3
Có lẽ là do sắc mặt ta quá khó coi, bầu không khí càng lúc càng thêm ngượng ngập.
Lục Kiều hiếu kỳ nhìn ta một lượt, sau đó khẽ chắp tay, cười dịu dàng lên tiếng hòa giải:
“Rất vui gặp Giang đại tiểu thư! Mẫu thân ta vẫn luôn nói, nàng là khuôn mẫu của tiểu thư khuê các, dặn ta phải học hỏi nhiều từ nàng.”
“Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên nàng giống như lời mẫu thân ta nói —— đoan trang, nhã nhặn, khí chất cao quý. Chỉ sợ cả đời này ta cũng không học được phong thái như nàng.”
Ta hoàn lễ, giọng điềm nhiên:
“Lục cô nương quá khen rồi. Ảnh Thư đức mỏng tài sơ, lại còn mang chút tính khí tiểu gia bích ngọc, thực chẳng dám nhận danh xưng khuê tú khuôn mẫu.”
Lời ta vừa dứt, nàng có hơi sững lại, nhưng cũng không tức giận, chỉ nhún vai với Tần Nghiễn.
Hắn khẽ dịch lại gần ta, lặng lẽ kéo tay áo ta một cái.
Ta coi như không thấy, biết hắn là muốn nhắc nhở ta nên nói chuyện hòa nhã hơn.
Nhưng ta chỉ nhìn về mặt hồ đã sớm bình lặng, giọng lạnh lùng nói:
“Tần công tử, trong mắt ngươi, miếng ngọc bội kia chỉ là món đồ cũ vô dụng.”
“Nhưng với ta mà nói, nó là bảo vật vô giá, ngàn vàng cũng không thể đánh đổi.”
Lục Kiều lập tức tiếp lời, vẻ đầy áy náy:
“Đều tại ta lỗ mãng, không biết chừng mực. Đây chỉ là hồ nhân tạo, với khả năng bơi lội của ta, muốn xuống nhặt lại miếng ngọc cũng chẳng phải chuyện gì khó…”
Tần Nghiễn mặt trầm xuống, nhíu mày cắt ngang lời nàng.
Hắn nghiêm giọng:
“Thân thể nữ tử vốn thuộc hàn, mùa đông xuống nước rất dễ nhiễm lạnh, có khi phải điều dưỡng cả năm cũng khó bù lại.”
Hắn vẫn chu đáo như thế, chỉ là giờ đây, người mà hắn quan tâm đã không còn là ta.
Lục Kiều vẫn cố chấp không nghe, kiên quyết muốn xuống nước.
Tần Nghiễn liền bực dọc xoay sang nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ trách móc:
“Ảnh Thư, nàng xưa nay ôn nhu hiền thục, sao hôm nay lại trở nên ngang bướng như vậy?”
Quả nhiên, lòng người là thiên lệch.
Trước kia, khi hắn vô điều kiện đứng về phía ta, dù ta có làm nũng, tùy hứng thế nào cũng chỉ bị xem là chút tính khí trẻ con đáng yêu.
Bây giờ, khi người trong lòng hắn là Lục Kiều, mọi chuyện liền trở thành ta ép Lục Kiều phải xuống hồ vớt ngọc.
Càng không nhìn ra được, hành động khiến miếng ngọc rơi xuống hồ của Lục Kiều, rốt cuộc là vô tình hay hữu ý.
4
Ta lặng lẽ nhìn Tần Nghiễn – vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Bàn tay vô thức chạm lên trâm hoa phù dung cài trên tóc.
Đó là món quà hắn tự tay chạm khắc, mài giũa, tặng ta vào lễ cập kê.
Ta vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, hắn cúi đầu cài trâm cho ta, ánh mắt sáng ngời, giọng nói đầy mong chờ:
“Chờ nàng cập kê, ngày đón nàng về nhà cũng không còn xa nữa.”
Quả thật không còn xa.
Chuyến đi lễ Phật lần này, mẫu thân và Tần bá mẫu vốn đã định thỉnh cao tăng chọn ngày thành thân cho ta và hắn.
Chỉ là, cao tăng lại đưa ra hai ngày khác nhau, dù hai vị phu nhân có gặng hỏi thế nào, cũng không chịu nói rõ nguyên do.
Giờ nghĩ lại, có lẽ cao tăng đã đoán trước được rằng —— ta và Tần Nghiễn, chung quy không thể thành đôi.
Khóe môi ta khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, nhẹ nhàng rút xuống cây trâm phù dung, không chút do dự ném vào hồ nước:
“Miệng lưỡi hứa hẹn, tất nhiên chẳng thể tính là gì…”
Lời còn chưa dứt, một giọng nói lười biếng xen ngang:
“Giang đại tiểu thư, nếu bổn thế tử nhặt lại miếng ngọc bội của nàng, nàng có thể cân nhắc gả cho ta không?”
Ta khẽ nghiêng đầu nhìn sang ——
Người vừa lên tiếng chính là Dung Lãng, thế tử của phủ Cung Thân Vương.
Kinh thành xưa nay đều đánh giá Dung Lãng là kẻ đứng đầu đám công tử ăn chơi, nhưng hắn lại chẳng hề để tâm, thậm chí còn lấy đó làm kiêu ngạo.
Ngày ngày hắn ăn chơi lêu lổng, tiêu tiền như nước, nhưng chưa từng nghe nói hắn dựa vào quyền thế ức hiếp ai, cũng chưa từng đùa bỡn nữ nhi nhà lành.
Bởi vậy, trong mắt ta, hắn không phải hạng người đáng ghét.
Ta cùng mọi người thi lễ với hắn, sau đó, hắn lại thản nhiên nhếch môi, lặp lại câu hỏi:
“Lời đề nghị của bổn thế tử, Giang tiểu thư cân nhắc thế nào?”
Nghe nói, cố vương phi của Cung Thân Vương phủ từng là tuyệt thế giai nhân, mà Dung Lãng lại có dung mạo rất giống với mẫu thân của hắn.
Lúc hắn nhìn ta bằng đôi mắt hoa đào ấy, ánh mắt chăm chú đến mức khiến ta sinh ra một ảo giác —— như thể hắn đang thâm tình nhìn ta thật vậy.
Ta vội dời mắt, đang định mở miệng khéo léo từ chối.
Nhưng chưa kịp nói gì, Tần Nghiễn đã bước lên chắn trước mặt ta.
Giọng hắn lạnh nhạt mà trầm ổn:
“Thế tử phong lưu hào hoa, hẳn là không thiếu tri kỷ hồng nhan bên cạnh, cần gì phải dọa Giang tiểu thư như vậy?”
Hắn vẫn đang che chở ta —— thoáng chốc, ta như trở về khoảng thời gian trước kia, khi hắn luôn đứng về phía ta vô điều kiện.
Chỉ là, vừa liếc mắt đã thấy ánh mắt Lục Kiều khẽ lóe lên, lòng ta liền chùng xuống.
Ta không còn có thể lừa dối chính mình nữa.
Dung Lãng nhẹ nhàng khép lại cây quạt giấy, tùy ý giơ tay, gõ một cái lên vai Tần Nghiễn.
“Tránh ra!”
Dung Lãng gõ nhẹ cây quạt lên vai Tần Nghiễn, giọng điệu lười biếng nhưng ánh mắt lại sắc bén:
“Bổn thế tử đâu có nói chuyện với ngươi? Hôn ước chẳng phải đã không còn tính sao? Ngươi dựa vào đâu mà thay nàng quyết định?”
Nói đoạn, hắn xoay người bước đến trước mặt ta, hai tay chắp sau lưng, hơi cúi xuống ngang tầm mắt ta, chớp chớp đôi mắt đào hoa đầy ý cười:
“Giang đại tiểu thư, nàng xem ta có giống đang đùa nàng không?”
Ta nghiêng đầu tránh đi ánh mắt ấy, giữ lễ mà nói:
“Thế tử gia chớ đùa bỡn thần nữ.”
Dừng một chút, ta hạ thấp giọng, khẽ nhún người hành lễ:
“Thần nữ thân thể không khỏe, xin được cáo lui trước.”
Nói xong, ta quay người rời đi.
Phía sau, hắn vẫn không quên lớn giọng gọi theo:
“Này! Nàng không tin ta sao? Bổn thế tử rất có thành ý đấy! Nàng cứ chờ mà xem!”
5
Ta trở về phủ, tự nhốt mình trong phòng.
Đầu óc hỗn loạn, toàn là những hình ảnh về sự thay đổi của Tần Nghiễn.
Vô thức đưa tay lên mặt —— nước mắt đã thấm ướt từ bao giờ.
Mẫu thân đến gõ cửa hai lần, sau đó mang theo cả nha hoàn bên cạnh ta rời đi.
Nửa canh giờ sau, Tần bá mẫu đích thân tới.
Vừa vào cửa, bà đã thở dài, dịu giọng khuyên nhủ:
“Ảnh Thư, Tần bá bá của con vừa mới túm tên tiểu tử thối tha kia qua đây rồi, bắt nó quỳ xuống trước mặt con mà chịu tội.”
“Con sức yếu tay mềm, nên bá mẫu đã bảo bá bá của con giúp con dạy dỗ hắn. Chỉ cần con bớt giận, đánh đến khi nào con vừa lòng cũng được.”
Bà dừng một chút, lại thấp giọng dỗ dành:
“Nhưng con gái ngoan à, giận quá thì hại thân, con…”
Ta nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày, hiểu rằng việc này không thể cứ thế bỏ qua.
Nếu không nói rõ ràng trước mặt song thân hai nhà, về sau sẽ càng dây dưa không dứt.
Vì vậy, ta đồng ý cùng bà đến chính sảnh.
Vừa bước vào, đập vào mắt ta là Tần Nghiễn quỳ trên mặt đất, thân trên chỉ mặc một lớp áo lót màu trắng.
Dây roi làm từ cành dâu quấn chặt quanh lưng, in hằn từng vệt máu.
Phụ thân ta khoanh tay ngồi đó, nét mặt lạnh tanh, chẳng nói một lời.
Trước mặt ta và phụ mẫu, Tần bá bá thẳng tay ném cả chén trà về phía Tần Nghiễn.
Cái chén đập thẳng vào trán hắn, máu lập tức túa ra, chảy xuống hai bên gò má.
Tần bá mẫu vừa đau lòng vừa tức giận, nghẹn ngào mắng hắn mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà đưa tay ôm lấy ngực, dùng khăn lau nước mắt liên tục.
Tần Nghiễn quỳ thẳng lưng, dáng vẻ kiên định, chẳng khác nào ngày hắn tiếp nhận miếng ngọc bội năm xưa.
Hắn ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng từng câu từng chữ như lưỡi dao cắt qua lòng ta:
“Trước kia ta không hiểu. Chỉ khi gặp được một cô nương ngay thẳng, chân thành, hoạt bát như Lục Kiều, ta mới nhận ra —— tình cảm ta dành cho Ảnh Thư, từ đầu đến cuối, chỉ là huynh muội mà thôi.
Các người đừng mong dùng hôn ước để ràng buộc ta cả đời!”
“Ảnh Thư nhã nhặn đoan trang, danh tiếng lan xa khắp kinh thành, tìm được một phu quân xứng đáng với nàng nào có khó?”
“Ta mặc cho cha mẹ trách phạt, nhưng hôn ước này —— ta không thừa nhận.”
Ta muốn cười, nhưng nước mắt lại che mờ tầm mắt.
Phụ thân ta được Hoàng thượng coi trọng, bổ nhiệm làm Thủ phụ Nội các, một đời tận trung, dưới gối chỉ có hai người con —— ta và tiểu đệ.
Dù ta có bình thường đến đâu, cũng chẳng ai dám xem nhẹ ta.
Nhưng năm đó, chính hắn nói rằng hắn thích nữ tử đoan trang, ôn nhu, hiểu lễ nghi.
Vì vậy, ta mới cố gắng học tập đức, ngôn, dung, công, luyện đàn, cờ, thư, họa, học thi, tửu, trà.
Khi vào cung theo mụ mụ dạy lễ nghi học quy củ, ta chủ động cầu xin sư phụ dùng tiêu chuẩn cao nhất mà dạy ta.
Mỗi bước đi, mỗi cái nhấc tay, từng cái cúi đầu, nếu có nửa điểm sai sót, cây roi trúc liền giáng xuống người ta.
Ta đã khóc không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần như vậy, luôn có một xâu kẹo hồ lô đặc biệt xuất hiện, mang đến cho ta chút an ủi.
Dù không biết bằng cách nào hắn đưa vào cung, nhưng ta vẫn chắc chắn rằng người đó chính là hắn.
Danh tiếng lan xa khắp kinh thành?
Ta có bao giờ thực sự để tâm đến điều đó đâu.
Chẳng qua vì ta luôn lo sợ mình chưa đủ tốt, lo có ngày bị một cô nương khác vượt qua, bị hắn xem nhẹ, không còn là người hắn yêu thương nhất.
Nhưng nay ——
Ta đã trở thành dáng vẻ mà hắn từng mong muốn, thậm chí còn xuất sắc hơn cả điều hắn hy vọng.
Vậy mà hắn lại đổi ý, đem lòng yêu một người hoàn toàn khác ta.
Khoảnh khắc này, ta chợt cảm thấy mình đã sống như một trò cười.
Nghĩ lại, vì người khác mà sống, vốn dĩ đã là điều nực cười nhất.
Ta hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu, dõng dạc gọi một lượt các trưởng bối có mặt:
“Hôn ước từ nay hủy bỏ! Mọi chuyện trong quá khứ đến đây là kết thúc, từ nay về sau —— nam cưới nữ gả, đôi bên chẳng còn liên quan!”
Từng chữ, từng chữ ta nói ra, rõ ràng, rành mạch.
Vừa dứt lời, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Cả người ta lảo đảo, rồi ngã xuống, mất đi ý thức.