Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại TRỌNG SINH ĐỪNG HÒNG TA CHẾT THAY Chương 5 TRỌNG SINH ĐỪNG HÒNG TA CHẾT THAY

Chương 5 TRỌNG SINH ĐỪNG HÒNG TA CHẾT THAY

5:50 chiều – 23/02/2025

Chính một người như vậy, mấy hôm trước lại đích thân tìm đến Hứa Ninh Chu, nói muốn giúp y.

Ban đầu, ta còn không hiểu, vì sao một cơ hội tốt như vậy, Hứa Ninh Chu lại từ chối.

Giờ thì đã rõ ràng rồi.

Là Phí Tấn đứng sau mọi chuyện.

Chàng nhìn công chúa, trên mặt hiếm khi nổi giận: “Chuyện này liên quan gì đến muội?”

Công chúa mím môi, mắt đã ngân ngấn nước:

“Nàng đã không còn thích huynh nữa rồi, huynh nhìn muội đi, muội cầu xin huynh.”

“Huynh đồng ý hôn sự mà phụ hoàng ban, có được không?”

“Như vậy, huynh sẽ không phải đến Ải Nhạn Môn nữa. Nơi đó khổ hàn vô cùng, sao có thể sánh với Trường An?”

Nhưng Phí Tấn đã chẳng còn kiên nhẫn, không muốn nói thêm nửa lời.

Chàng quất ngựa lao về phía ta.

Ta không kịp tránh, liền chạm phải ánh mắt chàng.

Chàng bỗng sững lại, động tác cứng đờ, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Như thể ngay cả tay chân chàng cũng không biết nên đặt ở đâu.

“Nàng… đều nghe thấy rồi?”

Ta gật đầu.

Chớp mắt sau, công chúa vừa tức vừa hận, bất ngờ giương cung, nhắm thẳng về phía ta mà bắn.

“Thẩm Hoà, ngươi chết đi!”

Nhưng ta không bị bắn trúng.

Phí Tấn kịp thời phản ứng, chắn trước ta, thay ta đỡ một mũi tên.

Gió lùa qua rừng trúc, cả không gian chìm vào tĩnh lặng.

Phí Tấn nhìn ta, ánh mắt ngập tràn cảm xúc.

Lúc này, công chúa mới bàng hoàng hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ chàng.

Ta đứng nguyên tại chỗ một lúc.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Phí Tấn vẫn luôn dõi theo ta.

Trong ánh nhìn của chàng, tất cả xúc cảm đang cuộn trào dần dần lắng xuống, cuối cùng chỉ còn là một vũng nước chết lặng.

Nhìn vậy, ta không dám chậm trễ nữa, lập tức quay người chạy đi.

10

Hôm sau, tin tức đã truyền khắp Trường An.

Mọi người đều nói công chúa Vĩnh Ninh tâm địa độc ác, vì yêu sinh hận, muốn giết chết Phí Tấn ngay tại trường săn.

Cũng may mũi tên bị lệch, thương thế không nghiêm trọng.

Nhưng dù vậy, chuyện này vẫn gây chấn động triều đình.

Phí gia nhất quyết không nhượng bộ, một mực khẳng định mũi tên kia thực sự muốn lấy mạng chàng.

Phí gia thế lớn, trước đó, Hoàng đế vì chuyện ban hôn của công chúa mà đã cố tình gây khó dễ cho họ một phen.

Lần này, nếu Hoàng đế không nể mặt Phí gia, e rằng cũng khó lòng nói nổi.

Chẳng bao lâu, liền truyền ra tin tức công chúa phải gả đi xa.

Công chúa nghe được tin này, liền náo loạn trong cung, khóc lóc đòi tự vẫn, nhất định muốn gặp Phí Tấn.

Nào ngờ, trong lúc giằng co, lại vô ý làm đổ giá nến, suýt nữa hủy hoại dung nhan.

Phí Tấn xưa nay vẫn vậy, dù là kiếp trước hay kiếp này.

Đối với người không yêu, luôn tuyệt tình đến lạnh lẽo.

Ngày Phí Tấn rời kinh, ta cùng Thẩm Thuyên đi mua nghiên mực, Hứa Ninh Chu cũng đi cùng.

Nhưng đến lúc rời khỏi tiệm, Thẩm Thuyên bỗng nhiên mất hút.

Ta và Hứa Ninh Chu đành chia nhau tìm kiếm.

Ta vừa bước ra khỏi cửa chưa được mấy bước, đã có người chặn đường.

“Công tử nhà ta nói, trước khi đi, muốn gặp nữ lang một lần.

“Gặp xong, tiểu công tử tự nhiên sẽ trở về.”

Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, trong lòng lại không khỏi tức giận.

Giữa ta và chàng, thực sự chẳng còn điều gì đáng để gặp mặt.

Ta theo người nọ lên lầu các, liền thấy Phí Tấn đang ngồi trước cửa sổ, thong thả uống trà.

Từ vị trí này, có thể nhìn thấu mọi việc xảy ra dưới hiệu sách.

Chàng vừa mới bị thương, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.

Rõ ràng đã sắp sang hè, vậy mà chàng lại khoác thêm một lớp áo ngoài.

Chàng đưa tay, tự tay rót trà cho ta.

“Lục nương.”

Chàng gọi.

Toàn thân ta bỗng cứng đờ.

Nhưng chàng chỉ khẽ cười:

“Ta cũng không biết vì sao, vừa rồi đột nhiên lại muốn gọi nàng như vậy.”

Ta nhìn chàng, không nói gì.

Phí Tấn khựng lại một chút, rồi cất giọng:

“Ta tìm nàng, vì có hai chuyện muốn nói.”

“Chàng nói đi.”

Chàng khẽ gật đầu.

“Thứ nhất, ta vẫn chưa nghĩ thông suốt, vì sao nàng đột nhiên muốn đẩy ta và công chúa đến với nhau.

“Ta đã cho người tra xét, trước hôm đó, nàng và Hứa Ninh Chu chưa từng có bất cứ liên hệ nào.

“Vậy tại sao nàng lại bỏ ta, mà chọn hắn?”

“Nàng vốn không phải loại người như vậy.”

Ta nhìn thẳng vào mắt chàng, thản nhiên nói:

“Có lẽ, là chàng nhìn nhầm ta rồi.”

“Ta vốn dĩ là kẻ ba lòng hai ý, thấy ai tốt hơn liền yêu người đó.”

Phí Tấn nhíu mày, khẽ ho một tiếng, rồi nhẹ giọng nói:

“Nếu vậy, ta cũng không có lỗi.

“Sao nàng không cho ta một cơ hội?”

“Điều thứ hai, ta sẽ ra chiến trường lập công, nàng hãy đợi ta một năm.

“Đợi ta trở về, ta sẽ lại cầu hôn nàng, được không?”

Nghe đến đây, ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt chàng.

“Cưới ta, rồi sao nữa?”

“Vài năm sau, chàng chán ghét dung nhan này của ta, rồi lại yêu một người khác.”

“Đến khi đó, ta trong mắt chàng, chẳng còn gì mới mẻ nữa.

“Chàng sẽ giẫm đạp danh dự của ta xuống bùn, thậm chí vì người khác mà đẩy ta vào chỗ chết!”

Lời vừa dứt, có lẽ sát ý trong mắt ta quá mức rõ ràng, nên Phí Tấn bỗng dưng sững lại.

Môi mấp máy, nhưng hồi lâu cũng chẳng nói nổi một lời.

Thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu.

Lâu đến mức, ta đã thấy Hứa Ninh Chu sau khi tìm kiếm khắp nơi, lại quay trở về hiệu sách.

Lúc ấy, ta mới nghe thấy giọng của Phí Tấn cất lên.

Trong thanh âm lẫn đầy mơ hồ:

“Rõ ràng ta chưa từng làm gì, vậy mà nàng lại hận ta đến thế.”

Ta chính là hận chàng.

Nhưng cả đời này, chàng cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được, vì sao ta lại hận chàng như vậy.

11

Không bao lâu sau khi Phí Tấn rời kinh, công chúa cũng xuất giá.

Ta nhàn rỗi vô sự, liền mở mấy cửa hàng.

Ngày tháng trôi qua, dần dần cũng cảm thấy thú vị.

Chẳng mấy chốc, kỳ thi mùa thu đã đến.

Ngày công bố bảng vàng, Hứa Ninh Chu quả nhiên giành được đầu bảng.

Ngay vào lúc ấy, lão phu nhân Phí gia lại đích thân đến cửa, nói muốn thay Phí Tấn đến cầu hôn.

Ta có chút ngạc nhiên.

Trước khi Phí Tấn rời kinh, chúng ta coi như chia tay trong không vui.

Dựa vào tính tình chàng, sao có thể đến lúc này lại sai người đến cầu thân?

Lão phu nhân đưa cho ta một phong thư:

“Nhị lang rời đi không bao lâu, liền mắc trọng bệnh. Sau khi tỉnh lại, cũng không biết vì sao, nhất định bảo ta đến một chuyến.”

Ta mở thư, trên giấy chỉ có mấy câu ngắn ngủi:

【Dạo gần đây, ta thường mơ thấy một vài cảnh tượng.

“Lúc này mới hiểu được những gì nàng từng nói, nhưng ta không phải là hắn.

“Đợi ta.”】

Chàng quả nhiên thông minh, biết cầu lão phu nhân đến đây.

Nếu đổi lại là người khác, ta tuyệt đối sẽ không thèm mở phong thư này.

Ta cầm bút, viết một phong thư, bảo lão phu nhân chuyển lời.

Về sau, nghe nói đêm hôm ấy, sau khi nhận thư của ta, Phí Tấn suýt nữa tái phát bệnh cũ, mất mạng ở Ải Nhạn Môn.

Nhưng thực ra, ta cũng chẳng viết gì nhiều.

Ta chỉ kể cho chàng nghe, lúc ta chết đã trải qua những gì.

Cuối thư, ta chỉ viết thêm một câu:

【Ta đã có người trong lòng.】

Từ đó về sau, Phí Tấn rất ít khi trở lại kinh thành.

Chỉ đến ngày ta và Hứa Ninh Chu thành thân, chàng mới về Trường An một lần.

Chàng hồi kinh để báo cáo công vụ.

Lúc kiệu hoa đi ngang qua người chàng, đúng lúc gió thổi tung rèm kiệu.

Người đàn ông ấy, cao cao ngồi trên lưng ngựa, phong trần mệt mỏi.

Ánh mắt chàng dừng lại trên bộ giá y đỏ thẫm ta đang mặc, chỉ nhìn thoáng qua, rồi dời ánh mắt đi, hướng về phía phó tướng mà dặn dò:

“Bảo binh sĩ nhường đường, đừng làm kinh động đại hôn.”

Chỉ một lần gặp thoáng qua như vậy.

Tin tức về chàng, ta nghe được lần tiếp theo đã là hai năm sau.

Lúc đó, ta đã mang thai bốn tháng.

Hứa Ninh Chu lo ta lỡ va chạm, nên bất kể đi đâu, y đều theo sát ta.

Hôm ấy, từ cửa hàng trở ra, vừa hay gặp đoàn người đưa linh cữu của Phí Tấn về kinh.

Lúc này, ta mới biết——

Vết thương từ mũi tên của công chúa năm xưa, vốn dĩ đã rất nghiêm trọng.

Suýt nữa đã lấy mạng chàng.

Cơn bệnh cũ lần này phát tác mãnh liệt.

Chàng đang cùng phó tướng bàn bạc chiến thuật, thì bỗng đau đầu dữ dội, ngã xuống bất tỉnh.

Chàng chết, chẳng kịp dặn dò ai điều gì.

Chỉ có đôi khuyên tai ngọc phỉ thuý, mà chàng luôn giữ bên người, được nắm chặt trong lòng bàn tay.

Linh kỳ trắng phất phơ trong gió.

Hứa Ninh Chu nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

Y vẫn ôn hòa như vậy, chẳng còn chút bóng dáng nào của quyền thần âm trầm kiếp trước.

Y nói: “Đi thôi.”

Ta gật đầu.

Ừ.

C h ế t, cũng đáng.

End