Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

10:03 chiều – 23/02/2025

Sau khi ly hôn, mẹ lại giới thiệu cho tôi một người.

Anh ấy là kỹ sư, ngoại hình ổn, không thiếu tiền, nhưng quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi ở nhà.
Nhược điểm duy nhất là có một đứa con trai… không được bình thường cho lắm.

Mẹ hỏi tôi có để ý chuyện làm mẹ kế không.

Tôi bật cười, đẻ con đâu dễ bằng nhận sẵn một đứa, chẳng phải nhà nước còn đang khuyến khích sinh con sao?
Vậy thì tôi chọn đứa này.

1

Lương Thanh rất bận rộn, lần đầu gặp nhau, chúng tôi hẹn ở dưới công ty anh ấy.

Anh mặc bộ đồ công trình màu xám nhạt, ngũ quan sắc nét, nụ cười ôn hòa.

Truyen nha bơ !

Tôi sững sờ, không ngờ mẹ vẫn còn giữ được nguồn tài nguyên mai mối chất lượng thế này.

Trong lúc ăn, anh giới thiệu sơ qua về tình hình hiện tại của mình.

Ba mươi lăm tuổi, lương năm sáu trăm triệu, kỹ sư bảo trì và hậu mãi ở nước ngoài, quanh năm đi công tác.

Ăn xong, anh bày tỏ khá hài lòng về tôi, nhưng cũng khéo léo nhắc đến một chuyện:

“Không biết bác gái có nói với em chưa, anh có một cậu con trai năm tuổi, đang học mẫu giáo.”

Tôi gật đầu.

Trẻ con đến tuổi dậy thì nổi loạn thì bình thường, nhưng tôi không tài nào hiểu nổi một đứa nhóc năm tuổi có thể “thần kinh không bình thường” kiểu gì.

Hay là… Lương Thanh có xu hướng bạo lực, hoặc sở thích kỳ quái gì đó?

Tôi ngước lên, quan sát anh một lượt nữa. Anh siết chặt hai tay thành nắm đấm, căng thẳng kéo ra một nụ cười vừa ngốc nghếch vừa trong sáng, ánh mắt mong chờ.

Nhìn cũng hiền lành mà.

“Em có thể hỏi lý do anh và vợ cũ ly hôn không?”

Lương Thanh im lặng một lúc, rồi nói:

“Không phải ly hôn, mà là góa vợ. Cô ấy bị thuyên tắc ối, mất rồi.”

Tôi khựng lại, mẹ tôi chưa từng nói với tôi chuyện này.

“Lúc con trai anh mới sinh, anh bận đi công tác khắp nơi, thằng bé lớn lên với ông bà ngoại. Đến năm bốn tuổi, anh đón nó về sống cùng, rồi từ đó nó…”

Anh ngập ngừng, lúng túng xoa tay, dò xét phản ứng của tôi.

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói:

“Em cũng có một cô con gái ba tuổi, phải ở với em. Không biết anh có chấp nhận được không?”

2

Con gái tôi, Tiểu Phúc, là một chú chó Golden Retriever mà tôi cứu được từ tay bọn buôn chó.

Tôi bỏ ra tám mươi triệu để phẫu thuật cho nó, vì chuyện này mà tôi và chồng cũ chiến tranh lạnh, nửa năm sau thì ly hôn.

Lương Thanh sững sờ ba giây, đến khi tôi lấy ảnh của Tiểu Phúc ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Truyen nha bơ !

Ngoài chuyện tôi nuôi Tiểu Phúc ra, những thứ khác về tôi anh ấy đều nắm rõ.

Ba mươi tuổi, thu nhập mỗi tháng ba triệu, là một “pháp sư” ở nhà toàn thời gian chuyên viết lách online. Vì lương quá thấp, sau khi ly hôn tôi phải sống nhờ vào ba mẹ, chẳng ít lần bị mẹ tôi chì chiết.

“Vậy có muốn kết bạn WeChat không? Mình có thể tìm hiểu thêm.”

Tôi cũng thấy khá hài lòng với Lương Thanh. Anh ấy cần một người vợ có thể chăm sóc con trai, còn tôi thì cần một người có thu nhập cao để tiếp tục cuộc sống ở nhà lười biếng của mình.

Chưa kể, tôi còn là một con nghiện nhan sắc.

Vừa kết bạn WeChat xong, tôi lập tức chia hóa đơn bữa ăn với anh ấy.

Lương Thanh nhìn thông báo thanh toán trên điện thoại, đơ ra vài giây, rồi nhíu mày, ngập ngừng nói:

“Nếu em thấy anh cũng tạm ổn, vậy hôm nào anh dẫn em đi gặp con trai anh nhé?”

“Thật ra nó chỉ thỉnh thoảng mới không bình thường thôi, lúc không nói chuyện thì cũng đáng yêu lắm.”

Tôi im lặng.

Anh cắn răng, nói tiếp:

“Anh thực sự rất hài lòng với em, nếu em đồng ý, anh sẽ đưa em ba trăm triệu tiền sính lễ, mỗi tháng lương cũng sẽ gửi hết cho hai mẹ con em.”

“Vậy mai đi. Mai tôi đưa Tiểu Phúc đi tái khám, tiện thể cho bọn họ gặp nhau luôn.”

Sau khi hẹn thời gian gặp mặt, truyen nha bo, tôi đến cửa hàng thú cưng đón Tiểu Phúc về nhà rồi kể sơ qua tình hình với mẹ.

Thực ra tôi vẫn không hiểu, tại sao cứ nhắc đến con trai là Lương Thanh lại căng thẳng như vậy.

Một đứa trẻ năm tuổi, dù có nghịch ngợm, bướng bỉnh đến đâu thì cũng chẳng thể “không bình thường” quá mức được.

“Mẹ, mẹ đã gặp con trai anh ta chưa?”

Mẹ tôi gãi đầu:

“Gặp rồi, thằng bé nhìn cũng ngoan, trông giống hệt bố nó, chỉ là hơi trầm tính, ít nói chuyện với ai thôi.”

“Mới năm tuổi, có gì mà phải sợ chứ? Nó chẳng lẽ có thể gây ra chuyện động trời chắc?”

3

Hôm sau, tôi đưa Tiểu Phúc đi tái khám xong, tiện thể ghé trung tâm thương mại mua ít đồ chơi và bánh trứng cho trẻ con.

Lương Thanh lái xe đến đón tôi, lúc này tôi mới biết anh còn có một căn hộ rộng rãi ở trung tâm thành phố. Vì công việc bận rộn, phần lớn thời gian con trai anh ấy phải ở nhà một mình.

“Mấy năm nay, ông bà ngoại thằng bé sức khỏe yếu, không thể chăm sóc nó được nữa. Anh thuê một cô giúp việc, mỗi ngày sẽ đến nấu cơm cho nó.”

“Tên là Lương Hoài Cẩn à? ‘Hoài Cẩn nắm ngọc’, tên hay đấy.”

“Là mẹ nó đặt.”

Tôi không nói gì thêm.

Lương Thanh đỗ xe vào bãi, cầm lấy mấy túi đồ trong tay tôi rồi dẫn tôi lên nhà.

“Hoài Cẩn còn nhỏ, sau này có lẽ sẽ phải nhờ em quan tâm nó nhiều hơn.”

“Hôm qua anh về, đã dọn dẹp lại nhà cửa…”

Anh chưa nói hết câu, cửa vừa mở ra, cảnh tượng trong phòng khách khiến cả hai đều chết lặng.

Căn phòng bừa bộn như vừa bị lật tung.

Lương Hoài Cẩn ngồi trên sofa, cầm một miếng bánh nhỏ nhét vào miệng.

“Lương Hoài Cẩn!”

Lương Thanh tức giận không nhẹ.

Hoài Cẩn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tiểu Phúc vài giây, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy về phòng, không thèm quay lại.

Lương Thanh đau đầu, liên tục xin lỗi tôi.

Hoài Cẩn khóa chặt cửa, mặc cho Lương Thanh nói gì cũng không chịu mở.

Cô giúp việc đến dọn dẹp cần chút thời gian, tôi liền ngồi xuống sofa, cùng Lương Thanh tán gẫu vài câu.

Anh nói:

“Thằng bé bảo nó có thể nghe thấy mèo chó nói chuyện, còn nói chó đã giúp nó tìm được mẹ.”

“Nhưng em yên tâm, anh đã đưa nó đi khám rồi, bác sĩ bảo không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.”

Tôi cũng hay nói chuyện với Tiểu Phúc, truye n n ha  bo nên tạm thời không thấy Hoài Cẩn có gì bất thường.

Dù gì nó cũng chỉ mới năm tuổi, bố nó dẫn về một người lạ, dùng cách phá hoại để thể hiện sự phản kháng cũng là chuyện bình thường.

Khi tôi đang suy nghĩ xem nên làm gì để cải thiện mối quan hệ giữa mình và Hoài Cẩn, thằng bé lại chủ động hé cửa.

Chúng tôi chạm mắt nhau một giây, nó lập tức dời ánh nhìn, đến khi thấy cô giúp việc thì nhanh chóng đóng chặt cửa lại.

Nó đang sợ cô giúp việc.