Ta được đưa đến Đông Cung, lúc này Mạnh Tịnh Vi đã mang thai.
Gặp lại ta, nàng vui mừng khôn xiết, bố trí ta ở biệt viện trong cung, mỗi ngày đều đến cùng ta trò chuyện.
Từ miệng nàng, ta mới biết được toàn bộ sự tình.
Cuộc chính biến này, nhờ Thái tử đã sớm chuẩn bị, nên chỉ tổn thất tối thiểu đã có thể dẹp yên.
Lần này, rất nhiều triều thần có dị tâm bị lôi ra ánh sáng, trong đó người khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là Hữu tướng.
Hai người vốn dĩ chẳng liên quan gì lại kết bè kết cánh, quả thực khiến người ta không thể ngờ tới.
Nguyên lai, năm xưa Hữu tướng từng có một đoạn tình cảm với mẫu phi của Bình Vương, vẫn cho rằng Bình Vương là con ruột của hắn.
Vì vậy, hắn âm thầm ủng hộ Bình Vương, lôi kéo triều thần giúp hắn trong bóng tối.
Bình Vương không muốn Thái tử cùng phủ Định Quốc Công liên hôn, bèn liên thủ cùng Giang Uyển Như mưu kế hãm hại.
Nhưng kết quả lại tự hại chính mình.
Về sau, Bình Vương cầu thánh thượng ban hôn, không chỉ để vớt vát tổn thất, mà còn coi trọng quyền thế của Giang Thượng thư và tài lực của nhà ngoại hắn.
Không ngờ, Giang Uyển Như lại đem đến cho hắn một niềm vui bất ngờ—nghĩ ra cách kiếm bạc từ Mật Châu Phấn.
Số bạc kiếm được, Bình Vương dùng để bí mật chiêu mộ binh sĩ, thậm chí đã nuôi được hơn vạn người.
Hắn hành sự cẩn trọng, lại có Hữu tướng che giấu tung tích.
Nếu không phải ta phát giác điều bất thường, e rằng Thái tử thực sự sẽ bị đánh úp mà không kịp trở tay.
Nghe xong, ta vô cùng kinh ngạc, không ngờ đằng sau lại có nhiều ẩn tình đến vậy.
Không lâu sau khi cuộc chính biến kết thúc, Hoàng đế băng hà.
Thái tử thuận lợi đăng cơ, ban đại xá thiên hạ.
Ngoại trừ những kẻ chủ mưu tạo phản, những người khác được miễn tội chết, chỉ bị lưu đày.
Giang Uyển Như bị giam trong thiên lao, khẩn cầu muốn gặp ta một lần.
Cuối cùng, ta vẫn đi gặp nàng.
Thấy ta, nàng lập tức gào thét điên cuồng:
“Cận Vấn Thanh! Ngươi chính là Cận Vấn Thanh! Ngươi chính là nàng, đúng không?!”
Ta nhìn bộ dạng chật vật của nàng, lạnh nhạt nói:
“Thì sao?”
Nàng càng thêm kích động:
“Tại sao trước đó ngươi không thừa nhận? Chúng ta đều đến từ một nơi, tại sao ngươi lại hại ta? Chúng ta không phải bằng hữu sao?”
“Bằng hữu?” Ta cười khẽ, trong giọng nói đầy mỉa mai.
“Làm bằng hữu với ngươi, e rằng sẽ mất mạng, ta nào dám.”
Thấy ta thừa nhận, nàng lại càng phát điên.
“Phải rồi, không chỉ chuyện ngươi tham tài mưu phản là ta tố giác, mà chuyện tập thơ hiếm quý, chuyện ngươi vu hãm Mạnh Tịnh Vi thất bại, tất cả đều là ta làm.”
Mặt nàng tái mét, sau đó như hóa cuồng, điên loạn đập mạnh vào song sắt nhà lao, rít lên chửi rủa:
“Cận Vấn Thanh! Tiện nhân! Ta phải giết ngươi! Giết ngươi! Ngươi chết không được yên lành! Vì sao? Vì sao?!”
Ta lạnh lùng nhìn nàng, chậm rãi nói:
“Bởi vì, ngươi nợ ta một mạng.”
Nói xong, ta không còn nhìn bộ dạng điên cuồng của nàng nữa.
Kiếp trước, nàng vắt chanh bỏ vỏ, bày mưu hãm hại ta.
Kiếp này, ta chỉ đơn giản trả lại nàng những gì nàng đã làm mà thôi.
11
Một tháng sau, đại lễ phong hậu của Mạnh Tịnh Vi cử hành.
Nàng triệu ta đến, nói rằng ta là đại công thần trong việc bình loạn, hơn nữa Hoàng đế còn nợ ta hai lần ban thưởng.
Hỏi ta có nguyện vọng gì.
Kiếp trước, ta vẫn luôn mong muốn cứu người, dù đến thời đại này, ý niệm ấy vẫn chưa từng thay đổi.
Chỉ là, ngoại khoa trong thời đại này đầy rẫy nguy hiểm và hạn chế, không có những thiết bị tinh vi để kiểm tra, ta có thể làm được rất ít.
Ngược lại, Trung y lại có bề dày lịch sử lâu đời, ta nghĩ bản thân nên đổi hướng, chuyên tâm học hỏi.
Vậy nên, ta thỉnh cầu Mạnh Tịnh Vi giúp ta tìm một danh y làm thầy, tiếp tục theo đuổi lý tưởng của mình.
Nàng nghe xong, khẽ cười, nói:
“Thời đại này, nữ tử bị trói buộc quá nhiều. Bản cung thực sự rất tán thưởng những nữ tử có lý tưởng như ngươi.”
“Ngươi hãy chờ tin tức, sau này nếu có khó khăn, cứ đến tìm ta.”
Ta quỳ xuống hành lễ, thành tâm cảm tạ.
Ta biết, với sự thông minh của Hoàng đế và Hoàng hậu, bọn họ sớm đã nhìn ra ta khác biệt, nhưng chưa từng vạch trần hay làm khó ta.
Trong lòng ta, tràn đầy biết ơn.
Không lâu sau, Mạnh Tịnh Vi phái người đến báo tin rằng nàng đã tìm được sư phụ thích hợp cho ta.
Người này từng là thủ tọa Thái y viện, nay tuổi cao, cáo lão hồi hưu.
Lão tiên sinh đồng ý thu nhận ta làm môn đồ cuối cùng, nhưng học được bao nhiêu, lĩnh ngộ được đến đâu, tất cả đều phải dựa vào bản thân ta.
Ta và Thanh Hồng đều được giải phóng khỏi thân phận nô tỳ, khế ước bán thân bị thiêu hủy, từ nay về sau đã là dân thường.
Ta đem tin vui này báo cho nàng.
Thanh Hồng cuối cùng cũng thoát ra khỏi những biến cố kinh hoàng vừa qua, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Sau một hồi, nàng chậm rãi cất lời:
“Ngươi không phải Thanh Lục, mà tiểu thư cũng không còn là tiểu thư, đúng không?”
Ta biết Thanh Lục, Thanh Hồng và tiểu thư lớn lên cùng nhau từ bé, cũng hiểu rằng người cổ đại rất sợ những chuyện tà ma quỷ thần.
Nhưng ta vẫn quyết định nói thật với nàng.
Nghe xong, nàng trầm mặc thật lâu.
Ta nhẹ giọng nói thêm:
“Ta không cố ý chiếm thân xác của Thanh Lục. Mọi chuyện đến đi đều chẳng thể do ta quyết định. Xin lỗi.”
Mắt nàng hoe đỏ, đứng dậy ôm chầm lấy ta, giọng nghẹn ngào:
“Ta biết ngươi là người tốt. Nhưng tiểu thư trước đây vốn là người dịu dàng thiện lương, vậy mà một linh hồn khác lại mượn thân thể nàng để làm điều ác, khiến nàng ra đi oan uổng. Ta thực sự đau lòng thay nàng…”
Ta không biết phải an ủi nàng thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Đợi nàng bình tĩnh lại, ta liền nói ra dự định của mình.
Nàng đáp rằng bản thân vốn là một đứa trẻ bị bán đi, chưa từng biết cha mẹ là ai.
Giờ đây nàng xem ta là người thân, nếu có thể, nàng cũng muốn theo ta.
Ta vui vẻ đồng ý.
Dù sao, ở thế giới này, ta cũng chỉ có một thân một mình.
12
Mùa thu vừa sang, Giang Uyển Như và toàn bộ gia quyến đều bị xử trảm.
Khi đó, ta đang phơi dược liệu trong sân.
Không ngờ rằng, Mạnh Tịnh Vi bụng đã lớn vẫn đích thân đến tìm ta.
Thấy nàng, ta không khỏi hoảng hốt, nhưng nàng lại tỏ vẻ chẳng hề bận tâm.
Nàng nói nhân tiện hồi phủ thăm nhà mẹ đẻ, nên ghé qua thăm ta.
Nàng kể rằng, trước khi hành hình, có một ngày Giang Uyển Như bị ngất trong lao.
Khi tỉnh lại, nàng bỗng hóa điên, miệng liên tục gào thét những lời kỳ quái:
“Nợ ta hai đời!”, “Ông trời bất công!”, “Nam chủ nữ chủ”…
Nói toàn những câu khiến người nghe không hiểu gì.
Mạnh Tịnh Vi còn đặc biệt sai người ghi chép lại những gì nàng nói, đưa cho ta, nói rằng có lẽ ta sẽ hiểu được.
Nói rồi, nàng lấy một quyển sổ từ tay thị nữ đưa cho ta.
Vì thân thể không tiện, nàng cũng không ở lại lâu, nhanh chóng bị thị vệ hộ tống hồi cung.
Trước khi đi, nàng chỉ dặn dò ta khi nào có thời gian hãy vào cung trò chuyện với nàng.
Ta tiễn nàng rời đi, rồi tùy ý mở quyển sổ trong tay.
Từ những câu chữ lộn xộn kia, ta chắp vá lại được một phần ký ức kiếp trước.
Thì ra, sau khi ta chết, Giang Uyển Như quả thực được gả cho Thái tử như ý nguyện.
Nhưng không bao lâu sau, nàng lại tự đẩy mình vào con đường mất sủng ái.
Nàng mong muốn tình yêu duy nhất từ Thái tử, nhưng rất nhanh hậu viện của hắn đã có thêm những nữ nhân khác.
Nàng nhiều lần bày mưu hãm hại phi tần khác, khiến Thái tử chán ghét, thẳng thừng nói rằng nàng không còn như trước nữa.
Sau khi Thái tử lên ngôi, nàng cũng không thể trở thành Hoàng hậu.
Vì đố kỵ mà gây sóng gió trong hậu cung, cuối cùng bị Hoàng đế ban chết.
Ta khép sách lại, trong lòng dâng lên một tia cảm khái.
Kiếp trước, từng bước mưu tính của ta đã tạo nên một Giang Uyển Như hiền lương, thông minh, đáng yêu trong mắt Thái tử.
Nhưng bản chất thật sự của nàng hoàn toàn khác xa điều đó.
Đáng tiếc, nàng lại đắm chìm trong tình yêu giả tạo ấy, không hề nhận ra rằng, khi không có ta đứng sau giật dây, nàng sớm muộn gì cũng tự hủy hoại chính mình.
Cái gì vốn không thuộc về mình, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi khi chân tướng lộ ra.
Cả hai kiếp của nàng, đều là gieo gió gặt bão.
Ta ném quyển sổ vào bếp lò đang nấu thuốc.
Nhìn ngọn lửa dần dần nuốt chửng từng trang giấy, ta dời mắt đi.
Giờ đây, ta đã có thể tự chẩn đoán và điều trị những bệnh vặt.
Sau này, khi đã học thành tài, ta sẽ mở một y quán.
Ta nhìn bóng dáng Thanh Hồng đang bận rộn sau nhà, khẽ mỉm cười.
Ta tin rằng, ở thế giới này, ta cũng sẽ có một cuộc đời viên mãn.
End