16
Ta không nhớ rõ ngày hôm đó đã trôi qua như thế nào.
Trong mộng, luôn có tiếng gõ cửa sổ vang lên.
Nhưng khi ta mở cửa ra, bên ngoài lại chẳng có ai.
Không có Dung Lãng.
Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện ra mặt sau của khung thêu có một hình vẽ mơ hồ.
Đó là hình dáng một xâu kẹo hồ lô.
“Hắn từng muốn ta tặng lễ vật.”
“Khi ấy ta còn chưa biết nên tặng gì cho hắn.”
“Giờ đây… không biết hắn có còn sợ hay không…”
Ta cầm chặt cây kim, nhẹ giọng hỏi:
“Huyền Anh, Huyền Tự, hai người đã theo hắn bao lâu? Có thể kể ta nghe về hắn được không?”
Ta không ngừng thêu.
Bên cạnh, Huyền Anh và Huyền Tự không ngừng kể chuyện về Dung Lãng.
“Thế tử gia từng làm kẹo hồ lô vị ngải cứu và dền tía. Nô tỳ đã nếm thử, thật sự rất kỳ lạ.”
“Có lần dùng nhầm lượng mộc lam, mã lam quá nhiều, thế tử gia còn tự thử độc vào người…”
Hai ngày liên tục, ta nghe không ngừng.
Nhưng sau đó, chuyện kể ra bắt đầu lặp lại.
Nửa tháng sau.
Mặt trước của tấm thêu, từng bông hoa nhài nở rộ sống động như thật.
Mặt sau, một xâu kẹo hồ lô tròn trịa, sắc nét.
Nha hoàn Đào Nhi nước mắt rưng rưng, nghẹn giọng nói:
“Tiểu thư, người nghỉ ngơi một chút đi…”
“Thế tử gia thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu rõ ý người.”
“Bình an trở về, không rời không bỏ, cuối cùng cũng sẽ viên mãn.”
Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy thêu chưa đủ tốt.
Không xứng với hắn.
Mỗi mũi kim ta đâm xuống, mỗi đường chỉ ta kéo lên, đều mang theo một nỗi chấp niệm.
Không biết là vì muốn hoàn mỹ hơn, hay là vì sợ hãi một điều gì đó.
Sợ rằng tấm thêu này sẽ mãi mãi không có cơ hội tặng đi.
Sợ rằng hắn sẽ không còn cơ hội để nhận.
Ta không nhớ rõ ngày hôm đó đã trôi qua như thế nào.
Trong mộng, luôn có tiếng gõ cửa sổ vang lên.
Nhưng khi ta mở cửa ra, bên ngoài lại chẳng có ai.
Không có Dung Lãng.
Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện ra mặt sau của khung thêu có một hình vẽ mơ hồ.
Đó là hình dáng một xâu kẹo hồ lô.
“Hắn từng muốn ta tặng lễ vật.”
“Khi ấy ta còn chưa biết nên tặng gì cho hắn.”
“Giờ đây… không biết hắn có còn sợ hay không…”
Ta cầm chặt cây kim, nhẹ giọng hỏi:
“Huyền Anh, Huyền Tự, hai người đã theo hắn bao lâu? Có thể kể ta nghe về hắn được không?”
Ta không ngừng thêu.
Bên cạnh, Huyền Anh và Huyền Tự không ngừng kể chuyện về Dung Lãng.
“Thế tử gia từng làm kẹo hồ lô vị ngải cứu và dền tía. Nô tỳ đã nếm thử, thật sự rất kỳ lạ.”
“Có lần dùng nhầm lượng mộc lam, mã lam quá nhiều, thế tử gia còn tự thử độc vào người…”
Hai ngày liên tục, ta nghe không ngừng.
Nhưng sau đó, chuyện kể ra bắt đầu lặp lại.
Nửa tháng sau.
Mặt trước của tấm thêu, từng bông hoa nhài nở rộ sống động như thật.
Mặt sau, một xâu kẹo hồ lô tròn trịa, sắc nét.
Nha hoàn Đào Nhi nước mắt rưng rưng, nghẹn giọng nói:
“Tiểu thư, người nghỉ ngơi một chút đi…”
“Thế tử gia thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu rõ ý người.”
“Bình an trở về, không rời không bỏ, cuối cùng cũng sẽ viên mãn.”
Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy thêu chưa đủ tốt.
Không xứng với hắn.
Mỗi mũi kim ta đâm xuống, mỗi đường chỉ ta kéo lên, đều mang theo một nỗi chấp niệm.
Không biết là vì muốn hoàn mỹ hơn, hay là vì sợ hãi một điều gì đó.
Sợ rằng tấm thêu này sẽ mãi mãi không có cơ hội tặng đi.
Sợ rằng hắn sẽ không còn cơ hội để nhận.
17
Năm hết Tết đến.
Từ trong cung truyền tin ra ngoài, nói rằng Hoàng thượng đã hồi phục, yến tiệc đêm trừ tịch sẽ cử hành như thường lệ.
Những người được vào cung dự tiệc, đều là gia quyến của các trọng thần triều đình.
Nhưng yến tiệc chưa kịp bắt đầu, Hoàng thượng không xuất hiện, phụ thân ta cũng chẳng thấy bóng dáng.
Ngay sau đó, một nhóm binh sĩ bất ngờ xông vào, bao vây đại điện, bắt giữ các trọng thần.
a thấy được Tần Nghiễn.
Hắn thân là cấm quân, lại mơ mơ hồ hồ bị bắt, cuối cùng chỉ có thể biến thành con tin, tay không tấc sắt, một bụng nhiệt huyết vô dụng.
ả hoàng cung rối loạn suốt hai ngày.
Đến ngày thứ ba, Nhị hoàng tử dẫn quân xông vào đại điện nơi giam giữ các gia quyến.
Hắn vung tay, giọng lạnh lùng ra lệnh:
“Mang gia quyến của Thủ phụ Giang đại nhân ra làm gương!”
Ta, mẫu thân và tiểu đệ bị đẩy ra giữa đại điện.
Lưỡi đao lạnh băng kề sát cổ, chỉ cần một mệnh lệnh, đầu sẽ rơi xuống đất.
Ngay lúc nguy cấp nhất, cửa đại điện đột nhiên bị đá văng ra!
Một bóng người từ trên cao đáp xuống!
Lưỡi kiếm của hắn, áo giáp của hắn, đều đang nhỏ máu!
Dung Lãng như một vị sát thần giáng thế, nhưng tay hắn lại bảo vệ ba người chúng ta một cách vững vàng.
Hắn cất giọng, lạnh lẽo như băng tuyết:
“Phản tặc —— giết không tha!”
Nhị hoàng tử còn chưa kịp ra lệnh, liền bị Tam hoàng tử chém chết ngay tại chỗ!
Biến loạn trong cung kết thúc.
Nhưng chúng ta vẫn chưa thể rời khỏi hoàng cung.
Hoàng thượng đích thân dẫn theo triều thần xuất hiện.
Bên ngoài, binh lính vẫn tiếp tục dọn dẹp chiến trường, cung nhân còn run rẩy nhưng đã bắt đầu bày biện bàn ghế.
Lão hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, nâng chén rượu, nhìn xuống mọi người, cất giọng trầm ổn:
“Mời chư vị một ly, trấn tĩnh lại tinh thần.”
Sau đó, ông gọi phụ thân ta – đương kim Thủ phụ – lên tuyên chỉ.
“Thái tử chưa lập, ba vị hoàng tử đã lần lượt ngã xuống.”
“Đại hoàng tử nhân hậu nhưng thiếu mưu lược, chết khi bảo vệ trẫm.”
“Nhị hoàng tử mang danh hiền đức, nhưng chết trong tội danh mưu phản.”
“Tứ hoàng tử dựa vào thế lực ngoại thích, cuối cùng chết vì ám sát phụ hoàng của mình.”
Nực cười biết bao.
Bọn họ cho rằng quân trấn thủ đại doanh ngoại thành đã bị điều đi tám vạn, là thời cơ tốt nhất để hành động.
Nhưng lại không biết rằng —— toàn bộ chỉ là một ván cờ lớn của lão hoàng đế.
Dung Lãng dẫn đi không phải tám vạn quân.
Sau khi hắn tung tin giả về cái chết của mình, binh lính theo đó “thất thủ tháo chạy”, nhưng thực chất đã nhanh chóng quay về doanh trại, chờ đợi thánh chỉ.
Còn người thực sự trấn giữ đại doanh ngoại thành ——
Chính là Cung Thân Vương!
Trong số các hoàng tử trưởng thành, cuối cùng chỉ còn lại một người ——
Tam hoàng tử, kẻ nổi danh là mưu trí đa đoan, thủ đoạn tàn nhẫn, và nay đã hoàn toàn vượt qua cuộc thử thách sinh tử.
Về biên ải, Bình Tây tướng quân thực chất chưa từng phản bội.
Nhưng các tướng sĩ được điều đi hỗ trợ ở các mặt trận khác, thực sự đã rơi vào cạm bẫy.
Lão Hoàng đế tương kế tựu kế, cố ý để người Khiết Đan tiến vào, rồi đóng cửa đánh chó.
Hiện tại, tù trưởng của Khiết Đan đã bị bắt, chẳng bao lâu nữa sẽ bị áp giải về kinh.
Đây mới là đế vương thuật!
Sau khi biến loạn kết thúc, mẫu tử Lục gia được Tần bá bá đón ra khỏi đại lao.
Lão hoàng đế còn tán thưởng Lục Kiều, bởi chính nàng đã bí mật mang về tin tức về tình hình Tây Bắc và động thái của Khiết Đan.
Tần Nghiễn nhìn nàng, đầy vẻ hổ thẹn, trông lại có chút nực cười.
Khi xuất cung, Dung Lãng đích thân tiễn cả nhà ta.
Phụ thân vỗ nhẹ lên vai hắn, sau đó cùng mẫu thân và tiểu đệ đi trước một bước.
Ta lấy từ thắt lưng ra một món quà, đưa cho hắn.
Hắn nhe răng cười, hàm răng trắng sáng nổi bật giữa gương mặt đầy vết máu khô nứt nẻ.
Nhưng hắn không nhận lấy.
“Chờ ta tự đến lấy, đừng để bẩn đấy.”
Sau đó, hắn nhìn ta, giọng điệu vững vàng mà dịu dàng hơn bao giờ hết:
“Có nhiều chuyện ta không báo trước với nàng, bởi vì ngay cả ta cũng không biết sẽ ra sao.”
“Nhưng từ nay về sau, ta sẽ không để nàng phải lo lắng nữa.”
Ta khẽ lắc đầu.
“Ngươi vốn đã có đại chí, hãy cứ làm chính mình đi. Ta tin ngươi!”
Hắn dùng sức gật đầu, sau đó xoay người chạy mất.
Chỉ trong thoáng chốc, bóng dáng hắn đã khuất hẳn, như thể vừa bước ra từ một giấc mộng.
“Ta không bằng hắn. Chúc hai người hạnh phúc.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh.
Tần Nghiễn không biết từ khi nào đã đứng đó, cùng ta nhìn về hướng mà Dung Lãng đã rời đi.
Ta khẽ gật đầu, không phủ nhận.
Mẫu tử Lục gia đi ngang qua, Lục Kiều khẽ gật đầu với ta.
Tần Nghiễn mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng Lục Kiều không thèm liếc nhìn hắn lấy một lần, mà thẳng bước đến bên vị công tử từng cùng nàng xem mắt.
Thật ra, Tần bá bá đã từng ngầm nhắc nhở hắn.
Nếu không, giữa vô số cấm quân, vì sao lại phái chính hắn đi áp giải mẫu tử Lục gia vào ngục?
Tần Nghiễn từ nhỏ được nuông chiều như một đứa trẻ mãi không chịu lớn, không hiểu thế nào là yêu, ngay cả suy nghĩ cũng chậm chạp hẳn.
Đêm đến, cửa sổ phòng ta lại vang lên tiếng gõ.
Nhưng lần này, không phải trong mơ.
Ta mở cửa sổ, Dung Lãng đứng bên ngoài.
Hắn cười, ánh mắt sáng ngời dưới ánh trăng:
“Ảnh Thư, ta đến lấy lễ vật.”
Đêm đó, chúng ta tựa vào bệ cửa sổ, cùng nhau nói chuyện suốt đêm, đến tận khi gà gáy vài hồi.
19
Nghe nói, sau khi Lục Kiều tiến kinh để xem mắt, Tần Nghiễn ngày ngày cùng nàng cưỡi ngựa, đá cầu, dạo chơi khắp nơi, hoàn toàn quên mất vị hôn thê thanh mai trúc mã là ta.
Thánh chỉ tứ hôn “thần tốc” được ban xuống cùng với sắc lệnh phong vương.
Lão Cung Thân Vương thực sự đã rời triều, an tâm trồng đào cho Vương Phi.
Dung Lãng lén móc ngón út ta, cười híp mắt nói:
“Nhìn phụ vương ta, nàng hẳn đã hiểu —— ta có thể làm được chuyện ‘một đời một kiếp một đôi người’.”
“Chờ nàng vào cửa rồi, ấn tín, gia sản đều giao cho nàng quản. Dù sao ta vốn đã mang tiếng xấu, bị nói sợ vợ cũng chẳng sao.”
Ta lườm hắn:
“Nhưng ta danh tiếng tốt đấy! Đường đường là khuôn mẫu tiểu thư khuê các, lại bị gọi là ‘nữ hán tử’, ngươi thấy dễ nghe không?”
Vừa nói xong, ta đã bật cười.
Thôi vậy.
Dù sao, hiện tại danh tiếng của ta cũng chẳng còn “tốt” như trước nữa.
Quan trọng nhất —— là vui vẻ, là hạnh phúc.