Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại HỒNG TRANG ĐỊNH SẴN Chương 9 HỒNG TRANG ĐỊNH SẴN

Chương 9 HỒNG TRANG ĐỊNH SẴN

5:03 chiều – 13/02/2025

Ta khẽ cong môi cười.

Người đàn ông từng nói “sẽ không để ai ức hiếp nàng nữa”, cuối cùng vẫn giương cung giết chết nàng.

Thế gian này, tình yêu đúng là một trò cười.

Trước khi chết, người gần ta nhất là Tiêu Dịch Thừa.

Hắn phát điên.

Vừa khóc vừa gào thét.

Nhưng ta đã nhìn thấy rồi—

Ở đằng xa, tỷ tỷ, cùng phụ mẫu, đến đón ta.

Thật tốt.

Chúng ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ rồi.

Phiên ngoại – A Kiều

1

Tiểu thư thực ra có rất nhiều của hồi môn.

Sau khi lão gia qua đời, để lại không ít tài sản.

Thêm cả hồi môn của hoàng hậu nương nương.

Nương nương vào cung mà không mang theo của hồi môn.

Vì muốn tiểu thư sống tốt hơn.

Ta thường nghĩ—

Dù tiểu thư không thành thân,

Chỉ riêng số tiền này cũng đủ để chúng ta sống cả đời.

Nhưng hoàng hậu nương nương từng nói:

“A Kiều, đừng để muội ấy tùy hứng.

“Chỉ khi lấy được một phu quân tốt, mới có người bảo vệ muội ấy cả đời.”

“Chỉ khi rời khỏi kinh thành, muội ấy mới có thể thật sự vui vẻ.”

“A Kiều, muội sẽ thay ta chăm sóc A Nữ cả đời, đúng không?”

Ta cắn một miếng bánh nếp, gật đầu.

Không hiểu vì sao nương nương lại khóc.

“Lời của nương nương, A Kiều sẽ luôn nghe theo.”

2

Tiểu thư thường xuyên động tay đánh người.

Điều này không giống hoàng hậu nương nương.

Nương nương dịu dàng, hiền thục.

Luôn luôn được người khác bảo bọc.

Nhưng tiểu thư thì không.

Nhiều lúc, nương nương không kịp bảo vệ nàng.

Chỉ có thể tự mình bảo vệ chính mình.

Nàng không thích nói chuyện.

Khi buồn cũng không khóc.

Có lần ta hỏi:

“Tại sao người không khóc?”

Nàng ngây ngốc nhìn ta.

“A Kiều, ta bị lãng tai, ta chẳng nghe thấy gì cả.”

Lãng tai, thật tốt.

Chỉ cần nàng không nghe thấy,

Sẽ không bị những lời lẽ khó nghe làm tổn thương.

Dân chúng, thật chẳng hiểu gì.

Không biết thế nào là đại nghĩa.

Chỉ biết rằng nữ nhân phải giữ trinh tiết.

Bị làm nhục thì phải tự sát.

Sống sót tức là mặt dày vô liêm sỉ.

Bọn họ đáng chết hơn cả phản quân.

3

Ta luôn nghĩ rằng, tiểu thư sẽ gả cho Thẩm công tử.

Nhưng có một lần, ta nghe được một tin đồn trên phố.

Tể tướng đại nhân rất coi trọng danh tiếng.

Ông ta từng nói với người ngoài rằng—

“Người mà Thẩm Nghi An cưới trong tương lai, nhất định phải là thiên kim tiểu thư danh môn chính phái.”

Bánh trong tay ta rơi xuống đất.

Ta ngồi xổm dưới gốc cây, khóc thật lâu.

Tiểu thư tốt như vậy.

Vậy mà bị những người đó hủy hoại hoàn toàn.

4

Hoàng thượng ban hôn cho tiểu thư.

Là Kỷ Ngôn Châu.

Người đàn ông đó, nhìn qua đã thấy chẳng biết cách thương yêu nữ nhân.

Ta đau lòng thay cho tiểu thư.

Nàng rất yếu đuối.

Phải có một người dịu dàng yêu thương nàng,

Nàng mới có thể thực sự hạnh phúc.

Nhưng rõ ràng—

Tên đàn ông thô lỗ kia không hiểu được điều đó.

Hắn suốt ngày chỉ biết hỏi: “Đã ăn chưa?” “Đã uống chưa?”

Chẳng có chút lãng mạn nào.

Nhưng ta không thể tỏ ra bất mãn.

Dù sao cũng chỉ có hắn chịu cưới tiểu thư.

Vậy nên, ta phải nâng niu hắn một chút.

Tránh để hắn đổi ý trong tương lai.

5

Trước ngày thành thân, đám dân ngu kia lại đến sỉ nhục tiểu thư.

Nàng hoàn toàn sụp đổ.

Nàng nhìn chằm chằm vào bộ giá y, đôi mắt trống rỗng.

Như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chọn cái chết.

Ta sợ hãi vô cùng.

Phát điên chạy thẳng vào hoàng cung.

Trên đường đi, không biết ta đã ngã bao nhiêu lần.

Còn đâm sầm vào một cỗ xe ngựa.

Ta khóc lóc xông vào cung, giữa đường gặp được Kỷ Ngôn Châu.

“Xảy ra chuyện gì?”

Ta kể lại mọi chuyện, cầu xin hắn cứu tiểu thư.

Kỷ Ngôn Châu chỉ tay vào một con ngựa.

Bảo ta cưỡi nó vào cung, còn hắn lập tức rời thành.

Hắn nói:

“Vệ quân kinh thành chỉ có thể bảo vệ hoàng thượng.”

“Còn người của ta có thể tạm thời điều đến bảo vệ tiểu thư.”

Khoảnh khắc đó, ta chợt nhận ra—

Dưới vẻ ngoài lạnh lùng ấy, hắn có một trái tim dịu dàng.

Gả cho hắn, tiểu thư hẳn sẽ hạnh phúc.

6

Nương nương có thai.

Người nôn nghén rất nhiều.

Trong cung lại xảy ra chuyện.

Tiểu thư không yên tâm, bèn đưa ta vào cung.

Vào cung rồi, ta mới biết—

Cái gọi là “phu thê ân ái”, chỉ là màn kịch lừa thiên hạ.

Nương nương và hoàng thượng đã sớm cách lòng.

Mỗi ngày, người đều ôm bụng mà rơi lệ.

Hoàng thượng ban đêm vẫn đến.

Nhưng hai người chẳng nói với nhau câu nào.

Nương nương nói, người sắp chết rồi.

Ta hoảng hốt hỏi tại sao.

Người nhẹ nhàng vuốt ve lan can trong điện.

Ta chỉ nghĩ, chắc là do sản phụ tâm lý yếu ớt, nên nghĩ quá nhiều.

Từ khi vào cung, ta phát hiện một điều kỳ lạ—

Nương nương rất ít khi lại gần lan can trong điện.

Người luôn bảo ta mở cửa sổ.

Nói rằng không thích mùi hương đó.

Ngửi vào chỉ thấy buồn nôn.

Ta cứ nghĩ, đó là do nghén thai.

Chưa từng ngờ rằng, đó chính là mùi xạ hương.

Thái y mỗi ngày đến ba lần, vô cùng cần mẫn.

Mỗi lần họ đến, đều cẩn trọng như đi trên băng mỏng.

Họ bưng thuốc đến cho nương nương.

Nương nương không muốn uống.

Nhưng cuối cùng, vẫn cười khổ mà uống hết.

Thỉnh thoảng, người sẽ hỏi một câu.

“Hoàng nhi thế nào rồi?”

Thái y quỳ xuống đất, không ngừng lau mồ hôi lạnh.

“Hoàng tử vô sự.”

“Những thang thuốc này sẽ giúp hoàng tử thuận lợi ra đời.”

Nương nương nhẹ nhàng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Bảo thái y lui xuống.

Chỉ khi đó, người mới mỉm cười.

Kéo tay ta, kể lại những chuyện thời thơ ấu.

“A Nữ lúc nhỏ rất hiếu động.

“Muội ấy thích luyện võ, thích đao kiếm.

“Phụ thân lúc nào cũng mắng muội ấy ham chơi, không chịu học hành.”

“Nhưng ta biết, muội ấy rất giống phụ thân.”

“Dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại hiểu được đại nghĩa.”

“Bấy lâu nay, muội ấy chưa từng trách ta.

“Chỉ lặng lẽ chịu đựng tất cả.”

“A Kiều, A Nữ là một đứa trẻ đáng thương.

“Kỷ đại nhân sẽ đối xử tốt với muội ấy, đúng không?”

Ta bẻ một miếng bánh hoa quế.

Tự mình thử trước một miếng.

Sau đó mới đưa phần còn lại cho nương nương.

Nương nương dịu dàng vuốt tóc ta.

“A Kiều, muội lúc nào cũng ngoan như vậy.”

“Đợi ta sinh hoàng tử xong, muội nhất định phải trở về bên A Nữ.”

“Hãy ở bên muội ấy, dõi theo muội ấy.”

“Nếu muội ấy sống tốt, hãy thường xuyên báo tin cho ta.”

Ta gật đầu.

Ngoan ngoãn đáp lại.

7

“Hoàng thượng đã hạ chỉ.

“Lệnh cho Thái phó cáo lão hồi hương.”

Một nữ quan đứng bên giường, nhẹ giọng bẩm báo.

Nương nương chỉ “ừ” một tiếng.

Không biểu hiện gì nhiều.

“Hành hữu bất đắc, phản cầu chư kỷ.”

“Nhưng hắn à… lúc nào cũng đổ lỗi cho người khác.”

Ta vừa cắn bánh vừa nhìn nương nương.

Không hiểu lời này có ý gì.

Cũng không biết “hắn” mà người nói là ai.

Sau khi nữ quan rời đi, ta bò đến bên chân nương nương.

“Nương nương vừa nói gì vậy?”

“A Kiều nghe không hiểu.”

Nương nương vuốt tóc ta.

Giọng nói dịu dàng:

“A Kiều, để ta kể muội nghe một câu chuyện nhé?”

Ta cười, đáp ngay:

“Được ạ, A Kiều thích nghe kể chuyện!”

8

Nương nương kể—

Ngày xưa, có một đôi tình nhân.

Nữ tử yêu nam tử sâu đậm.

Vậy nên đem toàn bộ gia tộc ra giúp đỡ hắn.

Ban đầu, sự cường đại của nữ tử chính là trợ lực cho hắn.

Nhưng về sau, hắn lại bắt đầu trách nàng mạnh mẽ quá.

Sự cường đại của nàng, trở thành mối đe dọa với hắn.

Sau khi thành thân, hắn liên tục cưới thêm nữ nhân.

Triều đình có một quy củ—

Nếu chính thất vô sinh, thiếp thất cũng không được phép có con.

Thế nhưng, hắn cố tình để một thiếp thất mang thai.

Sau đó, chính tay hắn giết chết đứa bé.

Đổ hết tội lỗi lên người chính thất.

Những năm ấy, chính thất liên tục mơ thấy đứa con bị ép bỏ thai.

Nàng sống trong dằn vặt không yên.

Về sau, nàng mới biết được sự thật—

Phụ thân của thiếp thất chính là đồng mưu của nam tử.

Khiến thiếp thất mang thai, không phải ngoài ý muốn.

Mà là kế hoạch từ trước.

Phụ thân thiếp thất nói với nam tử:

“Mẫu gia của chính thất quá mạnh, sẽ kiềm chế được ngươi.”

“Chỉ có một cách— dùng dược để dưỡng thai.”

“Đến thời điểm thích hợp, giữ con, bỏ mẹ.”

Hai người bọn họ đạt thành thỏa thuận.

Phụ thân của thiếp thất chuẩn bị dược.

Còn nam tử hứa hẹn sẽ ban cho nữ nhân ấy một đời vinh hoa phú quý.

Tương lai, nàng ta có thể danh chính ngôn thuận sinh hạ con nối dõi.

Chính thất bị ép dùng dược nhiều năm, thân thể dần hư hại.

Mệnh chẳng còn bao lâu.

Lúc này, nam tử lại bắt đầu hối hận.

Hắn trách phụ thân của thiếp thất tàn nhẫn.

Độc ác hại chết người hắn yêu.

Vậy nên, hắn cố ý tìm một cái cớ.

Đổ oan cho thiếp thất.

Đánh chết nàng.

Nhân cơ hội đó, hắn cũng đuổi phụ thân của nàng ta ra khỏi triều đình.

Nhưng phụ thân nàng, vừa ra khỏi thành…

Liền bị giết chết trên đường đi.

Nương nương nói—

“Lòng người lạnh lẽo.

“Suy cho cùng, cũng chỉ là ích kỷ mà thôi.”

9

Trước khi lâm bồn vài ngày, nương nương bắt đầu bồn chồn.

Người liên tục nói những lời kỳ lạ.

Người hỏi ta:

“A Kiều, muội là một cô nhi, không có cha mẹ, sống rất khổ cực đúng không?”

Ta gật đầu:

“Nếu không có nương nương, muội đã chết đói từ lâu.”

Người càng thêm bất an.

Cả ngày đều bứt rứt không yên.

Ngay cả khi hoàng thượng đến, người cũng như vậy.

Có lần, nửa đêm ta canh giữ ngoài điện.

Nghe thấy tiếng nương nương khóc suốt đêm.

“Chàng sẽ đối xử tốt với con chứ?”

“Sau này, nếu có con nối dõi khác…

“Chàng sẽ không vì người khác mà lạnh nhạt với hoàng nhi, đúng không?”

“Chàng hãy hứa với ta.

“Dù thế nào đi nữa, hãy để con ta được bình an trưởng thành.”

“Chàng hãy hứa với ta.

“Hãy bảo vệ con ta, để nó không phải chịu nhục nhã suốt đời.”

“Chàng hãy nhớ rằng, chàng có được ngày hôm nay…

“Là vì cha mẹ ta đã lấy mạng để bảo vệ chàng.”

“Là vì muội muội ta đã vứt bỏ cả tôn nghiêm.”

“Chuyện của ta, ta không muốn nhắc đến.”

“Ta chỉ cầu xin chàng một điều duy nhất—

“Xin hãy đối xử tốt với con của chúng ta.”

Ta không biết hoàng thượng đã nói gì.

Nhưng nương nương càng khóc dữ dội hơn.

Ta tựa vào cửa điện, chầm chậm ngồi bệt xuống.

Chỉ đến lúc đó, ta mới hiểu ra—

Có lẽ, khi người nói mình sẽ chết…

Không phải chỉ là lời nói suông.