7
Từ hôm ấy, ta không còn gặp lại Phí Tấn.
Ngược lại, Phí phủ lại đặc biệt sai người mang đến một phần hậu lễ, nói rằng hôm đó chặn xe dưới chân núi, đường đột với ta.
Lễ vật này, là để tạ lỗi với ta.
Người đưa lễ nói: “Nữ lang cất kỹ, tiểu nhân còn phải đi đưa cho những nhà khác.”
Nghĩa là, tất cả những ai bị chặn xe hôm đó, đều nhận được lễ vật.
Nhưng theo ta hiểu về Phí Tấn, chàng tuyệt đối không phải kẻ có kiên nhẫn làm những chuyện này.
Thật kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
Ta nhận lễ, định sai người đem vứt đi.
Nhưng lúc ấy, đệ đệ ta—Thẩm Thuyên—từ phía sau chạy tới, nhanh tay đoạt lấy hộp trong tay ta:
“Lục tỷ giấu gì đó vậy? Để đệ xem một chút!”
Ta bật cười.
Cái tính này, không biết Hứa Ninh Chu làm cách nào trị được nữa.
Giây tiếp theo, nó mở hộp ra.
Bên trong, là một đôi khuyên tai ngọc phỉ thuý hình hoa sen.
Ta sững người, bàng hoàng đứng tại chỗ.
Thẩm Thuyên cầm khuyên tai lên, giơ dưới ánh mặt trời, để mặc ánh sáng lấp lánh phản chiếu, đẹp đến động lòng người.
“Cái này thật xinh đẹp, cực kỳ hợp với Lục tỷ! Người tặng nó cho tỷ, có phải thích tỷ không?”
Nó còn nhỏ, lời nói không chút kiêng dè.
Ta vội quát: “Đừng nói bậy!”
Nhưng, đây không phải lần đầu tiên ta nhìn thấy đôi khuyên tai này.
Kiếp trước, sau khi đại hôn, chính Phí Tấn đã sai người mang vật này đến tặng ta.
Lúc đó, tùy tùng bên cạnh chàng còn nói:
“Nhị gia đã lựa chọn rất lâu đấy, phu nhân thử xem?”
Chỉ là, lần này, rốt cuộc là trùng hợp, hay chàng lại cố ý chọn nó một lần nữa?
Nghĩ đến đây, ta cầm đôi khuyên tai, ném thẳng vào rừng cây bên cạnh.
Bởi vì, kiếp trước, chính ta cũng đeo nó khi chết đi.
Thật sự xui xẻo.
Thẩm Thuyên thở dài mấy hơi: “Rõ ràng là đẹp lắm mà, sao Lục tỷ lại vứt đi?”
Ta không để ý đến nó, chỉ thản nhiên nói: “Đi đọc sách đi!”
Dứt lời, ta xoay người trở về viện của mình.
Ta không hề biết, sau khi ta rời đi, có một người từ trên tường nhẹ nhàng nhảy xuống, lặng lẽ tìm kiếm trong rừng hồi lâu.
Lâu đến mức đoạn vạt áo bằng gấm cũng phủ đầy tro bụi, nhưng người ấy hoàn toàn không hay biết.
Có lẽ do nhìn thấy vật cũ, từ hôm ấy, ta bỗng không còn muốn ra ngoài.
Ta bắt đầu cùng Thẩm Thuyên đến nghe Hứa Ninh Chu giảng học.
Hằng ngày, y chỉ đến Thẩm phủ vào giờ Tỵ, giảng bài một canh giờ, sau đó dành toàn bộ thời gian còn lại để chuyên tâm ôn luyện cho khoa cử.
Ta vốn là nữ tử, theo lý không nên xuất hiện trong lớp học này.
Nhưng tổ phụ thương ta, lại coi trọng tài năng của Hứa Ninh Chu, nên chỉ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Phụ mẫu ta cũng không có ý kiến gì.
Hứa Ninh Chu ngày thường mỗi khi thấy ta đều có phần câu nệ, nhưng khi bàn về học vấn lại vô cùng nghiêm túc, chưa từng nới lỏng lời nào.
Hôm ấy, khi y sắp rời đi, trời bỗng đổ mưa.
Ta cùng y đứng dưới hiên, Thẩm Thuyên phía sau đã lơ mơ gục đầu, say ngủ lúc nào chẳng hay.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, giữa cơn mưa rả rích, ta không khỏi nhớ lại một đêm của kiếp trước.
Vô thức, ta quay sang Hứa Ninh Chu, gọi: “Tiên sinh.”
Dạo gần đây, ta vẫn luôn gọi y như vậy.
Hứa Ninh Chu khẽ gật đầu: “Nữ lang có điều chưa rõ?”
“Phải.”
“Nếu có một nữ tử, sau khi chết đi, mọi người đều nói rằng nàng đã làm sai.
“Nhưng lại có một người, bất chấp tất cả, khăng khăng tin tưởng nàng, một lòng muốn giúp nàng khôi phục thanh danh. Cớ gì lại như vậy?”
Hứa Ninh Chu trầm ngâm giây lát, rồi hỏi:
“Hai người đó có quan hệ gì? Phu thê? Huynh muội? Cố nhân?”
Ta lắc đầu, ánh mắt cay xè.
“Đều không phải.
“Họ chẳng qua chỉ là những kẻ gặp nhau nơi dòng nước chảy, chưa nói được mấy lời.”
Nghe vậy, ánh mắt Hứa Ninh Chu khẽ dừng trên gương mặt ta, nhưng chỉ trong thoáng chốc, y liền nhanh chóng dời đi.
Bên dưới hiên, ngọn đèn lưu ly lay động nhẹ nhàng.
Cơn mưa rả rích tí tách, như kéo theo bao nỗi muộn phiền của thế gian.
Một lúc lâu sau, ta mới nghe y nhẹ giọng đáp:
“Có lẽ chỉ bởi vì… vị nữ tử kia vốn dĩ là một người rất tốt.”
“Người đó cho rằng nàng không đáng phải chịu oan khuất, không đáng phải chịu kết cục hồng nhan bạc mệnh như vậy.”
“Đó không phải là một sự tàn nhẫn hay sao?”
Ta ngẩng lên, chạm vào ánh mắt của y.
Trong đôi mắt ấy, có chút gì đó mơ hồ, như những tia sáng vụn vỡ, giấu kín điều chưa thể nói ra.
Ta vô thức tránh đi, khẽ thở dài: “Thì ra là vậy.”
Y chưa biết rằng, sau này, chính y cũng bị kẻ đời gọi là nịnh thần, thủ đoạn cay độc, lòng dạ thâm sâu.
Nhưng… cũng tốt, kiếp này, y sẽ không phải chịu cảnh đó nữa.
8
Tối hôm đó, ta mơ một giấc mộng.
Trong mộng, ta vẫn chải búi tóc của phụ nhân, cùng Phí Tấn dạo hội đèn lồng.
Lúc đó, chúng ta mới thành thân một năm.
Chàng vẫn chưa chán ghét ta, có chuyện gì cũng nghĩ đến ta trước tiên.
Mỗi lần chàng ra trận trở về, người đầu tiên chàng tìm chính là ta.
Thấy thứ gì hiếm lạ, chàng đều sai người mang đến trước mặt ta.
Mọi người đều nói, nữ nhi Thẩm gia ta gả được một mối tốt.
Phí gia hiển hách, trượng phu tuy lạnh lùng ít nói, nhưng cũng là người biết yêu thương thê tử.
Vậy nên, trong mộng, ta thực sự rất vui vẻ, là một niềm vui mà sau này hiếm khi có được.
Nhưng không bao lâu, khi ta quay người lại để giải một câu đố đèn, chúng ta liền bị dòng người đẩy xa nhau.
Khung cảnh thay đổi, ta thấy mình đứng trước một sạp bán tranh.
Có một người mặc thanh y, bàn tay thiếu một ngón, khẽ cất giọng: “Phu nhân, mời xem tranh.”
Một người khác bên cạnh cau mày, cất giọng khinh miệt:
“Phu nhân, đừng mua! Tên này vì quá ngạo mạn, không chịu vẽ tranh cho kẻ khác, cuối cùng lại tự rước họa, hại chết chính phụ thân mình.”
“Tranh của kẻ như thế, có cho không ta cũng không cần.”
Trong mộng, ta bỗng tức giận.
“Thanh cao từ khi nào lại trở thành một cái tội? Nếu có sai, thì cũng là lỗi của những kẻ xấu xa kia.”
“Hắn là con, mất đi phụ thân, chẳng lẽ đó là do hắn cố ý, chẳng lẽ hắn không đau lòng sao?”
Nói rồi, ta lấy ra toàn bộ ngân lượng trên người.
Lại tháo cả trâm cài tóc, vòng ngọc trên tay.
Chỉ duy nhất, ta không tháo xuống đôi khuyên tai ngọc phỉ thuý màu tím.
“Ta cứ muốn mua. Tất cả đều mua.”
Thanh y công tử ngẩng đầu, nhìn ta hồi lâu, cuối cùng cũng lặng lẽ thu dọn tranh, giao hết vào tay ta.
Y nói: “Đại ân của nữ lang, tại hạ nhất định sẽ báo đáp.”
Giọng y rất nhỏ, ta không nghe rõ.
Khi ta còn chưa kịp đáp lời, từ đằng xa, lại nghe thấy giọng của Phí Tấn gọi ta.
Ta ôm lấy đống tranh trong tay, chạy đến trước mặt chàng: “Nhanh, giúp ta cầm lấy!”
Hôm sau, ta ngủ thẳng đến khi ánh nắng lên cao ba sào.
Mãi đến khi có người đến gọi:
“Nữ lang.
“Ngày mai hoàng gia tổ chức săn bắn, phu nhân đã căn dặn, bảo người phải lưu tâm một chút.”
Mẫu thân ta vẫn còn mong ta tìm được một mối lương duyên tốt.
Môi ta khô khốc, nhấp một ngụm trà, rồi mới đưa mắt nhìn thiếp mời.
“Biết rồi.”
9
Ta cưỡi ngựa không tệ, vào đến trường săn, tùy ý săn vài con mồi, rồi tìm một nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi.
Nhưng chưa được bao lâu, ta đã nghe thấy tiếng vó ngựa phi về phía này.
Ta đứng dậy, nhìn qua.
Là Phí Tấn và công chúa Vĩnh Ninh.
“Rốt cuộc Thẩm Hoà có gì tốt mà đáng để huynh làm đến mức này?”
“Huynh điên rồi sao!”
“Tên thư sinh họ Hứa kia cần người tiến cử, Thẩm gia còn chưa nói gì, huynh đã vội vàng chạy đi tìm Giang Thái phó, nhờ người giúp hắn.”
“Huynh muốn đưa hắn lên một cành cao hơn, để hắn rời khỏi Thẩm gia, có phải không?”
“Không ngờ nhỉ, người ta căn bản không muốn đi.”
Tay ta vẫn còn nắm chặt cây cung, nghe xong những lời này, trong lòng chấn động.
Ta vốn biết chuyện này.
Giang Thái phó là lão thần ba triều, lời nói vô cùng có trọng lượng.