16
Ta khẽ run lên, ngước mắt nhìn hắn.
Trong hơi nước mờ ảo bốc lên từ hồ băng tuyền, gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng đôi mắt lại tối sâu như đêm trường không thấy đáy.
Lời hắn nói, trầm ổn mà kiên định.
Hắn muốn đến Giang phủ cầu thân.
Ta mở miệng, lại không biết nên nói gì.
Làn đạn cuộn trào:
【A a a a! Cuối cùng cũng đợi được ngày này! Hắn thật sự muốn cưới muội bảo!】
【Hắn nghiện muội bảo đến mức này, không cưới về, hắn làm sao có thể yên tâm?】
【Chúng ta rải hoa được chưa? Một bước lên chính thất, chứ không phải tiểu thiếp hay thông phòng đâu nha!】
Nước lạnh thấm vào từng thớ thịt, nhưng hơi ấm từ lồng ngực hắn lại vây lấy ta, khiến ta dần dần không còn thấy rét run nữa.
Hắn ôm ta thật chặt, như thể sợ rằng chỉ cần thả lỏng một chút, ta sẽ tan biến khỏi lòng hắn vậy.
“Súc Súc…”
Ta nhẹ giọng đáp: “Dạ?”
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó cúi xuống, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua trán ta, giọng khàn khàn:
“Đừng rời khỏi ta.”
Ta sững người.
Nước trong hồ lạnh lẽo, nhưng hơi thở của hắn lại nóng bỏng.
Dung Ngọc Trần từ trước đến nay luôn là kẻ cao cao tại thượng, thanh lãnh như trăng sáng trên trời.
Nhưng lúc này, hắn đang nỉ non bên tai ta, như thể ta chính là thứ duy nhất hắn không muốn đánh mất.
Làn đạn bùng nổ:
【Hắn nghiện muội bảo đến phát điên rồi!】
【Một vị tướng gia quyền khuynh triều dã, lại vì một nữ nhân mà mất kiểm soát như thế này… Cảnh tượng này thật sự quá tuyệt vời!】
【Muội bảo, mau gật đầu đi! Mau mau đồng ý, về nhà cùng hắn nào!】
Ta hít sâu một hơi, nhắm mắt, vùi mặt vào ngực hắn.
“Được.”
Hắn cứng đờ một chút, rồi siết chặt lấy ta hơn.
Sau đó, không nói gì nữa.
Hắn chỉ ôm ta, mặc cho băng tuyền lạnh lẽo bao quanh, mặc cho hơi thở của hắn và ta quấn quýt lấy nhau, không cách nào tách rời.
17
Băng tuyền đã giải hết dư độc trong người ta.
Nhưng cũng khiến ta bệnh li bì suốt mấy ngày.
Ta dưỡng bệnh tại phủ tướng gia, được Dung Ngọc Trần đích thân chăm sóc.
Thời gian dài như vậy, ngay cả mẫu thân cũng bắt đầu sinh nghi.
“Súc Súc, tướng gia bận rộn chính sự, hơn nữa, dù gì Ngọc Trần cũng chỉ là biểu huynh của con, không thể như hồi nhỏ, cứ bám riết lấy hắn mãi được.”
Ta nhớ lại, khi hắn vừa đến kinh thành lúc mười mấy tuổi, đã nhập học tại Lộc Dã thư viện danh tiếng bậc nhất.
Liên tiếp ba khoa đều đỗ đầu bảng, lần nào cũng là trạng nguyên.
Hồi ấy, hắn chưa làm tướng gia, từng ở lại Giang phủ một thời gian.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dung Ngọc Trần, ta đã tự hỏi, trên đời sao lại có người vừa lạnh lùng, vừa đẹp đến vậy, như một pho tượng Phật bằng bạch ngọc, đôi mắt thâm trầm không hề gợn sóng bi hoan.
Vẫn là mẫu thân kéo ta lại, bảo ta gọi hắn một tiếng “A huynh.”
Từ đó, ta không tình nguyện mà gọi hắn như vậy suốt bao năm.
Hắn dường như có một chứng bệnh kín, cũng là ta vô tình phát hiện ra.
Mỗi đêm rằm, hắn đều nhốt mình trong phòng, tuyệt đối không gặp ai.
Mẫu thân vì thấy hắn tài trí hơn người, tinh thông lục nghệ của bậc quân tử,
Nên đã để ta theo hắn học tập một thời gian.
Ngày mẫu thân đến phủ tướng gia tìm ta.
Vẫn là Dung Ngọc Trần bước ra giải vây cho ta.
Hắn vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm, cao quý, một biểu huynh tốt vô cùng mẫu mực.
“Súc Súc rất nghe lời, ở lại đây học cầm nghệ cùng ta, cũng không gây phiền phức gì.”
“Chờ nàng khỏi phong hàn, ta sẽ tự mình đưa nàng về phủ.”
Mẫu thân đối với hắn cảm kích không thôi, nào dám nghi ngờ quan hệ giữa ta và hắn.
Ngày Dung Ngọc Trần đưa ta hồi phủ Giang gia.
Bùi Dã lại tìm đến cửa cầu thân.
Làn đạn bùng nổ:
【Tình cũ chạm mặt tình mới, tu la tràng, ta thích! Mau tranh giành nhau vì muội bảo đi!】
【Tên cặn bã kia, không có được thì mới là tốt nhất, đúng là còn thua cả chó!】
【Chắc lần trước bị muội bảo tát một cái làm hắn tỉnh ra rồi.】
Hắn mang theo hàng trăm tráp sính lễ đến.
“Súc Súc, đừng giận dỗi với ta nữa, được không?”
“Chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ, tha thứ cho Bùi ca ca một lần đi.”
Lần đầu tiên, hắn chịu cúi đầu cầu ta tha thứ.
Mà không phải hình ảnh ta lẽo đẽo theo sau hắn, sợ rằng hắn sẽ bị người khác cướp mất.
“Súc Súc, sính lễ đã đưa đến rồi, nếu nàng cảm thấy chưa đủ, ta có thể tăng thêm.”
Hắn âm thầm nhướng mày, liếc nhìn Dung Ngọc Trần đang ngồi cạnh ta.
“Tướng gia, nghe nói ngài là biểu huynh xa của Súc Súc.”
“Danh sách sính lễ này, thể hiện thành ý cầu hôn của ta, xin gửi ngài xem qua.”
Tay ta khẽ run lên, vội lên tiếng:
“Ta chưa từng đồng ý gả cho ngươi!”
“Vậy nên khỏi cần xem sính lễ, mau mang về đi!”
Một bàn tay thon dài, trắng nõn đã nhanh hơn ta một bước, nhận lấy danh sách.
“Nếu Tiểu Hầu gia đã có thành ý cưới muội muội ta, thì bản tướng sẽ xem xét kỹ lưỡng.”
Hắn cười mà như không cười, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm Bùi Dã.
“Bản tướng gần đây cũng có dự định thành thân, vừa khéo có thể tham khảo.”
Làn đạn nổ tung:
【Muội bảo, nguy hiểm rồi!】
【Huynh trưởng nhà ngươi trông có vẻ sắp bệnh kiều hắc hóa rồi đó! Đêm nay tránh không khỏi bị ăn đánh rồi, đánh kiểu gì thì chưa nói trước được.】
Cả đêm ta thấp thỏm bất an.
Tắt đèn đi ngủ từ sớm.
Thế mà vẫn bị hạ nhân bên cạnh Dung Ngọc Trần gọi dậy.
“Giang tiểu thư.”
“Tướng gia cho mời, muốn chỉ dạy tiểu thư cầm nghệ.”
Ta dụi mắt, bỗng nhiên nhớ ra đêm nay là rằm mười lăm.
Hôm nay, Dung Ngọc Trần có điều khác thường.
Tim ta thắt lại, thầm kêu khổ:
“Rõ ràng là Bùi Dã chọc giận hắn, sao lại tìm ta?”
“Ta có thể không đi không?”
Hạ nhân mà hắn phái đến, dường như đã sớm đoán được ta sẽ nói vậy.
“Tướng gia nói, Giang tiểu thư không thể quên ơn phụ nghĩa.”
“Hắn vì giải độc cho tiểu thư, đã hy sinh không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Được rồi, ta đi là được chứ gì!”
18
Trong phòng tối mờ.
Hương ngọc đàn nồng đậm hơn hẳn.
Ta bỗng nhớ lại năm ta mười lăm tuổi.
Vô tình bước vào phòng của Dung Ngọc Trần.
Hắn vừa tắm xong, những giọt nước theo đường nét cằm, yết hầu rồi đến cổ chậm rãi lăn xuống.
Ta đột nhiên cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.
Ánh mắt hắn nhìn ta quá mức chuyên chú, sâu thẳm đến rợn người, như thể đang nhìn một con mồi tự đưa mình đến cửa.
Dung Ngọc Trần nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run, cố kìm nén tất cả cảm xúc.
Hắn rất hung dữ, cũng rất lạnh lùng, quát lên:
“Cho phép ngươi vào đây sao? Lập tức ra ngoài.”
Ta vội vàng quay người chạy đi, nhưng vì quá gấp, lại dẫm lên vạt váy của chính mình.
Cả người ngã vào lòng hắn.
Hương ngọc đàn nồng nàn bao phủ.
Da hắn nóng bỏng đến mức dọa người.
Ta theo bản năng đưa tay chạm lên trán hắn: “A huynh phát bệnh sao? Có cần gọi đại phu không?”
Nhưng suy nghĩ lại, dường như không đúng.
Ngày này mỗi tháng, Dung Ngọc Trần đều biến mất, trốn trong phòng.
“Cho phép ngươi… chạm vào ta sao…”
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên lòng bàn tay ta.
Giọng hắn khàn đến run rẩy.
Hắn đưa tay định đẩy ta ra.
Nhưng cuối cùng không biết thế nào, lại thành ra ôm lấy ta.
Hắn cố nén, chỉ hờ hững vòng tay qua ta, nhẹ đến mức tựa như không chạm vào.
“Ta… bây giờ rất khó chịu.”
“…Ôm ta một lúc.”
Ta ôm hắn suốt cả đêm, cơ thể hắn nóng đến mức xua tan cơn lạnh, khiến ta ngủ ngon hơn bao giờ hết.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn lại trở về dáng vẻ cao cao tại thượng, xa cách hờ hững.
Hắn đuổi ta đi ngay lập tức, còn cảnh cáo ta từ nay không được đến gần hắn nữa.
Vì chuyện đó, ta đã ấm ức rất lâu.
Quả thực ngoan ngoãn không dám chủ động tiếp cận hắn nữa.
Về sau, Dung Ngọc Trần từng bước thăng tiến, trở thành vị tướng gia nắm quyền khuynh đảo triều đình.
Ta cũng cùng những người khác vào phủ bái kiến hắn.
Miệng thì cất lời gọi hắn “A huynh”, nhưng lòng thì chẳng còn chút cảm xúc nào, chỉ là lời nói sáo rỗng.
Dung Ngọc Trần dường như chưa từng nghe thấy.
Mãi đến khi ta nhìn thấy làn đạn.
Mỗi lần ta gọi hắn “A huynh”, dưới ống tay áo, những đầu ngón tay hắn đều không kìm được mà run rẩy.
19
“Súc Súc, gảy đàn.”
Giọng hắn trầm thấp vang lên trong bóng tối, khàn khàn đến mức làm tim người ta run lên từng hồi.
Làn đạn điên cuồng nhấp nháy:
【Còn đàn gì nữa! Muội bảo, mau động tay động chân với hắn đi! Rõ ràng là ‘dục cự hoàn nghênh’*, làm bộ làm tịch cái gì chứ!】
(*dục cự hoàn nghênh 欲拒还迎: Vừa như chối từ, lại như ngầm đón nhận.)
【Nếu không có cảnh gì không đứng đắn, thì đừng có gọi chúng ta vào xem! Đừng làm mất thời gian của hội viên cao cấp chúng ta!】
Những dòng chữ ấy khiến tâm trí ta rối loạn, gảy sai mất mấy nốt.
Dung Ngọc Trần đi đến phía sau ta.
Áo bào trắng khoác hờ, vạt áo hơi mở, để lộ bờ ngực rộng cùng làn da tựa bạch ngọc.
Ánh trăng rơi xuống, phủ lên hắn một tầng sắc ấm, dịu dàng mà mờ ảo, tựa như viên ngọc lan tỏa ánh sáng mềm mại trong đêm.
Hắn đứng lặng phía sau ta, chẳng cần làm gì, cũng khiến ta toàn thân căng cứng.
“Súc Súc gảy sai quá nhiều, là do ta dạy không tốt, vậy phải phạt thế nào đây?”
Hắn thấp giọng, mang theo chút hờ hững, nhưng lại sát đến bên tai ta, hơi thở nóng rực quấn lấy cần cổ ta.
Làn đạn cuồng loạn:
【A a a a! Ta chết mất rồi!】
【Xe ngựa chở ta nghiền qua đây đi! Ta cầu xin đấy!!!】
Hắn đưa tay phủ lên mu bàn tay ta, những ngón tay thon dài, chậm rãi siết chặt, mười ngón đan vào nhau.
Da hắn hiếm khi nóng đến vậy, như đang sốt nhẹ.
“A… A huynh…”
Hắn dụ dỗ, giọng khàn đi một chút: “Gọi lại lần nữa.”
“A huynh, A huynh…”
Đầu ngón tay ta run rẩy không thể kiềm chế.
Như thể có một cơn chấn động len lỏi vào tận sâu trong linh hồn.
Trong bóng tối, ta dần nhận ra trên mặt hắn phủ một lớp lụa đen, che khuất đôi mắt sâu thẳm.
Ta vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên đó: “Vì sao huynh phải che mắt?”
“Để nghe rõ hơn, xem Súc Súc gảy sai bao nhiêu nốt, còn biết đường phạt nàng.”
Hắn tránh né bàn tay ta, giọng nói càng thêm khàn thấp.
Làn đạn bùng nổ:
【Hắn nói dối! Hắn mỗi tháng mười lăm phát tác nghiện chứng, chỉ có muội bảo mới giúp hắn kiềm chế được! Hắn sợ nhìn thấy muội bảo, sợ bản thân sẽ hoàn toàn mất kiểm soát!】
【Đến mức này rồi, hắn vẫn sợ tổn thương muội bảo! Ta nghi ngờ hắn đã từng thử cai ‘chuyện đó’ rồi!】
“Vậy A huynh muốn phạt ta thế nào?”
Dược trong người ta đã được giải.
Nhưng hơi nóng trong máu vẫn chưa tan đi.
“Ngồi vào lòng ta mà đàn.”
Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp, không giống mệnh lệnh, nhưng lại không thể từ chối.
Làn đạn bùng nổ:
【Muội bảo, ngươi còn đàn nổi sao? Đổi ta lên đi, ta đàn cả đêm cũng được!】
【Bao giờ mới đến lượt ta làm thú cưng của huynh trưởng đây?】
20
Khó khăn lắm, trời sáng, ta mới được Dung Ngọc Trần thả đi.
Vừa về đến viện, liền bị mẫu thân cho người gọi đến.
Ta đàn cả đêm, mắt đau, ngón tay sưng, tinh thần mơ màng, hoàn toàn không tập trung.
Mẫu thân ngồi bên cạnh, nhẹ giọng khuyên nhủ: