Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẢN CÔNG CHÚA CÒN CHƯA ĐỦ ĐIÊN ĐÂU Chương 1 BẢN CÔNG CHÚA CÒN CHƯA ĐỦ ĐIÊN ĐÂU

Chương 1 BẢN CÔNG CHÚA CÒN CHƯA ĐỦ ĐIÊN ĐÂU

2:27 sáng – 03/08/2024

Đừng chạy, công chúa này còn chưa đủ điên đâu.

Ta đã chết vào ngày đại hôn.

Trong đêm động phòng, tân lang của ta, Mạnh Kha, chỉ nhìn ta một cái rồi đi ra ngoài.

Chàng nói: “Công chúa đêm tân hôn không có vết máu, trong sạch đã bị hủy hoại từ lâu, kẻ phóng đãng như vậy, bản thế tử không có phúc thụ hưởng.”

Mọi người xông vào phòng tân hôn, chỉ trỏ ta.

“Kẻ phóng đãng như vậy nên bị nhốt trong lồng heo!”

“Nhưng nàng ta là công chúa!”

“Hoàng tử phạm pháp xử lý như thường dân!”

Câu cuối cùng là do hoàng huynh của ta, người giữ ngôi thái tử, nói.

Khi thấy Bạch Tang Tang được chàng bảo vệ sau lưng.

Ta lập tức phát điên, khóa kín cửa sổ, đập đổ giá nến, ngọn lửa lan tràn khắp phòng tân hôn.

Khi mở mắt ra, ta đã quay lại ba năm trước.

Bạch Tang Tang đang cầm trâm của ta, đâm vào mặt mình một vết máu.

Nàng ta cười nói: “Ngươi nói thái tử ca ca thấy mặt ta sẽ nghĩ sao? Có lẽ sẽ bắt ngươi quỳ xuống xin lỗi ta.”

Cảnh trước mắt càng rõ ràng, ta nhận ra, ta đã trọng sinh.

Thấy ta không phản ứng, Bạch Tang Tang càng được đà lấn tới: “Nếu ngươi đưa hết số chì mới tiến cống cho ta, có lẽ ta sẽ cho ngươi xin lỗi thoải mái một chút…”

Cảm giác căm hận dâng lên trong lòng, ta giật lấy cây trâm, đè đầu nàng ta xuống.

Trong tiếng kêu kinh hãi của nàng ta, ta dùng trâm vẽ lên mặt nàng hàng chục đường!

“Một vết máu nhỏ ngươi làm sao tố cáo? Phải máu thịt mờ mịt như thế này mới đẹp chứ!”

Ta cười tàn nhẫn, ném cây trâm nhuốm đầy máu xuống đất.

Bạch Tang Tang suy sụp, nàng ta hoảng loạn kêu lên: “Mau! Mau gọi thái y!”

Ta giễu cợt nói: “Gọi thái y làm gì? Ngươi phải mang khuôn mặt này mới dễ tố cáo ta cậy thế hiếp người chứ?”

Đây là tẩm cung của ta, xung quanh đều là người của ta.

Ta bước ra khỏi cung điện của mình, quay lại khóa chặt cửa.

Bạch Tang Tang với gương mặt vặn vẹo ra sức đập cửa, nghiến răng đe dọa ta: “Ngươi đối xử với ta như vậy, họ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Ta không mấy để tâm: “Ngươi chẳng phải luôn thích chạy vào Phượng Loan điện của ta sao? Nếu vậy, ngươi hãy ở đây mà thối rữa đi!”

Nói xong, ta quay lưng bỏ đi.

Kiếp trước, ta thân là công chúa rộng lượng, cư xử đúng mực.

Kể cả đối với ân nhân cứu mạng mà hoàng huynh mang về, Bạch Tang Tang.

Nhưng nàng ta lại luôn muốn hãm hại ta, nói rằng ta cậy thế hiếp người, không dung được nàng ta.

Dù ta có giải thích thế nào, hoàng huynh cũng không tin, thậm chí cả thanh mai trúc mã của ta, Mạnh Kha, cũng đứng về phía nàng ta.

Trong cơn mơ hồ, ta đến ngự hoa viên, Mạnh Kha đang chỉnh sửa y phục, dường như đang đợi ai đó.

Thấy ta tới, chàng ngạc nhiên nói: “Sao lại là nàng?”

Ta cười đầy ẩn ý: “Không phải là Tiểu Tang Tang của chàng, nên chàng thất vọng sao?”

Mạnh Kha né tránh ánh mắt, sau đó nhìn ta đầy thất vọng: “Nàng ấy là ân nhân cứu mạng của thái tử, công chúa có hiểu lầm gì không?”

Kiếp trước, mỗi khi ta nghi ngờ chàng có quan hệ gì đó với Bạch Tang Tang, chàng luôn nói như vậy.

Cuối cùng lại đổ lỗi cho ta, nói ta là kẻ ghen tuông vô cớ.

Mãi đến khi chết, ta mới biết rằng, Bạch Tang Tang không chỉ cứu hoàng huynh, mà còn cứu cả Mạnh Kha.

Thật khó cho nàng ta, có thể nhặt được cả thái tử và công tử tướng quân lúc họ gặp nạn.

Nhưng Mạnh Kha luôn muốn lợi dụng thân phận và quyền lực của ta để lật đổ hoàng huynh.

Vì vậy mới trở mặt trong đêm tân hôn.

Lúc đó, chàng đã là thế tử của phủ tướng quân.

Ta cười lạnh một tiếng, hét to: “Người đâu! Có ngoại nam xâm nhập hậu cung!”

Ngay lập tức, rất nhiều cung nữ và thái giám kéo đến, trực tiếp khống chế Mạnh Kha.

Mạnh Kha cười gượng gạo: “Đều là hiểu lầm, ta là đích tử của phủ tướng quân, được công chúa triệu đến.”

Nhớ lại kiếp trước chàng vu khống ta trong đêm tân hôn.

Ta mặt không biến sắc tiến tới.

Chát!

Ta bất ngờ tát chàng một cái.

Chàng ôm mặt, mắt hiện lên vẻ u ám trong chốc lát, nhưng vẫn cười nịnh bợ: “Công chúa có chuyện gì không vui, cứ trút giận lên thần.”

“Nhưng, ta là phu quân tương lai của nàng, nàng không thể làm ta mất mặt như vậy.”

Ta ngộ ra và gật đầu, rồi nói: “Chúng ta giải trừ hôn ước đi.”

“Cái… gì?” Mạnh Kha không tin nổi, chàng ôm ngực như đau đớn: “Chẳng phải chúng ta rất yêu nhau sao?”

Ai nói với ngươi là ta và ngươi hai tình tương duyệt? Đừng tự dát vàng lên mặt mình.” Ta điềm nhiên nói, rồi ra lệnh: “Thế tử phủ Tướng quân Mạnh Kha, dám xông vào hậu cung, xúc phạm bản công chúa, ban thưởng ba mươi trượng.”

Mạnh Kha càng khó tin hơn.

Ta thậm chí còn đứng giám sát ở đó, đến khi mông của Mạnh Kha đã máu thịt be bét, ta mới quay lưng bỏ đi.

Trả thù kẻ thù xong, tâm trạng của ta tốt lên không ít.

Đến tối, hoàng huynh gọi ta đến Đông cung.

Lúc đó, Bạch Tang Tang mang mạng che mặt đang dựa vào lòng thái tử khóc nức nở.

Bên cạnh là Mạnh Kha đứng thẳng, không dám ngồi.

Hai người này đã chờ ta ở Đông cung từ lâu.

Ta trực tiếp phớt lờ họ, cười nói chào thái tử: “Hoàng huynh gọi muội có việc gì, chẳng lẽ lại có bảo vật tiến cống muốn tặng muội?”

Thái tử Sở Lăng lạnh lùng nhìn ta: “Quỳ xuống!”

“Tại sao muội phải quỳ?” Ta thu lại nụ cười giả.

“Vô cớ đánh phạt thế tử Tướng quân, còn hãm hại ân nhân cứu mạng của ta suýt bị hủy dung nhan, ngươi nói ngươi có đáng quỳ không?” Giọng của Sở Lăng đột ngột cao lên, dường như muốn áp chế ta.

Nhưng giọng ta còn cao hơn huynh ấy.

“Ta thân là công chúa! Bọn họ ai có thân phận cao hơn ta? Bản công chúa muốn bắt nạt bọn họ thì bắt nạt, cần lý do sao?”

Lời lẽ ngông cuồng của ta khiến Sở Lăng một lúc lâu mới phản ứng lại được.

Ngay sau đó, chàng bắt đầu nổi giận đòi trừng phạt ta.

“Ngươi nói toàn điều vớ vẩn! Sao ngươi lại không biết lễ nghĩa liêm sỉ gì cả!”

“Ngươi làm hỏng mặt của Tang Tang, đánh phạt Mạnh Kha, vậy phạt ngươi ba mươi cái tát! Động thủ!”

Nói rồi có cung nữ tiến lên muốn khống chế ta.

Bạch Tang Tang nép vào lòng Sở Lăng, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn ta.

Mạnh Kha khuyên ta đừng phản kháng: “Công chúa, nàng đã phạm lỗi thì phải chịu hậu quả, ngoan ngoãn đi.”

Nhưng ta làm sao có thể mặc người khác định đoạt.

Rút ra một con dao nhỏ, ta bắt đầu vung vẩy: “Ai dám tiến lên! Bản công chúa sẽ ban chết ngay tại chỗ!”

Thấy đám cung nữ lưỡng lự không dám tiến.

Ta mỉa mai nói với Sở Lăng: “Hoàng huynh nếu thích Bạch Tang Tang thì đưa người vào Đông cung không được sao? Hiện tại hai người không hôn ước, lại làm chuyện tư tình nam nữ, người không biết liêm sỉ chính là hoàng huynh.”

Bạch Tang Tang nghe vậy liền thoát khỏi lòng Sở Lăng, khóc lóc như hoa lê đẫm mưa: “Công chúa điện hạ, nếu người không thích ta, ta có thể chịu đựng, nhưng thái tử là hoàng huynh của người, sao người có thể bôi nhọ chàng như vậy.”

Mặt nàng ta tuy bị ta rạch, nhưng với mạng che mặt, nàng ta vẫn trông xinh đẹp đáng thương.

Mạnh Kha dù đang giải thích cho ta, nhưng câu nào cũng chỉ trích ta.

“Ta không biết nàng đang làm gì, nhưng hành vi của nàng thật khiến ta thất vọng…”

Ta không để tâm: “Trong hoàng cung, cho phép các ngươi nói bậy sao?”

“Sở Tiêu! Ngươi còn chút giáo dưỡng nào của công chúa không?” Sở Lăng bật dậy, nhìn ta chằm chằm.

Ta nhìn kỹ thấy trong mắt Sở Lăng lóe lên sự chán ghét, tự cười giễu mình.

“Người ta nói, trưởng huynh như phụ thân, giáo dưỡng của ta không phải đều do huynh ban cho sao?”

Kiếp trước huynh ấy lạnh lùng với ta, chỉ cần ta phạm chút sai lầm, sẽ bị phạt gấp đôi.

Ta tưởng rằng huynh ấy là người như vậy.

Chỉ cần ta giữ lễ, biết quy tắc, huynh ấy sẽ hài lòng người muội muội này.

Cho đến khi ta thấy huyng ấy  cưng chiều Bạch Tang Tang, ta mới bừng tỉnh.

Trưởng huynh như phụ thân, đều là nói dối!

Cuộc đối đầu này cuối cùng cũng kết thúc khi mẫu hậu đến.