Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ÂM MƯU QUYỀN QUÝ Chương 6 ÂM MƯU QUYỀN QUÝ

Chương 6 ÂM MƯU QUYỀN QUÝ

10:25 sáng – 23/08/2024

11

Vào ngày phủ Uy Viễn hầu bị tịch thu tài sản, bí mật về thân thế của ta cũng bị phơi bày.

Quả nhiên, ta không phải là con ruột của mẫu thân.

Tất cả bắt nguồn từ một tai họa vô cớ—

Cha ruột của ta và cha của Nguyễn Huy Ninh là bạn thân thiết.

Mười mấy năm trước, trong vụ án văn tự, trước tiên cha của Nguyễn Huy Ninh bị liên lụy và bị giam cầm. Cha ruột của ta vì muốn cứu bạn mà không ngừng kêu oan, nhưng trời xui đất khiến, cuối cùng cha của Nguyễn Huy Ninh được minh oan và được thả, còn cha ruột của ta lại bị kẻ xấu hãm hại, bị bắt giam và chết trong ngục vì bệnh tật.

Mẫu thân ruột của ta khi đó đã mang thai chín tháng, nghe tin dữ thì động thai, sinh ra ta rồi qua đời.

Cha của Nguyễn Huy Ninh đưa ta về nuôi dưỡng, đến khi mẫu thân của nàng sinh nở, ông liền tuyên bố với bên ngoài rằng đã sinh đôi, từ đó coi ta như con ruột mà nuôi dưỡng.

Ta thở dài một hơi.

Suy nghĩ một lúc, ta ra lệnh mang đến các tập hồ sơ liên quan.

Dù đã sinh ra ta, nếu năm xưa có oan khuất, ta nhất định phải thay cha ruột mình rửa sạch.

Mặt khác, như ta đã đoán trước, người gác cổng báo rằng mẫu thân của Nguyễn Huy Ninh xin được gặp ta.

Bà chỉ có một nữ nhi, chuyến đi lần này không ngoài việc cầu xin ta cứu lấy Nguyễn Huy Ninh. Nhưng bà chắc chắn sẽ thất vọng.

Ta bảo người báo lại với bà: “Việc này không thể thay đổi, để bà ấy trở về đi.”

Hoàng đế vừa mới lên ngôi, tình hình triều đình chưa ổn định, cần phải lấy trường hợp của phủ Uy Viễn hầu làm gương.

Ta đã là giám sát viên của vụ án này, tuyệt đối không thể dùng quyền lực để thiên vị.

Mẫu thân của Nguyễn Huy Ninh vẫn muốn làm loạn, nhưng đã bị cha của nàng, người nghe tin đến, kéo đi trước cửa phố. Nguyễn Huy Ninh bị phán tội lưu đày đến Lĩnh Nam.

Tại cổng thành, mẫu thân của nàng trông ngóng mãi, cuối cùng cũng tìm thấy nữ nhi của mình giữa đám tù nhân.

“Con của ta!” Bà khóc không thành tiếng.

“Mẫu thân đã chuẩn bị hành lý cho con, đã sắp xếp mọi thứ cho con rồi…”

“Nhưng lại không thể bảo vệ được con, mẫu thân thật có lỗi với con…”

Nhưng người phụ nữ mặc áo tù chỉ đứng đó, mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Một lúc lâu sau, nàng mới lẩm bẩm: “Mẫu thân có lỗi với con, đâu chỉ là chuyện này?”

“Nếu từ nhỏ người đối xử công bằng, không cố tình chia rẽ, con vốn có thể sống hòa thuận với tỷ tỷ. Con đã không hận tỷ ấy, thì cũng không so bì, nếu không có cảm giác bất công, tỷ muội tất nhiên sẽ gần gũi. Con làm một tiểu thư khuê các, sao có thể tự hạ thấp mình, gian dâm với người khác, đến mức trở thành kẻ phạm tội, suốt đời bị hủy hoại?”

“Mẫu thân, mẫu thân ơi! Người đã làm khổ con biết bao…”

Nguyễn Huy Ninh bị áp giải ra khỏi kinh thành.

Chỉ còn lại mẫu thân của nàng, mất hồn mất vía, ngồi bệt xuống đất. Bà lảo đảo trở về phủ Nguyễn, sống mòn trong hậu viện.

Một người phụ nữ bảo thủ mất danh dự, một người mẫu than yêu thương con cái làm hại con mình, bà sống trong mơ hồ, đau đớn đến mức sống không bằng chết.

Chưa đến hai năm, bà qua đời vì uất ức.

Người chết tội hết.

Ta thắp cho bà một nén nhang, cũng xem như đã hoàn thành tình nghĩa xưa.

Sau đó, ta trải qua bao sóng gió trong quan trường, dấn thân vào sự nghiệp nước nhà, suốt đời không kết hôn.

Tuy nhiên, trẻ em ở viện mồ côi là hậu duệ của ta, pháo kiên cố trong kho vũ khí là hậu duệ của ta, mầm lúa trong xã hội nông học cũng là hậu duệ của ta.

Nhìn lại cuộc đời của ta:

Mười lăm tuổi, ta phụ tá Trưởng Công chúa đoạt quyền;

Mười bảy tuổi, ta được Nữ hoàng đích thân phong chức quan;

Năm Chính Bình thứ sáu, ta cải cách chế độ khoa cử;

Năm Chính Bình thứ mười, ta vào Hàn Lâm Viện biên soạn Nho điển;

Năm Chính Bình thứ hai mươi tám, ta giữ vị trí Thừa tướng, thực sự nắm quyền Nội các Thủ phụ;

Năm Chính Bình thứ năm mươi ba, ta từ trần, khắp kinh thành khóc thương, Hoàng tử đích thân lo tang lễ.

Sử sách chép rằng:

“Một đời nữ tướng, quả cảm và kiên cường!”

Hết.