Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

2:12 chiều – 16/02/2025

6

Lúc ta tỉnh lại, trời đã sáng hẳn.

Ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ, dịu nhẹ mà thanh khiết.

Lạ thay, lòng ta không còn đau đớn như đêm qua nữa, ngược lại, ta cảm thấy bình thản đến mức chính mình cũng kinh ngạc.

Mẫu thân và Tần bá mẫu ngồi tựa vào giường, vừa thấy ta mở mắt liền bật khóc.

Sau khi xác nhận lại nhiều lần rằng ta thực sự muốn từ hôn, Tần bá mẫu càng khóc không dừng, bộ dạng như thể người bị từ hôn là bà chứ không phải Tần Nghiễn.

Cuối cùng, vẫn là mẫu thân ta mở lời:

“Nếu vậy, hay là để Ảnh Thư bái tỷ tỷ làm nghĩa mẫu, sau này vẫn có thể giữ chút tình nghĩa.”

Nghe vậy, bà mới nức nở gật đầu, rồi sụt sùi nói:

“Vậy sau này, ta đem tất cả sính lễ đã chuẩn bị cho con, đổi thành của hồi môn.”

Giữa lúc ấy, nha hoàn bên ngoài vội vã chạy vào báo tin:

“Phu nhân, quản gia của Cung Thân Vương phủ đến, nói muốn đích thân giao đồ cho tiểu thư.”

Ta bước nhanh đến tiền sảnh, chỉ thấy người của Dung Lãng đưa tới một hộp gỗ tử đàn tinh xảo.

Hắn cung kính dâng lên, cười nói:

“Giang đại tiểu thư, đây là ngọc bội của nàng. Chính tay thế tử gia đã vớt lên từ đáy hồ.”

“Hôm qua, thế tử gia đã mua lại toàn bộ Thúy Hồ Hiên, sau đó điều động tất cả gia đinh, hộ vệ trong phủ suốt đêm tát cạn hồ nước.”

“Nhưng hồ quá sâu, nước quá nhiều, không thể rút hết trong một đêm.”

“Thế tử gia đành tự mình ngâm trong nước ba thước sâu, mò tìm suốt nhiều canh giờ.”

“Thế tử gia nói, nhất định phải để Giang tiểu thư thấy được thành ý của ngài ấy. Chỉ tiếc là giờ ngài ấy còn đang sốt cao, không thể tự mình đến đây…”

Lão quản gia vừa nói vừa thở dài, vẻ mặt vô cùng đau lòng.

7

Ta mở hộp gỗ tử đàn, bên trong không chỉ có miếng ngọc bội và trâm hoa phù dung, mà còn có một xâu kẹo hồ lô.

Ba viên kẹo hồ lô, mỗi viên một màu, một vị —— giống hệt những xâu kẹo hồ lô từng lặng lẽ an ủi ta bao lần trước đây.

Lão quản gia của Cung Thân Vương phủ vẫn còn đang giả vờ lau khóe mắt không có lấy một giọt lệ, tiếp tục lải nhải về chuyện thế tử gia đã khổ cực thế nào vì ta.

Ta không hoàn toàn tin lời ông ta nói, nhưng cũng hiểu rõ rằng Dung Lãng vốn không biết bơi, giờ lại giữa tiết cuối thu, ngâm mình trong nước ba thước sâu, đúng là đã chịu khổ thật.

Hơn nữa, hắn vốn được Hoàng thượng sủng ái, thân phận cao quý, đến cả hoàng tử bình thường cũng chẳng dám dễ dàng đắc tội.
Kẻ đã quen sống trong nhung lụa, có khi nào từng chật vật như vậy?

Nghĩ đến đây, ta không còn tâm tư để ý đến xâu kẹo hồ lô nữa.

Chuyện Dung Lãng nhiễm bệnh, chắc chắn không tránh khỏi việc mời Thái y.
Mà một khi Thái y đến phủ, Hoàng thượng ắt sẽ tra hỏi nguyên nhân.

Tâm tư của bậc đế vương vốn khó đoán —— nếu Hoàng thượng hỏi đến, phụ thân ta e là cũng sẽ bị triệu vào cung.

Ta khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn lão quản gia:

“Dung quản gia, thế tử gia có để lại lời nhắn gì khác không?”

Lão quản gia chỉ vào hộp gỗ trong tay ta, thấp giọng nhắc nhở:

“Tiểu thư, người sờ thử dưới đáy hộp xem, có một ngăn bí mật.”

Ta làm theo, quả nhiên tìm thấy một ngăn nhỏ, bên trong là một tờ thư mỏng.

Mở ra xem, lời lẽ của Dung Lãng khiến lòng ta khẽ rung động:

“Dù sao bổn thế tử cũng là kẻ thô lỗ, có chuyện gì cứ để ta gánh, nàng chỉ cần theo ý mình là được. Ngàn vạn lần đừng lo lắng gì cả, ta tuyệt đối không làm khó nàng.”

Bút tích mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, mực đậm sắc nét, chữ viết thon dài mà nghiêm cẩn, trong sự đoan chính lại ẩn chút khí thế sắc bén.

Không giống chữ viết hằng ngày của hắn, lại càng không giống nét chữ mà một tên công tử ăn chơi có thể viết ra được.

Ta cẩn thận gấp lại, lặng lẽ đặt vào lại ngăn bí mật, không để ai trông thấy.

Lão quản gia thấy vậy, ánh mắt lấp lánh ý cười, dường như đã đoán được điều gì đó.

Sau đó, ông ta chắp tay, ôn hòa hỏi:

“Tiểu thư có cần nhắn gửi gì thêm không? Hay có thứ gì muốn gửi qua cho thế tử gia?”

Ta thản nhiên đáp:

“Phiền Dung quản gia thay ta chuyển lời cảm tạ, chúc thế tử gia chóng bình phục, sớm ngày khang kiện.”

Lão quản gia nhận được lời nhắn của ta, khẽ cười, rồi hành lễ lui ra.

Ngay khi ông ta vừa rời đi, mẫu thân lập tức quay sang sai hạ nhân ra ngoài dò hỏi tin tức, bước tới bước lui, lo lắng đến mức không yên lòng.

 

“Hết chuyện này đến chuyện khác, động tĩnh lớn như vậy, không biết bên ngoài đã đồn thành cái gì rồi.”

“Thân phận của Cung Thân Vương vốn nhạy cảm, mà danh tiếng của thế tử gia lại… Ảnh Thư vừa từ hôn xong liền dính dáng đến hắn, ôi…”

Mẫu thân thở dài, lộ rõ vẻ lo âu.

Tần bá mẫu nắm lấy tay bà, dịu giọng an ủi:

“Tất cả đều do tiểu tử thúi nhà ta gây ra. Giờ cách tốt nhất để giải quyết chính là lập tức định ra hôn sự giữa hai đứa.”

“Muội cứ yên tâm! Nếu Tần Nghiễn còn dám nói không, ta sẽ bảo cha nó đánh chết hắn ngay lập tức!”

Ta hiểu nỗi lo của mẫu thân, cũng hiểu sự che chở của Tần bá mẫu.

Các bà không muốn danh tiếng mà ta vất vả giữ gìn bị hủy hoại, càng sợ rằng điều này sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của ta sau này.

Nhưng sau chuyện hôm qua ——

Ta đã nghĩ thông suốt rồi.

“Đa tạ ý tốt của bá mẫu.”

“Danh lợi vốn chỉ là phù hoa, Ảnh Thư không muốn vì nó mà cùng Tần Nghiễn mỗi ngày chạm mặt lại sinh chán ghét. Vậy nên, vẫn là không nên miễn cưỡng nhau thì hơn.”

Hai vị phu nhân liếc nhìn nhau, có vẻ vẫn muốn tiếp tục khuyên nhủ.

Ta không nói thêm, chỉ lặng lẽ cầm lấy trâm hoa phù dung, định trả lại cho Tần Nghiễn.

Nhưng đúng lúc ấy, tiểu tư bên cạnh hắn hốt hoảng chạy tới, giọng nói gấp gáp:

“Phu nhân, người mau về xem thiếu gia đi! Công tử vừa đánh nhau với thế tử gia của Cung Thân Vương phủ, bây giờ đại phu đang chữa trị cho ngài ấy!”

Ta khẽ nhướng mày ——

Chuyện này lúc nãy quản gia của Cung Thân Vương phủ lại không hề nhắc đến.

Tần bá mẫu nghe vậy lập tức hốt hoảng, vừa đi vừa không ngừng truy hỏi tình hình.

Mẫu thân cũng kéo ta theo, cả ba người nhanh chóng ra khỏi tiền sảnh.

Trên đường đi, tiểu tư kể lại đầu đuôi:

Ngay khi lệnh giới nghiêm vừa qua, Tần Nghiễn liền dẫn theo vài hạ nhân giỏi bơi tới Thúy Hồ Hiên tìm ngọc bội.

Nhưng Dung Lãng không cho phép bọn họ vào, lại còn cứng rắn đòi so tài một trận.

Ta không ngờ, Lục Kiều cũng đang có mặt trong Tần phủ.

Nàng mặc bộ trang phục luyện võ gọn gàng, bước ra chào hỏi với vẻ hào sảng, rồi thành khẩn nói:

“Hôm qua là ta không đúng, để tín vật của Giang tiểu thư rơi xuống hồ, ta chân thành xin lỗi.”

Sau đó, nàng lại quay sang Tần bá mẫu, cúi người thi lễ:

“Cũng xin Tần bá mẫu thứ lỗi, chuyện đến Thúy Hồ Hiên tìm ngọc là chủ ý của ta.”

Lục Kiều hành lễ chu toàn, tư thái hạ thấp đến mức không ai có thể bắt lỗi.

Ngay lúc ấy, Tần Nghiễn liền bật dậy, định đứng ra bảo vệ nàng, nhưng vì động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

Hắn cố gắng bình ổn lại hơi thở, gấp gáp nói:

“Không liên quan đến Lục cô nương! Là ta muốn tự mình trả lại miếng ngọc bội cho nàng ấy.”

Dứt lời, hắn nhìn ta, giọng điệu lại lạnh nhạt vô cùng:

“Nàng đến đây làm gì? Có phải Dung thế tử không chịu trả ngọc bội, hay là nàng lại muốn nhắc đến chuyện hôn ước?”

Ánh mắt hắn tràn đầy lo lắng, cứ như chỉ sợ Lục Kiều hiểu lầm vậy, hận không thể chưa từng quen biết ta.

Tần bá mẫu giơ tay định đánh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhẫn tâm, chỉ tức giận mắng hắn mấy câu.

Dù thế nào, hắn cũng là con trai ruột của bà.

Tình cảm của song thân hắn dành cho ta dù có sâu đậm đến đâu, cũng không thể vượt qua cốt nhục tình thâm.

Hơn nữa, Tần Nghiễn và Lục Kiều vốn đã tâm đầu ý hợp, lại môn đăng hộ đối, việc thành thân chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Chỉ là —— những điều này, đã chẳng còn liên quan đến ta nữa.

Thật ra, ta đến đây chỉ để hỏi cho rõ chuyện xâu kẹo hồ lô, nhưng bây giờ ——

Ta không còn muốn hỏi nữa.

Ta bình thản đặt cây trâm hoa phù dung lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh hắn, giọng điệu nhẹ như gió thoảng:

“Tần công tử không cần hiểu lầm. Ta tới đây chỉ để nói —— vật đã trả về chủ cũ, chuyện này đến đây là kết thúc.”

9

Hai ngày qua, ta đóng cửa không ra ngoài,

Không hỏi chuyện thiên hạ, cũng chẳng màng thế sự.

Nhưng xâu kẹo hồ lô vẫn đều đặn xuất hiện, thỉnh thoảng được cài lên nút thắt của dây xích đu trong sân viện của ta.

Hôm nay là ngày Tần Nghiễn cử hành lễ cập quan, mọi chuyện diễn ra vô cùng long trọng.

Ta không đi, cũng không bảo phụ mẫu chuẩn bị lễ vật riêng.

Dải đai thêu kim vân văn mà ta từng dốc lòng may vá cho hắn, cuối cùng chỉ sai nha hoàn mang đi thiêu hủy.

Từ Tần phủ bên cạnh, tiếng ca tụng và tán lễ của nghi thức rõ ràng vang đến tận đây, làm lòng ta thêm phiền muộn.

Ta quyết định ra ngoài, tìm một trà lâu ngồi tĩnh tâm.

Không ngờ, khi đi ngang qua Thúy Hồ Hiên, lại trông thấy Dung Lãng đứng ngay dưới tấm hoành phi, chống nạnh, chỉ huy đám hộ vệ và gia đinh vác từng xe đất đi đổ.

Ta hơi nhíu mày, bước tới hỏi:

“Thế tử gia đang làm gì vậy?”

Dung Lãng vừa trông thấy ta liền ‘soạt’ một tiếng mở quạt, giơ lên che nửa gương mặt, ho khẽ một tiếng:

“Khụ khụ… lấp hồ!”

Lão quản gia chẳng biết từ đâu chui ra, vẻ mặt đầy bí hiểm, còn cố tình nháy mắt với ta, như thể sợ ta không nhận ra vết bầm tím mờ mờ dưới gò má của Dung Lãng.

Ta suýt bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố kiềm lại, nhẹ giọng hỏi:

“Xem ra thân thể của thế tử gia đã bình phục hẳn rồi?”

Lão quản gia lập tức cướp lời, mặt mày hớn hở:

“Nhờ có Giang tiểu thư quan tâm, tâm trạng thế tử gia tốt lên, nên hôm đó đã khỏe hơn phân nửa rồi.”

Ta quan tâm?

Lão quản gia này đã quản lý Cung Thân Vương phủ suốt mấy chục năm, lại được Cung Thân Vương ban cho họ, há có thể không hiểu rằng lời ta hôm đó chỉ là khách sáo?

Ta định mở miệng giải thích, nhưng chưa kịp nói gì, Dung Lãng đã đột nhiên tỏ vẻ không vui, tiện tay ném cây quạt cho lão quản gia, bĩu môi nói:

“Giang đại tiểu thư muốn cười thì cứ cười đi!”

“Tần Nghiễn chắc chắn bị đánh nặng hơn ta, chỉ là nàng không nhìn thấy thôi. Dù sao, cũng là ta thắng!”

“Huống hồ, hắn dẫn hạ nhân biết bơi đi mò ngọc, còn ta thì tự mình xuống hồ lặn tìm. Thành ý của hắn sao sánh được với ta?”

Ta không nhịn được, thật sự phải đưa tay che miệng bật cười.

Nhưng kỳ lạ là, hắn đang tức giận lại đột nhiên không giận nữa, mà ngược lại, nụ cười càng lúc càng rõ ràng trên môi.

Hắn vốn đã có một gương mặt tuấn tú rạng ngời, giờ đây khóe môi nhếch lên, đôi mắt hoa đào khẽ cong thành hình trăng khuyết, cả người bỗng trở nên ôn hòa đến lạ.

Nếu không phải vì đường nét gương mặt thừa hưởng từ Cung Thân Vương mà thêm phần nam tính mạnh mẽ, chỉ e rằng danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành chắc chắn thuộc về hắn.

Bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, ta cảm giác gò má nóng lên, vội né tránh ánh mắt hắn.

Hắn cũng hơi đỏ vành tai, lảng tránh ánh mắt của ta, rồi thấp giọng nói:

“Nàng có thể cùng ta vào trong xem một chút không? Có vài chuyện cũ, ta muốn để nàng biết hết.”

Lời hắn nói vừa trịnh trọng, vừa nghiêm túc, không giống như bộ dáng công tử ăn chơi mà thiên hạ vẫn đồn đại.

Ta hơi sững lại.

Những chuyện hắn muốn ta biết, rốt cuộc là gì?