liếc ta một cái, trong mắt đầy thù hận.
Ta không thèm chơi trò này với nàng ta, chỉ quỳ ở đại điện, chờ lệnh của phụ hoàng, vì ta biết dù Bạch Tang Tang không chết, hai người đàn ông bảo vệ nàng ta cũng phải chịu khổ.
Cuối cùng, mạng của Bạch Tang Tang được bảo toàn, nhưng thái tử bị tước chức Thượng thư Bộ binh, còn Mạnh Kha vì tội danh bất kính và mưu hại công chúa bị giam vào đại lao.
Chờ đợi cha mình đến cứu ra.
Ta mỉm cười, hài lòng với kết quả này.
Yến tiệc kết thúc, phụ hoàng thương xót vì ta đau tay vẫn đến dự tiệc, thậm chí còn thức đêm thêu bức tranh hoàn mỹ đó.
Liên tiếp những phần thưởng được đưa đến Phượng Loan điện của ta, lúc đó ta đang dưỡng thương.
Vì điều trị chậm trễ, tay phải của ta khó có thể cầm vật nặng, thậm chí thêu một hình đơn giản cũng đau đớn.
Có lẽ thực sự đã phế.
Cơn giận trong lòng ta ngày càng sâu, nếu không giải tỏa, ta sẽ rất khó chịu.
Lúc đó, Sở Lăng tức giận xông vào Phượng Loan điện của ta, miệng đầy lời chỉ trích: “Sở Tiêu, ngươi xem ngươi đã làm gì! Kết quả này ngươi hài lòng chưa?”
Huynh ấy muốn từng bước từng bước để Bạch Tang Tang được phụ hoàng chấp nhận, sau đó mới có thể để nàng ta làm thái tử phi.
Nhưng nếu các ngươi thành đôi, sau này lên ngôi, còn có chỗ cho ta sao.
Ta điềm nhiên nói: “Đương nhiên ta hài lòng, hài lòng đến mức tay ta bị phế bởi huynh ruột của ta.”
“Nhưng Bạch Tang Tang đã bị phụ hoàng ghét bỏ rồi, dù huynh có muốn nàng ta làm thái tử phi, cũng không thành.”
“Muốn tạo thế cho nàng ta? Muốn cho nàng ta danh phận chính đáng? Huynh và Mạnh Kha còn bàn bạc để lão tướng quân nhận nàng ta làm nghĩa nữ, rồi để nàng ta gả cho huynh.”
“Thật đáng tiếc, Bạch Tang Tang hại con trai ông ta thành ra như thế, lão tướng quân sẽ không bao giờ đồng ý nữa.”
Ta cười lớn, mắt đầy ác ý đối với họ.