Hắn trả lời.
“Không phải”
“Tín vật đính ước do cô nương nào tặng chứ gì?”
Ta lại hỏi.
Hắn lại đáp:
“Không phải.”
Ta không hỏi nữa, trực tiếp gài dao găm vào bên hông mình.
Tên thị vệ lớn tuổi hơn vừa mở miệng nói:
“Công tử, thứ này không phải là thứ ngài nên lấy…”
Nhưng Huyền Dự đã giơ tay lên ra hiệu cho hắn im lặng.
Khóe miệng của Huyền Dự khẽ nhếch lên, cười mỉm mà nhìn ta:
“Ngươi cứ lấy đi, chỉ hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.”
Dọa ta sao? Ta cũng nhếch mép cười:
“Công tử đây ăn gì cũng được, chỉ không ăn thuốc hối hận.”
Trong lòng vui sướng vì vừa kiếm được bảo vật, ta hào phóng lấy ra vài lọ thuốc từ túi đồ của mình.
Ta đặt hai lọ trước mặt tên tiểu thị vệ vẫn đang giận dữ nhìn ta:
“Hai lọ này là thuốc chữa ngoại thương, trên người các ngươi đều có vết thương, bôi vào sẽ nhanh lành.”
Rồi ta đưa bốn lọ còn lại cho tên thị vệ lớn tuổi:
“Hai lọ này là thuốc bổ máu, cho tướng quân của các ngươi uống, hắn mất máu nhiều, cần phục hồi.”
“Ta uống trước một viên rồi, đừng lo, không có độc. Còn hai lọ kia là để bôi vào vết thương cho đến khi lành.”
Ta đứng dậy, hài lòng phủi tay:
“Được rồi, ngươi đã đánh ta, ta cũng đã cứu ngươi, giờ ta cũng đùa ngươi chút. Chúng ta xem như huề.”
Dù khi tỉnh dậy ta đã kiểm tra vách đá và xác nhận xung quanh không có kỵ binh địch, nhưng ta vẫn cẩn thận trèo lên cao để quan sát kỹ lưỡng một lần nữa.
Khi chắc chắn không có gì nguy hiểm, ta kéo cả ngựa của họ vào trong hang để tránh gió.
“Thuốc sẽ hết tác dụng sau một canh giờ nữa, giờ thì chia tay, không bao giờ gặp lại nhé.”
Ta vẫy tay tạm biệt và chạy thật nhanh.
Chạy ra khỏi phạm vi mười dặm, trong đầu ta vẫn còn đọng lại ánh mắt đầy ẩn ý của Huyền Dự, khiến ta bất giác rùng mình.
Ta vội tìm một nguồn nước, tháo bỏ lớp hóa trang trên mặt rồi mới an tâm lên đường.
Lúc ấy ta vẫn không biết, bản thân đã chọc phải một vị “Thần ôn dịch” khủng khiếp đến mức nào.
Chương 5
Ở một thị trấn nhỏ gần biên giới, cuối cùng ta cũng gặp được Hà Liêm.
Hắn đang đi cùng một đoàn thương nhân, người đứng đầu đoàn đối xử với hắn vô cùng cung kính, như thể đang tiếp đãi một vị khách quý.
Thế nhưng, Hà Liêm lại tỏ ra hờ hững, như có điều gì đó canh cánh trong lòng, trông hắn buồn bã và u sầu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt ta, hắn ngước lên nhìn và chạm mặt ta trong giây lát.
Hắn đột nhiên sững người, xô đẩy đám đông trong chợ, cố lao về phía ta. Nhưng chợ quá hỗn loạn, đến khi hắn chạy tới thì ta đã biến mất.
Ta nấp ở xa, nhìn hắn đứng ngây người trong sự lạc lõng và thất vọng.
Người đứng đầu đoàn thương nhân tiến lại gần hỏi hắn có chuyện gì xảy ra.
Hà Liêm gượng cười, nói:
“Ta hoa mắt thôi, tưởng đã thấy một người bạn cũ đã qua đời.”
Ta mím chặt môi, bởi hắn đã dùng từ “đã qua đời.”
Chương 6
Ta ngồi trên xà nhà, nhìn xuống nam tử đang ngồi chải chuốt trước gương.
Nhìn hắn tô vẽ lông mày, tô môi, khiến ta cảm thấy khó chịu, phải gãi nhẹ trán.
Nghe nói khi đoàn thương nhân nghỉ ngơi ở trà lâu, Hà Liêm đã liếc mắt nhìn vài lần về phía người diễn vai Quý Phi say rượu, chính là danh sĩ giả nữ của quán Nam Ngọc Nam Phong công tử.
Vậy nên, người đứng đầu đoàn đã mời Nam Phong công tử tới quán trọ họ đang ở vào đêm đó để phục vụ rượu.
Kế hoạch của ta là giả trang thành người này để trà trộn vào đoàn thương nhân và điều tra nội tình.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ diễm lệ của hắn, ta không khỏi cảm thấy nhức răng. Ta thở dài, lặng lẽ bắt chước những cử chỉ ân ái và đưa tình của hắn với người khác.
Cuối cùng, khi đến lúc xuất phát, ta không thể chịu đựng thêm nữa, liền nhảy xuống và dùng tay đánh vào cổ hắn.
Nam Phong công tử chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị ta đánh ngất, trên môi vẫn còn nở nụ cười hân hoan vì sắp được gặp gỡ quan chức quý tộc.
Ta tiến lại gần nhìn kỹ gương mặt hắn, hóa ra cảm giác hắn có vài phần giống ta không phải là ảo giác.
Hà Liêm nhìn chằm chằm vào hắn, liệu có phải vì lòng hắn đang bất an?
Sau khi cải trang xong, ta bước ra, tiểu đồng thân cận của Nam Phong công tử liền tiến đến gần.
“Công tử chẳng phải nói tối nay sẽ mặc áo hoa đào được đặt may riêng sao? Sao công tử lại mặc chiếc áo tay tre này, chiếc áo mà bình thường người chán ghét không muốn mặc?”
Hừm, làm sao ta có thể nói với ngươi rằng bộ áo hoa của công tử ngươi quá diêm dúa, và ta không muốn lột áo của công tử nhà ngươi xuống chứ?
Thế là ta giả vờ thần bí đáp:
“Ta suy nghĩ lại rồi, vị quý nhân lần này chắc chắn đã gặp nhiều người, đâu thể ưa thích những thứ phấn son tầm thường. Một thiếu niên khí chất thanh cao tự nhiên sẽ thu hút hắn hơn.”
Ta làm ra vẻ điềm đạm, lấy quạt quạt nhẹ vài cái, đồng thời đẩy tiểu đồng lùi ra xa một chút.
“Đúng vậy, công tử quả thật trông thanh thoát hơn nhiều so với trước kia.”
Ánh mắt của tiểu đồng nhìn ta đầy ngưỡng mộ, vì sợ kéo chân ta, hắn liền tự động lùi xa ta ba trượng.
Rất tốt, vì những người thân cận thường là kẻ dễ phát hiện sơ hở nhất.
Chương 7
Điệu múa e thẹn, uốn éo của Nam Phong công tử, thật sự ta không thể nào bắt chước nổi.
Thế nên, ta dùng quạt làm kiếm, múa một đoạn kiếm vũ mang ý cảnh tự do, phóng khoáng hơn.
May mắn thay, tiểu đồng đi theo đã bị chặn lại ngoài sảnh, nên ta có thể thoải mái biểu diễn.
Từ trên bàn tiệc, ta cảm nhận được hai ánh mắt nóng bỏng dõi theo mình, một là của Hà Liêm, và ánh mắt còn lại đến từ người ngồi đối diện với hắn.
Người này sao trông có vẻ quen thuộc?
Y mặc bộ trang phục quý phái, đôi mắt lạnh lẽo và mưu mô như rắn độc, thêm vào đó là bộ râu rậm rạp.
Trong ký ức của ta không có ai như thế.
Nhưng tại sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Ta cần nhìn kỹ hơn để chắc chắn.
Ta giả vờ rót rượu và tiến lại gần, đưa ly rượu đến bên môi y.
Y chú ý đến ánh mắt dò xét của ta, sắc mặt đanh lại, liếc nhìn ta một cách sắc lạnh.
Ánh mắt này càng khiến ta cảm thấy quen thuộc hơn, ta lục lại ký ức và cuối cùng đã nhận ra đôi mắt kiêu ngạo và xa cách đó trùng khớp với ai.
Trời ơi, bề ngoài ta giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Người này không chỉ thay đổi hoàn toàn về ngoại hình mà cả tư thế và phong thái cũng khác hẳn.
Nếu không phải vì ta tinh thông thuật cải trang, chắc chắn ta đã không nhận ra gương mặt thật của y.
Hóa ra là Huyền Dự, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Ta mỉm cười nhẹ nhàng, lập tức xoay người như thể vừa chạm phải dịch bệnh, định rút lui. Nhưng tay ta bị ai đó nắm lấy và kéo ngược lại.
Không kịp phản ứng, ta ngã thẳng vào lòng Huyền Dự.
Y dùng hai ngón tay nắm chặt cằm ta, nâng lên nhìn chăm chú trong chốc lát, đôi mắt y lộ ra vẻ thích thú khó hiểu.
“Sao nào, nhìn trúng gia rồi à?”
Y siết nhẹ bên hông ta.
Với người khác thì đây có vẻ là một cử chỉ thân mật đùa cợt, nhưng ta thừa biết đó là lời cảnh cáo rằng nếu ta tiết lộ thân phận của y, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nếu ta bây giờ là Tô Mạc, ta đã đấm y một cú và tặng kèm theo một gói thuốc độc. Nhưng hiện tại ta đang đóng vai Nam Phong công tử.
Ta giả vờ ngượng ngùng mỉm cười, đưa ly rượu lên môi y, nâng đáy cốc lên để rượu tràn hết vào miệng y.
Xem ngươi có nghẹn mà chết không.
Rượu cay xè khiến y ho khan vài tiếng, ta nhiệt tình vỗ lưng giúp y, nhưng bàn tay mềm mại kia thực ra đã chứa đầy nội lực.
Y cười híp mắt, nắm chặt tay ta trong lòng bàn tay và xoa xoa:
“Gia không sao, nhìn ngươi lo lắng chưa kìa.”
Tay ta gần như bị y bóp đến sắp gãy rồi.
Chương 8
“Hãy lại đây.” Hà Liêm vẫy tay gọi ta.
Ta bước đến, quỳ trước Hà Liêm và rót đầy ly rượu mà hắn vừa uống cạn.
Ta cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay trái của hắn vô thức mân mê chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái bên phải.
Ta thoáng sững sờ, đó là chiếc nhẫn mà Hà Liêm đã tặng ta vào dịp sinh nhật, và trước đây Huyền Dự đã ném nó lại bên cạnh cái xác đóng giả “ta.”
Vậy mà giờ đây, nó lại quay trở về với Hà Liêm. Lòng ta bất giác lạnh toát.
Bất ngờ, Hà Liêm đưa tay ra, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cằm ta, nâng mặt ta lên.
“Ngươi rất giống một người bạn cũ của ta… sao không mặc nữ trang nữa?”
Hắn nói với vẻ tiếc nuối, như đang hỏi ta nhưng lại như đang thì thầm tự nhủ.
Ta không biết hắn đang chờ đợi câu trả lời gì, nhưng trực giác mách bảo ta rằng không nên đáp lời.
Và quả nhiên, điều hắn muốn chính là sự im lặng của ta.
Ánh mắt của hắn lướt qua từng góc cạnh trên khuôn mặt ta, nhìn rất kỹ, nhưng lại có vẻ mơ hồ.
Hắn như đang nhìn ta, nhưng ánh mắt lại trở nên xa xăm.
Hắn không phải đang nhìn “ta” hắn đang nhìn xuyên qua “Nam Phong công tử” để thấy “Tô Mạc.”
Điều này còn khiến ta choáng váng hơn cả việc gặp lại Huyền Dự tại đây. Ta chưa từng nghĩ rằng Hà Liêm lại có tình cảm như vậy đối với ta.
Không ngạc nhiên khi trước đây hắn đối xử với ta lúc thì ấm áp, lúc lại lạnh nhạt, khi thì gần gũi, khi lại xa cách.