Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

2:10 chiều – 16/02/2025

 

Hôn phu thanh mai trúc mã của ta lại đem lòng yêu kẻ trời ban.

Nàng ấy vung kiếm, một nhát liền đánh rơi tín vật đính ước giữa ta và hắn xuống hồ.

Vậy mà hắn chỉ vội vàng phủi sạch quan hệ cùng ta:

“Không sao cả! Chỉ là một món đồ cũ mà thôi, hôn ước cũng chỉ là lời đùa vui của trưởng bối hai nhà.”

Bấy lâu nay, ta luôn nhẫn nhịn, luôn thuận theo ý hắn,

Mọi điều hắn thích, ta đều chiều chuộng.

Thế nhưng hắn lại quên, kẻ từng tha thiết cầu xin hôn ước năm đó chính là hắn,

kẻ từng nói rằng, dù là ngọc bội hay ta, hắn đều coi như trân bảo.

Ta khẽ cười, ném trâm hoa phù dung hắn tặng xuống hồ, thản nhiên nói:

Lời hứa suông thì đáng gì chứ…”

Đúng lúc này, một tiểu công tử nổi danh ăn chơi trác táng bỗng ngắt lời ta:

“Giang tiểu thư, nếu ta giúp nàng nhặt lại ngọc bội, nàng có thể cân nhắc gả cho ta không ?”

1

Ta theo trưởng bối rời kinh thành đi lễ Phật nửa tháng, cố gắng trở về kịp trước lễ trưởng thành của Tần Nghiễn.

Nhưng khi vừa hồi kinh, lại nghe tin nữ nhi của Bình Tây tướng quân – Lục Kiều – vào kinh để bàn chuyện hôn sự.

Nghe nói, Tần Nghiễn ngày ngày cùng nàng cưỡi ngựa bắn cung, đá cầu, du ngoạn khắp nơi, sớm đã đem vị hôn thê thanh mai trúc mã như ta ném ra sau đầu.

Thậm chí, đám công tử phong lưu trong kinh còn bày trò đặt cược, đoán xem khi nào ta sẽ bị từ hôn.

Khi đi ngang Thúy Hồ Hiên, ta tình cờ thấy Tần Nghiễn đang mở tiệc cùng bằng hữu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Ta tìm cớ xuống xe, bước vào đình, đứng bên ngoài lặng lẽ quan sát.

Tần Nghiễn mời mọi người ngâm thơ đối câu bên hồ,

Duy chỉ có Lục Kiều từ nhỏ luyện võ, nên chẳng thể nối vần.

Nhưng nàng lại chẳng hề bối rối,

Chỉ thản nhiên cạn chén rượu, cười phóng khoáng nói muốn tự phạt bằng một bài kiếm vũ.

Tà váy đỏ rực theo kiếm thế tung bay, vừa mang nét mềm mại nữ nhi, lại ẩn chứa sự dứt khoát, mạnh mẽ của kiếm thuật.

Ánh mắt Tần Nghiễn dõi theo nàng, không chút che giấu sự tán thưởng.

Khi thu kiếm, nàng khẽ cong môi cười với hắn,

Rồi nhẹ nhàng vung kiếm hoa, một nhát liền đánh rơi ngọc bội bên hông Tần Nghiễn xuống hồ nhân tạo.

Lục Kiều cười nhạt, thu kiếm lại, ngẩng đầu nhìn Tần Nghiễn, thoải mái nói:

“Lục Kiều mạo muội rồi! Tần công tử, ta chưa được ngươi cho phép đã tùy ý lấy đi ngọc bội, vậy đền ngươi một khối ngọc dương chi tinh xảo hơn.”

Nói xong, nàng rút từ trong ngực ra một khối ngọc trắng muốt, tiện tay ném về phía Tần Nghiễn.

Những người xung quanh lập tức cười cợt, rộn ràng trêu ghẹo:

“Lục cô nương e rằng không biết, miếng ngọc mà nàng vừa đánh rơi chính là tín vật đính ước của Tần công tử và Giang đại tiểu thư, giờ thì hắn khó xử rồi!”

“Sợ rằng trong mắt Tần huynh, khối ngọc kia so với miếng ngọc mà nàng bồi thường còn quý giá hơn gấp bội đấy!”

“Tần Nghiễn huynh, Giang tiểu thư hẳn là sẽ đau lòng lắm. Ngươi mau nhảy xuống hồ nhặt lên đi!”

Lục Kiều hơi nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi Tần Nghiễn về lai lịch của miếng ngọc bội.

Tần Nghiễn cụp mắt, đầu ngón tay miết nhẹ lên khối ngọc dương chi mà Lục Kiều đưa, động tác tưởng chừng vô ý, nhưng lực lại siết chặt đến mức đầu ngón tay hơi trắng bệch.

Miếng ngọc bội năm đó ta tặng hắn, tín vật định ước giữa đôi ta, giờ đã chìm xuống hồ sâu, chỉ để lại từng vòng sóng lăn tăn khuếch tán.

Hắn liếc mắt nhìn mặt hồ một cái, rồi hờ hững quay sang Lục Kiều, nhàn nhạt giải thích:

“Đừng nghe bọn họ nói bừa, chỉ là một món đồ cũ không đáng bận tâm mà thôi.”

2

Ta cất bước, chậm rãi đi về phía bờ hồ.

Những người trông thấy ta lập tức im lặng, trong ánh mắt có kẻ thương hại, cũng có kẻ chờ xem trò cười.

Duy chỉ có Tần Nghiễn, ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên người Lục Kiều, chưa từng rời đi dù chỉ một khắc.

Miếng ngọc bội ấy quả thực đã đeo bên hông hắn nhiều năm, cũng xem như là một món đồ cũ, nước ngọc không quá tốt.

Thế nhưng, món đồ cũ ấy lại là tín vật đính ước của ta và hắn, cũng là vật định tình của mẫu thân ta với phụ thân thuở trẻ.

Người ngoài đều hiểu rằng ta sẽ đau lòng, vậy mà hắn lại có thể thản nhiên nói rằng “không quan trọng”.

Lục Kiều khẽ nghiêng đầu, dường như có chút không hiểu, buột miệng hỏi:

“Vậy còn hôn ước giữa ngươi và Giang tiểu thư thì sao?”

Tần Nghiễn lập tức biến sắc, gấp đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng cắt ngang lời nàng:

“Hôn ước chẳng qua chỉ là lời đùa của trưởng bối hai nhà. Khi còn nhỏ ta không hiểu chuyện mà hứa bừa, nào ngờ bọn họ lại coi là thật.”

Ta dừng lại, đứng cách bọn họ chỉ vài bước chân.

Nhìn thấu trong mắt hắn, sự khẩn trương cùng quan tâm dành cho Lục Kiều.

Đúng là ta và hắn chưa từng cử hành nghi thức đính hôn chính thức, bảo là lời nói đùa cũng chẳng sai.

Chỉ là ta không hiểu —— vì sao con người lại có thể đột nhiên thay lòng như vậy?

Mẫu thân ta từng kể rằng, năm Tần Nghiễn ba tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy ta khi ta vẫn còn quấn tã, hắn liền ôm chặt không buông, nhõng nhẽo nói:

“Muội muội này xinh quá, Nghiễn nhi muốn nàng làm tân nương, mang nàng về nhà.”

Lúc ấy, hai nhà vốn không thân thiết, trưởng bối cũng chẳng xem lời trẻ con là thật.

Nhưng hắn ngày nào cũng khóc lóc đòi gặp ta, thậm chí đến cơm cũng không chịu ăn.

Tần bá bá hết cách, đành vào cung cầu xin thánh thượng, đổi phủ đệ đến ngay cạnh nhà ta.

Từ đó về sau, hắn mặt dày theo phụ thân đến nhà ta mỗi ngày.

Lâu dần, hai nhà qua lại càng thêm thân cận.

Triều đình xưa nay văn võ bất hòa, vậy mà phụ thân ta thân là văn thần, lại cùng Tần bá bá – một vị võ tướng – tri giao tâm đầu ý hợp.

Nếu không phải vì cả hai đều xuất thân bình dân, có lẽ còn khó tránh khỏi bị bệ hạ nghi kỵ.

Tóm lại, từ khi ta có ký ức, đã biết rõ mình lớn lên là để gả cho Tần Nghiễn.

Năm ta bảy tuổi, vì ham chơi mà trượt chân rơi vào hồ băng.

Khi ấy, hắn mới mười tuổi, nhưng chẳng chút do dự, liền nhảy theo xuống nước, liều mình nâng ta lên cho đến khi được cứu.

Tối đó, cả ta lẫn hắn đều phát sốt cao.

Thế nhưng hắn vẫn cứng đầu không chịu hồi phủ, nhất quyết phải ở lại, từng bữa từng bữa cùng ta uống thuốc.

Hắn luôn nói ta là kẻ kiêu kỳ, thích ngọt mà sợ khổ.

Mỗi lần ta nhăn mặt uống thuốc, hắn lại lén nhét một viên đường mạch nha vào lòng bàn tay ta, rồi chăm chú nhìn ta súc miệng, lo ta bị sâu răng.

Sau khi ta khỏi bệnh, phụ thân gọi ta vào chính sảnh.

Trước mặt song thân của hắn, ông hỏi ta có thích hắn không.

Ta chẳng chút do dự mà gật đầu.

Tần Nghiễn sinh ra đã tuấn tú, lại luôn cho ta đường mạch nha, tất nhiên ta thích hắn.

Phụ thân tháo xuống miếng ngọc bội vẫn luôn mang bên người, thở dài nói:

“Đây là tín vật định tình của ta và mẫu thân con. Con phải cẩn thận giữ gìn, đợi khi trưởng thành, có thể dùng nó đến cầu thân với Ảnh Thư.”

Ông dừng một chút, giọng nghiêm nghị hơn:

“Nhưng nếu con không đối tốt với Ảnh Thư, hoặc không biết quý trọng nàng, ta nhất định không tha cho con!”

Hắn quỳ xuống, hai tay đón lấy ngọc bội, gân cổ lên, lớn tiếng thề thốt:

“Ảnh Thư và ngọc bội, Nghiễn nhi đều sẽ trân trọng, xem như bảo vật!”

Một lời hô to, mặt đỏ tía tai, đến cả cổ cũng đỏ bừng.

Kể từ ngày đó, miếng ngọc bội ấy vẫn luôn đeo bên hông hắn.

Số lần ta giúp hắn đan lại dây đeo, nhiều đến mức ta cũng chẳng nhớ nổi nữa.

Khi ta còn chưa hiểu tình ái là gì, chính hắn là người lén mang đến cho ta những bài thơ chép tay.

“Ta nguyện cùng nàng, sinh đồng tẩm, tử đồng quan.”

“Núi chẳng còn góc, sông cạn khô, đông sấm rền vang, hạ tuyết đổ, trời đất hợp một, khi ấy ta mới dám phụ nàng.”

Những lời thề non hẹn biển ấy từng khiến ta vì hắn mà mặt đỏ tim run.

Thế mà giờ đây, hắn lại nói đó chỉ là lời hứa bâng quơ thuở bé.

Miếng ngọc bội hắn từng thề trân trọng, và cả ta, đều bị vứt bỏ như món đồ vô dụng.

Giây phút ấy, ta chợt thấy mình như lại rơi vào hồ băng năm xưa —— nhưng lần này, không còn ai nhảy xuống cứu ta nữa.

“Nếu đã vậy, còn xin Tần công tử trả vật về chủ cũ!”

Gắng gượng giữ lấy sự kiêu hãnh cuối cùng, ta bước thẳng đến trước mặt hắn.

Ánh mắt hắn thoáng hiện lên kinh ngạc, rồi lập tức lộ vẻ vui mừng:

“Ảnh Thư, nàng về từ khi nào vậy? Mẫu thân và mọi người đã trở về chưa?”

Nói xong, hắn lại gượng gạo, cười lấp liếm:

“Ngọc bội đã rơi xuống hồ rồi, ta cũng chẳng còn cách nào lấy lại. Hay là vậy đi, tối nay nàng theo ta về phủ, vào khố phòng tùy ý lấy thứ khác bù vào, coi như ta tạ lỗi với nàng, được không?”