Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại A UYÊN Chương 11 A UYÊN

Chương 11 A UYÊN

11:28 sáng – 03/12/2024

35

Lần nữa gặp lại Hạ Nam Dự là ở chùa Quan Âm mà ta thường lui tới để thắp hương.

Bức tượng Quan Âm trên đài cao với nét mặt từ bi, trong khói hương lượn lờ phản chiếu trên gương mặt người.

Ta ngồi thẳng trên đệm, nhắm mắt cầu nguyện, lẩm nhẩm kinh văn.

Đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy ta, vòng tay siết chặt eo ta.

Thân hình cao lớn của Hạ Nam Dự lập tức trở thành điểm tựa cho ta.

Hạ Nam Dự vùi đầu vào cổ ta, giọng nói uể oải, mang theo nụ cười vô lại: “Phu nhân, có nhớ ta không?”

Ta không mở mắt, bàn tay run rẩy: “Ngươi sao lại ở đây?”

“Khó khăn lắm mới thấy phu nhân rời phủ, tất nhiên ta phải đến ngay lập tức, thời gian qua ta không ngừng nghĩ về khoảnh khắc ở Môi Sơn, nhớ nhung phu nhân vô cùng, ăn không ngon, ngủ không yên.”

Hạ Nam Dự hành động thì khiếm nhã, lời nói thì dẻo mồm trơn miệng, nhưng kết hợp với giọng nói trầm thấp đầy ý cười của chàng, lại mang một chút tình cảm tha thiết.

Đồng thời, tay chàng cũng không yên phận, lại bắt đầu từ mắt cá chân của ta, thăm dò vào trong váy.

Tá nói với giọng run rẩy, xen lẫn sự phẫn nộ: “Hạ Nam Dự, đây là ở chùa đấy!”

Hạ Nam Dự liếc nhìn tượng Phật Bà trên đài cao, chẳng màng để ý, Hạ Nam Dự cười khẽ và thì thầm vào tai ta: “Vậy để người nhìn xem!”

Tên binh sĩ này thật đúng là kẻ gan dạ, không gì chàng không dám. Nhưng trong lòng ta vẫn run rẩy, cuối cùng trước những lần khiêu khích liên tiếp của chàng, ta đành chịu thua.

“Ngươi dừng lại, đừng làm bừa.

“Ở hậu viện có một gian phòng riêng của ta, chút nữa ngươi tới đó.”

“Phu nhân nghĩ chu đáo quá, chuẩn bị sẵn cả gian phòng, thật là nhớ ta rồi.”

Hạ Nam Dự không tiếp tục trêu chọc ta, nhưng vẫn giữ tư thế ôm lấy ta từ phía sau, miệng không quên đùa cợt.

Ta tức giận, mặt đỏ bừng, nói: “Ta thường đến chùa Quan Âm này thắp hương, đã thuê riêng một gian phòng, chỉ thỉnh thoảng nghỉ ngơi đôi chút.”

“Ta biết rồi, không muốn thì thôi, người vội gì mà mặt đỏ lên thế.”

Cằm của Hạ Nam Dự với lớp râu lởm chởm cọ nhẹ vào cổ ta, hơi thở của chàng ấm áp, chàng còn cố tình cắn nhẹ vào tai ta.

Chàng cười nói: “Phu nhân, ta sẽ đợi ngươi trước, đừng chỉ lo quỳ trước Phật Bà của người, ta cũng có thứ muốn dâng lên Phật Bà của ta.”

36

Chùa Quan Âm ở phía tây thành, chủ yếu để cầu con, không phải là một ngôi chùa lớn. Nó nằm dưới chân núi Bạch Từ, trên núi có chùa Phổ Giác, nơi nhiều nhà sư và trụ trì đáng kính tu hành.

Ở góc khuất sau núi, có một am ni cô thờ Đấu Mẫu Nguyên Quân. Nơi này không lớn, chỉ có khoảng dưới hai trăm am ni cô.

Hậu viện của chùa Quan Âm có một gian phòng mà ta thường lưu lại, nằm trên dốc.

Đó là nơi yên tĩnh, ít người đến quấy rầy.

Gian phòng của ta, khi mở cửa sổ sau, từ xa có thể thấy loáng thoáng am ni cô thờ Đấu Mẫu Nguyên Quân.

Tường vàng ngói đen, không khí tịch mịch.

Ngày đó, ta và Hạ Nam Dự đã buông thả trong gian phòng ấy.

Ta đẩy Hạ Nam Dư xuống, Hạ Nam Dự vuốt tóc ta, tiến tới hôn lên môi ta, nói rằng ta là Phật Bà của chàng.

Sau khi buông thả, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của chúng ta và sự im lặng.

Hạ Nam Dự chợp mắt một lát.

Ta đứng dậy, chỉnh lại y phục, ngồi ở bậu cửa sổ, lặng lẽ nhìn về phía am ni cô xa xa.

Cho đến khi Hạ Nam Dự tỉnh dậy, ngáp dài, lại ôm lấy ta từ phía sau.

Chàng hỏi: “Uyên Nương, ngươi đang nhìn gì thế?”

Ta giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Phía sau núi, ở đó có một am ni cô.”

“Am ni cô thì có gì đáng xem?”

“Am ni cô không đáng xem, nhưng đại tẩu của ta chết ở đó.”

“À? Đại tẩu của người?”

“Không phải là Vinh Gia quận chúa.”

Ta chậm rãi giải thích: “Trước khi Vinh Gia quận chúa trở thành đại tẩu của ta, ca ca ta đã có thê, nhưng để nhường chỗ cho Vinh Gia quận chúa , Tạ gia cáo buộc tỷ ấy trộm cắp tài sản gia đình và đuổi tỷ ấy đi.

“Sau khi trở về nhà mẫu thân, cha nương và huynh đệ của tỷ ấy khinh tỷ ấy làm mất mặt, cắt tóc tỷ, đưa tỷ vào am ni cô xuất gia.”

“Rồi sau đó tỷ ấy nghĩ không thông mà tự vẫn à?”

“Tất nhiên là không.”

Ta quay lại nhìn Hạ Nam Dự, cười nói: “Ngươi từ biên cương về, tự nhiên không biết chuyện kinh thành. Am ni cô đó so với hang hổ còn đáng sợ hơn, là một ổ dâm loạn.”

“À? Làm sao lại nói thế?”

“Ta cũng mới biết sau khi đại tẩu ta chết, ta mới biết trụ trì của am ni cô ấy vốn là người tham quyền lực, để nịnh bợ quyền quý, họ ngầm biến am thành lầu xanh, ép ni cô tiếp khách, cùng ăn uống, cùng nói chuyện, cùng ngủ… Thỏa mãn cả khẩu vị và dục vọng của những kẻ đến cầu phúc. Đại tẩu ta không chịu được cảnh bị ô uế, nên đã treo cổ tự tử.”

“Không thể nào? Đại tẩu người dù có bị đưa vào am ni cô xuất gia, nhưng dù sao cũng là tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá, dưới chân thiên tử ở Thượng Kinh mà lại có chuyện ép ni cô tiếp khách? Thật là coi trời bằng vung.”

Hạ Nam Dự không tin lời ta nói, nhưng ta cũng chẳng vội giải thích, chỉ khẽ mỉm cười đáp: “Nếu ngươi biết những kẻ có sở thích đặc biệt đó là ai, ngươi sẽ không nói vậy đâu.”

“Hãy nói cho ta biết, đó là những ai?”

Những ai ư?

Đó là những kẻ có thể khiến trụ trì của am ni cô tự tin không sợ ai.

Đó là những kẻ có thể khiến các đại sư đức cao vọng trọng trên chùa Phổ Giác phải thở dài một tiếng “A Di Đà Phật.”

Đó là những kẻ có thể khiến quan lại trong Hoàng thành, dưới chân thiên tử, giả điếc làm ngơ.

Đó là những kẻ khiến người dân biết rõ sự thật phải câm nín, không dám đắc tội, chỉ dám đổ tội ô uế lên những ni cô không biết xấu hổ.

Am ni cô thờ Đấu Mẫu Nguyên Quân, đằng sau lại là một ổ dâm loạn, ban đêm ni cô trang điểm lộng lẫy, Đấu Mẫu cung sang trọng huy hoàng.

Thậm chí, trụ trì của am còn mời bà mối giỏi nhất trong thành, đến dạy dỗ đám ni cô không có tóc ấy.

Hạ Nam Dư không tin.

Ta nói với chàng, ban đầu ta cũng không tin.

Cho đến khi ta nhận ra, những kẻ biết rõ sự việc, bao gồm cả phu quân của ta, đều coi đó là chuyện bình thường, chẳng có gì đáng để kinh ngạc——

Ni cô dâm loạn mà thôi.

Ta đã hiểu ra.

Thì ra đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Là những ni cô đã bị thuần phục, tham luyến phú quý, không chịu nổi cảnh tịch mịch.

Nếu thật sự có chí khí, ai có thể ép họ được?

Chẳng phải đại tẩu ta đã tự thắt cổ sao?

Nữ tử vì muốn giữ gìn tiết hạnh, vẫn có thể lấy cái chết để thể hiện quyết tâm, đúng không?

Ta cười.

37

Lần thứ ba ta cùng Hạ Nam Dự hẹn hò tại chùa Quan Âm, trời vừa sáng đã đổ mưa.

Sáng sớm rời nhà, tình cờ gặp được Trình Ôn Đình đang nghỉ ngơi tại nhà.

Hắn đứng dưới hành lang dài của sân, ngước mắt nhìn trời mù mịt, dáng vẻ như cây lan cây trúc.

Hỷ Nhi cúi chào hắn, rồi giương chiếc ô giấy dầu, che trên đầu ta.

Ánh mắt Trình Ôn Đình dừng lại trên người ta, nhíu mày hỏi: “Phu nhân định ra ngoài?”

Ta mỉm cười gật đầu, nói: “Đi chùa Quan Âm, thắp hương.”

Đôi môi Trình Ôn Đình khẽ mím lại, như nụ cười trên môi ta, đều là những điều ngầm hiểu không cần nói ra.

Nhiều năm qua, hắn biết ta bị mẫu thân hắn làm khó dễ, buộc phải chép kinh văn, hàng tháng đều đặn đến chùa thắp hương cầu con.

Hắn biết rằng ta không có con.

Nhưng hắn chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Sự lạnh lùng đứng nhìn nhiều lần trong quá khứ đã tạo nên sự im lặng đầy đau đớn của hiện tại.

Dường như cuối cùng hắn cũng tỉnh ngộ, nhíu mày nhìn ta, giọng nói pha chút bất lực: “Nàng dù có đi thêm bao nhiêu lần, cũng không thể có con đâu.”

“Phu quân nói đùa rồi, biết đâu Phật Bà thương ta, sẽ ban cho ta một đứa con.”

Ta mỉm cười dịu dàng.

Trình Ôn Đình nhắm mắt lại, khi mở mắt nhìn ta lần nữa, hắn tiến lại gần ta một bước: “Hôm nay ta nghỉ, để ta cùng nàng đi.”

Ta lùi lại một bước, chiếc ô giấy dầu xanh trên đầu bị mưa rơi lộp bộp.

“Không cần đâu, đây vốn dĩ là chuyện của riêng ta.”

Sự dịu dàng và kiêu hãnh trong giọng nói của ta dường như cuối cùng cũng khiến trái tim Trình Ôn Đình đau đớn.

Hắn nói: “Uyên Nương, nàng muốn giận dỗi với ta đến khi nào?

“Chẳng lẽ chỉ khi Vệ thị chết đi, nàng mới có thể buông bỏ được gánh nặng trong lòng?”

“Phu quân nói đùa rồi, nếu Vệ thị có tội, sao có thể sống đến giờ này? Đã sống đến giờ, đủ để chứng minh nàng ta với ta xưa nay không thù không oán, ta mong nàng ta trường thọ bách niên.”

Mưa rơi nặng hạt trong sân, ta từng bước lùi lại, dưới ánh mắt của Trình Ôn Đình, ta khẽ nhếch môi, xoay người.

“Thiếp thân đi thắp hương đây, phu quân không cần tiễn.”

“Uyên Nương.”

Trước khi ta bước qua ngưỡng cửa, phía sau lại vang lên tiếng gọi của Trình Ôn Đình.

Quay đầu nhìn lại, qua khoảng cách không gần cũng chẳng xa, gương mặt hắn dưới màn mưa hiện ra vài phần xa lạ.

“Thời gian gần đây nàng đi thắp hương rất đều đặn, đường trơn trượt, nàng phải cẩn thận.”

“Đa tạ phu quân, thiếp sẽ cẩn thận.”