Ngày ta bị chẩn đoán mang thai, trưởng công chúa dẫn người xông vào Đông cung, mạnh mẽ ép ta uống hàng chục bát hồng hoa.
Thái tử cầm kiếm lao đến, ta ngỡ rằng được cứu, nào ngờ hắn lại một nhát rút kiếm, móc ra thai nhi còn chưa thành hình trong bụng ta.
Hắn ôm trưởng công chúa vào lòng, giọng trầm thấp:
“Cưới nàng ta chỉ để chọc tức cô cô, ta chưa từng động đến nàng, đêm tân hôn là tên mã phu cùng nàng viên phòng. Hài tử trong bụng nàng cũng là nghiệt chủng.”
Trưởng công chúa tựa trong lòng hắn, lệ rơi như mưa:
“Tiện nhân này có dung mạo giống ta, nhưng chẳng hề cùng chung huyết thống. Vì cớ gì ta và chàng phải chịu đựng sự dị nghị của thế gian, còn nàng lại có thể danh chính ngôn thuận gả cho chàng?”
Nàng đoạt lấy trường kiếm, từng nhát, từng nhát lộ/t xuống da mặt ta để hả giận.
Ta bị ném vào bãi tha ma, lũ chó hoang xé ná/t th/ân xác, cắ/n nuốt từng tấ/c th/ịt, mà hai kẻ kia ngay trước mắt ta ân ái không chút kiêng dè.
Lần nữa mở mắt, ta quay về đêm đại hôn cùng Thái tử.
Hắn đang dịu giọng dỗ dành, mời ta uống chén rượu giao bôi đã bị hạ dược.
1
“Trì Oánh, sao nàng không uống?”
Ta nhìn ánh nến lay động trong chén rượu, ký ức kiếp trước tràn về, nơi cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt.
“Điện hạ, hôm nay thân thể thần thiếp không được khoẻ, chén rượu này… có thể không uống được không?”
Phó Hành không ngờ ta lại cự tuyệt, khẽ dỗ dành.
“Đêm tân hôn mà không uống rượu hợp cẩn, e rằng không hợp quy củ. Oánh nhi ngoan, không khoẻ thì chỉ nhấp môi một chút là được.”
Vừa nói, hắn vừa đưa chén vàng chạm nhẹ lên môi ta:
“Nhanh uống đi, cô tự nhiên sẽ thương nàng.”
Ta cười lạnh trong lòng, biết rõ trong rượu đã hòa thứ xuân dược bá đạo bậc nhất, chỉ cần uống nửa chén, dù có là liệt nữ tiết hạnh cũng hoá thành xuân thuỷ.
Chỉ đợi ta uống vào, tên mã phu mà Phó Hành sắp đặt sẽ theo ám hiệu lẻn vào tân phòng, bôi nhọ thanh danh, chà đạp tôn nghiêm của ta.
Ta gần như nghiến nát hàm răng bạc, nhưng vẫn cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn. Tóc đen như mây rũ xuống, che giấu sát ý dâng trào nơi đáy mắt.
“Thần thiếp… tuân mệnh.”
Tay áo rộng khẽ vung, ta giả vờ hoảng loạn nâng tay, lập tức đánh đổ chén rượu, để rượu vấy bẩn toàn bộ xiêm y tân nương thêu hoa sen song sinh.
đ/ọ¢ f:u-ll t@i truyên n/hà B-ơ
Sắc mặt Phó Hành chợt tối sầm, ta lập tức cúi người, vội vàng nhặt lấy vạt áo đã ướt, giọng run rẩy cầu tội.
“Thần thiếp vốn chỉ là cô nhi lưu lạc, chưa từng nghĩ có thể được Thái tử điện hạ để mắt đến, ban ân cho nhập chủ Đông cung, khó tránh khỏi hoảng sợ mà thất thố. Mong điện hạ thứ tội, cho phép thần thiếp lui xuống thay y phục rồi trở lại hầu hạ.”
Góc cúi đầu này của ta, thoáng nhìn hệt như Phó Uyển Tâm.
Phó Hành bất chợt vươn tay, dường như muốn chạm vào mặt ta, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm đến da thịt, hắn đột nhiên sững lại, rút tay về, bật cười tự giễu.
Thanh âm hắn thấp đến mức gần như không nghe thấy, nhưng ta đọc khẩu hình lại thấy rõ ràng từng chữ một:
“Ta đúng là điên rồi, cô xưa nay cao ngạo, sao có thể hạ mình lấy lòng như nàng? Quả nhiên chỉ là loại hòn đá thấp kém, chung quy không thể sánh với minh châu thực sự.”
Ta xoay người đi vào phòng trong thay xiêm y. Ngọn nến lay động, phản chiếu trong đáy mắt ta là một mảnh băng lãnh.
Hòn đá thấp kém sao?
Hy vọng sau đêm nay, hắn vẫn có thể cao cao tại thượng mà đánh giá ta như vậy.
2
Ta vốn chỉ là một cô nhi nơi núi hoang, giữ lấy căn nhà tranh bên vách núi, đọc sách y thuật mà sống qua ngày. Dẫu thanh bần, nhưng lại an yên tự tại.
Một ngày nọ, khi ta đang hái thảo dược bên vách đá, tình cờ cứu được Phó Hành – kẻ trong lúc đi săn lại vô tình rơi vào bẫy thú.
Chân hắn bị răng sắt của bẫy cắn xé đến máu thịt bầy nhầy, ta ngày ngày giã cốt thảo đắp thuốc, tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho hắn.
Mỗi khi ta cúi người thay thuốc, hắn lại thích dùng đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc ta rủ xuống, giữa hương dược thoang thoảng, đáy mắt hắn dâng lên từng tầng cảm xúc ta không sao thấu hiểu.
Một thiếu nữ vừa tròn cập kê, tấm lòng xuân sơ nguyên vẹn, sao có thể kháng cự những lời trêu ghẹo như thế? Lòng ta rối bời như chim sẻ nhỏ bị nhốt trong lồng ngực, không cách nào kìm nén được rung động.
Sau này, Phó Hành lộ thân phận, nói muốn báo ân. Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt rực cháy như sao trời:
“Cô muốn lấy tam thư lục lễ đón nàng vào Đông cung, đời này chỉ có duy nhất một mình nàng.”
Mọi chuyện cứ thế thuận theo lẽ thường, ta trở thành Thái tử phi của hắn.
Chúng ta ân ái hòa thuận, cầm sắt hoà minh, hắn dạy ta đàn tỳ bà, thổi tiêu, cùng ta ngắm hoa dưới trăng. Khi chung chăn gối, hắn thích nhất là nghe ta khẽ gọi hai chữ: “Hành nhi.”
Mãi sau này ta mới hay, tất cả những điều đó đều là những chuyện Phó Uyển Tâm vẫn luôn yêu thích.
Dung mạo ta giống nàng, ngay cả giọng nói cũng như thế.
Chẳng qua chỉ là một kẻ thay thế.
Ngày ta bị chẩn đoán mang thai, còn chưa kịp báo tin mừng cho Phó Hành, thì trong cung, trưởng công chúa đã sớm hay tin.
Phó Uyển Tâm mang theo một đám cung nhân, hùng hổ xông thẳng vào Đông cung, không chút do dự mà ghì chặt ta xuống đất, từng bát từng bát hồng hoa rót vào miệng.
Dược dịch đắng chát theo cổ họng trôi xuống, cơn đau như đao cắt xé nát bụng ta, ta quằn quại dưới đất, mồ hôi lạnh thấm ướt cả xiêm y.
Tin tức trưởng công chúa náo loạn Đông cung rất nhanh đã truyền đến tai Phó Hành. Ta thấy hắn tay cầm bảo kiếm, nổi giận đùng đùng chạy đến, trong lòng lóe lên tia hy vọng, run rẩy vươn tay về phía hắn:
“Phu quân, cứu ta…”
Hắn dừng lại giữa ta và trưởng công chúa, mũi kiếm lại không hề chỉ vào kẻ đã tổn thương thê tử và hài tử của hắn, mà không chút chần chừ, đâm thẳng vào bụng ta.
Giữa tiếng thét đau đớn xé ruột xé gan của ta, hắn chẳng hề dừng lại. Kiếm trong tay hắn lạnh lùng xoáy sâu, cuối cùng móc ra một khối huyết nhục còn chưa thành hình.
Máu tươi phun tung tóe, vẩy đầy y bào của hắn. Nhưng hắn chẳng thèm bận tâm, chỉ quay người, nhìn trưởng công chúa bằng ánh mắt si mê.
“Cưới nàng ta chỉ là để chọc tức cô cô, ta chưa từng chạm vào nàng. Đêm tân hôn là tên mã phu cùng nàng viên phòng, hài tử trong bụng nàng cũng là nghiệt chủng.”
Phó Uyển Tâm nghe vậy, lệ dâng ngập mắt, nhào vào lòng hắn.
“Tiện nhân này có gương mặt giống ta, thế nhưng nàng ta chẳng cùng huyết thống với ta. Vì cớ gì thế gian này không chấp nhận ta và ngươi, mà nàng ta lại có thể danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của ngươi?”
Mãi đến lúc này, ta mới vỡ lẽ – thì ra Phó Hành là cốt nhục do Tiên hoàng hậu cùng thị vệ tư thông mà sinh ra.
Thân thế đầy ô uế này khiến hắn và Phó Uyển Tâm nảy sinh tình cảm loạn luân, nhưng lại vĩnh viễn không thể phơi bày dưới ánh sáng.
Năm đó, hắn rơi vào bẫy săn, vốn là kế hoạch giả chết bỏ trốn mà Phó Uyển Tâm sắp đặt để hai người họ được vĩnh viễn ở bên nhau. Chỉ là, Phó Hành cuối cùng vẫn không từ bỏ được danh phận Thái tử, càng không thể chấp nhận việc Uyển Tâm tự ý quyết định tất cả, nên hắn sinh lòng tức giận.
Đúng lúc ấy, ta cứu hắn.
Hắn thấy dung mạo ta giống Uyển Tâm, bèn nảy ra kế sách, đưa ta vào Đông cung, chỉ để dùng ta chọc giận nàng ta.
Phó Uyển Tâm cướp lấy trường kiếm trong tay Phó Hành, từng nhát, từng nhát lột xuống da mặt ta, như muốn phá hủy triệt để gương mặt này.
Cơn đau khiến ta suýt ngất đi, nhưng lại tàn nhẫn để ta tỉnh táo cảm nhận từng tấc da thịt bị xé toạc.
Cuối cùng, chúng ném ta vào bãi tha ma.
Tiếng chó hoang xé xác ta, tiếng ta giãy giụa trong đau đớn, hòa thành khúc nhạc dâm loạn, kích thích dục vọng sâu thẳm trong tâm hồn hai kẻ bọn chúng.
Ngay trước mặt ta, chúng dã tính hoan hảo, cuồng si thể hiện tình yêu, như thể nỗi đau và cái chết của ta là thứ xúc tác khiến chúng càng thêm thỏa mãn.
Những âm thanh ghê tởm ấy, những hình ảnh xấu xa ấy, khiến ta dù trong hơi thở cuối cùng cũng bị dằn vặt đến mức ghê tởm đến cực hạn.
Trong khoảnh khắc sinh mệnh dần cạn kiệt, ta thề với lòng –
Nếu có cơ hội sống lại một lần nữa, nhất định không để hai kẻ khốn nạn này được toại nguyện giẫm lên máu thịt ta mà hạnh phúc!
3
Lần này, ta trùng sinh trở về đúng vào ba ngày trước đại hôn.
Đông cung có bao nhiêu mật đạo, ta đều rõ như lòng bàn tay. Ba ngày đủ để ta bố trí vẹn toàn mọi thứ.
Hôm nay, Phó Hành đại hôn. Phó Uyển Tâm trong tiệc cưới uống đến say mèm, được cung nữ dìu vào gian phòng nghỉ ngơi.
Bái đường xong, ta được đưa vào tân phòng, nhưng Phó Hành vẫn ở tiền sảnh cùng quan khách uống rượu. Ta lập tức tự mình vén khăn voan, men theo mật đạo từ tân phòng, lẻn vào gian phòng của Phó Uyển Tâm.
Trước tiên, ta dùng mê dược khiến cung nữ bên người nàng ta hôn mê, sau đó mang nàng ta—kẻ đang say đến bất tỉnh—về giấu trong buồng trong của tân phòng.
Nàng ta nằm trên giường, tóc mai rối loạn, hai má ửng hồng áp vào chiếc gối ngọc, khóe môi hơi nhếch lên, tựa hồ đang mơ một giấc mộng đẹp, nào hay chính mình đã rơi vào cạm bẫy do ta giăng sẵn.
Ta nâng cằm nàng ta lên, ép nàng ta há miệng, từng giọt dược dịch sánh đen theo miệng muỗng sứ chậm rãi trút xuống cổ họng nàng.
Đây là loại “Túy Hồn Tán” mà ta đặc biệt chế ra, có thêm dịch hoa Mạn Đà La, không chỉ khiến người ta mê loạn, mà còn làm tâm trí rối bời, mất đi lý trí.
đ/ọ¢ f:u-ll t@¡ tr?uy-en n/hà B`ơ
Nhìn thấy đồng tử nàng ta dần trở nên mơ màng, ta đỡ nàng dậy, cởi sạch xiêm y, thay vào đó là một bộ “ngư sa” mỏng manh, quyến rũ đến tột cùng.
Sau đó, ta mở cửa, đẩy nàng ta ra ngoài.
Dưới ánh nến lay động, Phó Uyển Tâm lảo đảo tiến đến trước mặt Phó Hành.
Nàng ta nâng ly rượu thừa trong tay, nghiêng xuống xương quai xanh, rượu thấm ướt ngư sa, càng làm nổi bật đường cong ẩn hiện, đôi tay trắng nõn vươn ra, quấn quanh cổ hắn, mũi chân khẽ miết lên đùi hắn.
Phó Hành thoáng sững người, khớp ngón tay siết chặt, hầu kết cũng vì thế mà trượt lên xuống một cách dữ dội.