6
“Trưởng công chúa, An Vương cầu kiến.”
Cung nữ bẩm báo, lúc ấy ta đang ngồi trước gương hoa mai khảm vàng ròng, chậm rãi vẽ chân mày.
Phó Húc tùy ý nhặt lên một viên dạ minh châu đặt trên án, thong thả lăn trong lòng bàn tay, giọng điệu thản nhiên nhưng mang theo chút cảnh cáo:
“Ngươi đừng để những vinh hoa phú quý của hoàng gia làm mờ mắt, mà quên đi kế hoạch của chúng ta.”
Ta tiện tay ném thỏi mực đen vào hộc trang điểm, khóe môi nhếch lên:
“Yên tâm, ngươi biết rõ ta mà. Mối thù của ta với hoàng thất, tuyệt không thua kém ngươi nửa phần.”
Năm đó, ngoại tổ phụ của Phó Húc vốn là đại thần quyền cao chức trọng, một tay che trời, nhưng vì công cao chấn chủ mà bị hoàng đế vu tội mưu phản.
Bằng chứng mấu chốt chính là một con búp bê trù ếm hoàng đế bị tìm thấy trong cung của mẫu phi hắn—Thục phi nương nương.
Mà con búp bê ấy, chính là do Phó Hành lặng lẽ đặt vào.
Hắn khi đó chỉ là một đứa trẻ, được Thục phi vô tư mời đến cung làm khách, hoàn toàn không đề phòng. Chỉ vì một chút lỗ hổng sơ sót, mà đã khiến toàn bộ ngoại tộc Phó Húc bị tru diệt, nhà tan cửa nát.
đ.ọ(c f:u-ll t@¡ tru/:yê;n n/hà B<ơ
Thục phi nương nương tự vẫn ngay trước mặt hoàng đế, khẩn cầu hắn tha cho Phó Húc một mạng, hắn mới được miễn tội chết.
Bao năm qua, Phó Húc luôn tỏ ra không oán hận, đối với hoàng đế trung thành tuyệt đối, như thể đã quên đi mối thù diệt tộc năm xưa. Hoàng đế dần dần bỏ đi nghi kỵ, lại vì hắn dũng mãnh thiện chiến mà ban cho không ít binh quyền.
Kiếp trước, ta chưa từng biết những bí mật này, hỉ biết vị An Vương luôn bất hòa với Phó Hành, sau một lần khải hoàn hồi kinh, vì trọng thương quá nặng mà băng hà khi tuổi còn trẻ.
Nhưng kiếp này, khi ta lần đầu gặp hắn, ta đã nhận ra sắc môi hắn có chút dị thường.
Sau khi bắt mạch, ta kinh ngạc phát hiện trong cơ thể hắn có một loại độc tích tụ nhiều năm. Hắn rong ruổi sa trường, chinh chiến liên miên, độc tố theo đó cũng ăn mòn thân thể nhanh hơn.
Xem ra, kiếp trước hắn không phải chết vì vết thương trí mạng, mà là vì trúng độc phát tác.
Hóa ra, không chỉ hắn chưa từng quên thù xưa, mà ngay cả hoàng đế cũng chưa từng thực sự tin tưởng hắn.
Mấy tháng qua, ta ngày ngày châm cứu, giải độc cho hắn. Tính toán thời gian, độc trong người hắn… hẳn đã thanh trừ gần hết.
7
Khi ta và Phó Húc đang từng bước tiến hành kế hoạch, hoàng đế đột nhiên sai người triệu ta vào cung.
Vừa đặt chân đến Thái Cực Điện, ta lập tức cảm nhận được bầu không khí có điều khác lạ.
Điều khiến ta bất ngờ hơn cả—Phó Hành cũng có mặt.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt hiện rõ sự đắc ý và độc ác không chút che giấu:
“Tống Trì Oánh, ngươi thật to gan! Không những đánh tráo thân phận, giả mạo trưởng công chúa, còn câu kết với An Vương, hãm hại bản vương! Còn không mau quỳ xuống nhận tội?!”
Bên cạnh hắn, một nữ tử che mạng đứng lặng lẽ.
Dưới lớp khăn che mặt mỏng manh, mơ hồ có thể thấy đôi má nàng ta đầy rẫy vết sẹo sâu hoắm, xấu xí đáng sợ.
Phó Uyển Tâm—nàng ta vẫn còn sống!
Không thể nào!
Rõ ràng ta tận mắt nhìn thấy nàng ta tắt thở, sao có thể sống lại?
Chẳng lẽ… nàng ta cũng trùng sinh lần nữa?
Suy nghĩ này khiến ta cảm thấy một chút lạnh sống lưng.
Phó Hành nắm lấy ống tay áo của Phó Uyển Tâm, ánh mắt tràn đầy thương tiếc:
“Cô cô, người chịu khổ rồi…”
Nhưng Phó Uyển Tâm lại lạnh lùng hất tay hắn ra, ánh mắt xa cách và chán ghét, như thể oán hận hắn đã phản bội nàng ta.
Nàng ta nhào đến bên hoàng đế, nhẹ tựa đầu lên đầu gối của hắn, từng giọt nước mắt lăn dài như chuỗi ngọc đứt đoạn.
“Hoàng huynh, người có biết Uyển Nhi đã phải chịu bao nhiêu đau khổ không? Tiện nhân này đã đánh tráo thân phận với muội, không chỉ khiến muội bị mã phu làm nhục, còn hủy dung muội, tra tấn đến chết! Nếu không phải mẫu phi từ nhỏ đã dạy muội ngậm sẵn ‘giả tử đan’ để phòng bất trắc, thì muội đã chẳng thể nào còn cơ hội được gặp lại hoàng huynh rồi…”
Trước đây, Phó Húc từng nhắc qua, mẫu phi của Phó Uyển Tâm xuất thân từ thế gia danh môn, trong nhà sở hữu nhiều bí dược kỳ trân.
Nếu vậy, việc nàng ta có được một loại thuốc giả chết cũng không có gì lạ.
Loại trừ khả năng nàng ta trùng sinh, lòng ta ngược lại liền bình ổn.
Bởi vì…
Nếu ta có thể giết nàng ta một lần, thì cũng có thể giết nàng ta lần thứ hai.
Sau khi kể lể xong khổ sở, Phó Uyển Tâm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn oán hận nhìn chằm chằm ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tên giả mạo này, hoàng huynh nhất định phải lăng trì nàng ta, mới có thể giải hận trong lòng muội!”
Nàng ta kích động đến mức khi nói chuyện gió lọt qua kẽ răng, nghe chói tai vô cùng.
Ta không nhịn được bật cười, chậm rãi lấy ra từ trong tay áo một chiếc gương đồng nhỏ, giơ lên trước mặt nàng ta, giọng điệu đầy trào phúng:
“Đây là ai vậy? Một con điên vừa thiếu răng, vừa mặt nát? Ngươi xem lại bộ dạng hiện tại của mình đi, còn dám mạo nhận là bản cung? Thật nực cười!”
“A—!!”
Phó Uyển Tâm ôm mặt, hét lên như một ấm nước sôi đặt trên bếp lửa. Nàng ta tức giận đến phát điên, đôi mắt đỏ quạch như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Trong cơn kích động, nàng ta giật lấy bảo kiếm của một thị vệ bên cạnh, lao thẳng về phía ta, gầm lên:
“Hôm nay ta phải tự tay giết ngươi, tiện nhân!”
Ta nhẹ nhàng nghiêng người, né đòn trong gang tấc.
Nhát kiếm của nàng ta bổ thẳng vào cột trụ, lưỡi kiếm cắm sâu vào gỗ. Nàng ta dùng sức kéo ra, nhưng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, dáng vẻ thảm hại không chịu nổi.
Hoàng đế nhắm mắt, như không muốn nhìn thêm, phất tay sai cung nữ đỡ nàng ta dậy. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt qua lại giữa ta và Phó Uyển Tâm, đôi mày nhíu chặt.
Dẫu rằng dung mạo Phó Uyển Tâm đã bị hủy, nhưng đường nét trên gương mặt vẫn còn rất giống ta, khiến hoàng đế nhất thời không thể phân biệt ai mới là trưởng công chúa thực sự.
“Hai người các ngươi đều nói mình là trưởng công chúa… Chẳng lẽ thiên hạ này lại có đến hai trưởng công chúa hay sao?”
Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua chúng ta, giọng nói lạnh lùng:
“Các ngươi có bằng chứng gì để chứng minh mình mới là trưởng công chúa chân chính?”
8.
Nghe vậy, khóe môi Phó Uyển Tâm khẽ nhếch lên, tựa như sớm có chuẩn bị, không chút do dự vén tay áo phải, lộ ra một vết bớt màu đỏ thẫm. Nàng tự tin cất giọng:
“Vết bớt này vốn đã có từ khi ta sinh ra, kẻ giả mạo kia tuyệt đối không thể làm giả!”
Hoàng đế hơi gật đầu, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ hồi ức:
“Hoàng muội của trẫm quả thực có một vết bớt đỏ trên cánh tay, khi còn nhỏ trẫm đã tận mắt nhìn thấy.”
Ánh mắt Người lập tức chuyển sang ta, trở nên sắc bén như đao:
“Ngươi nói ngươi là Trưởng công chúa, vậy cánh tay ngươi có vết bớt không?”
Ta theo bản năng giấu cánh tay phải ra sau, trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn, tựa hồ chột dạ.
Thấy vậy, Phó Hành đắc ý vô cùng, ánh mắt lóe lên vẻ thắng thế, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nếu chứng minh được ta là kẻ giả mạo, hắn không chỉ có thể rửa sạch hiềm nghi, mà còn có thể nhân cơ hội lật đổ Phó Húc, đoạt lại vị trí Thái tử.
Hắn sải bước tiến tới, thình lình túm lấy vạt áo ta, định cưỡng ép xé xuống.
“Nàng chắc chắn không có vết bớt! Không chỉ vậy, trên ngực nàng còn có một nốt ruồi son! Nàng trời sinh dâm đãng, ba ngày sau khi quen ta đã vội vàng dâng thân! Nay lại cấu kết với An Vương, nhất định cũng là vì lẳng lơ phóng đãng, hoàn toàn không đáng tin!”
Nói đến đây, hắn chợt nhận ra sắc mặt hoàng đế đã âm trầm đến cực điểm, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảnh giác. Hắn bừng tỉnh hiểu ra, chính bản thân lại lỡ lời, vô tình ngầm thừa nhận lời đồn về sự bất lực của hắn.
Hắn vội ngưng lại, lập tức đổi giọng:
“Tóm lại, chỉ cần lột sạch xiêm y của nàng giữa triều đình, chân tướng sẽ rõ ràng!”
Nghe đến đây, ta chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, cơn giận bùng lên như lửa cháy.
Quả thực, trên người ta có nốt ruồi son mà hắn nhắc đến, nhưng những lời bịa đặt sau đó hoàn toàn là vu khống!
Còn về việc hắn vì sao biết được điều này, ta chợt nhớ lại—ngày đó, sau khi ta cứu hắn về, một lần đang tắm, ta bỗng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa sổ, vội khoác áo chạy ra xem, chỉ thấy một con chim sẻ đậu trên khung cửa. Khi ấy, ta không suy nghĩ nhiều, giờ mới bừng tỉnh—thì ra hắn đã lén rình trộm!
Tên cẩu tặc này còn bẩn thỉu hơn ta tưởng!
Ta mạnh mẽ hất tay hắn ra, lập tức kéo chặt y phục, vung tay giáng xuống một cái tát nảy lửa!
“To gan!”
Tiếng tát vang dội, Phó Hành bị đánh đến loạng choạng lùi về sau.
Ngực ta phập phồng vì giận dữ, ánh mắt lạnh lùng như băng:
“Chớ nói bổn cung là Trưởng công chúa, là cô ruột của ngươi! Cho dù chỉ là một nữ tử bình thường, ngươi lại dám ngay giữa đại điện, trước mặt văn võ bá quan, toan lột sạch y phục nàng để phơi bày nhục thể? Dù có chứng minh nàng trong sạch, danh tiết của nàng liệu còn giữ được ư? Đây rõ ràng là muốn bức tử nàng! Thánh thượng, kẻ đê tiện như vậy sao có thể dung tha?!”
Dứt lời, ta xoay người quỳ xuống trước mặt hoàng đế, vén tay áo, lộ ra vết bớt đỏ y hệt.
Giọng nói ta bi phẫn mà kiên định:
“Thần muội quyết không chịu nỗi nhục này! Cúi xin Hoàng huynh làm chủ cho thần muội!”